Trần Lạc Thần nghe thấy tiếng thì quay đầu lại.

Chỉ thấy một mỹ nữ dáng người cao ráo, chân đi giày cao gót, làn da trắng nõn đứng trước mặt Trần Lạc Thần.

Cô ta khoanh tay trước ngực, cực kỳ coi thường nhìn Trần Lạc Thần nói:

“Trần Lạc Thần, cậu thật sự có được, một mặt lấy tiền trợ cấp mà khoa chúng ta cho cậu, một mặt lại đi mua Hermes hơn 1 tỷ? Tôi nói cho cậu biết, dựa vào chuyện này thôi, tiền trợ cấp của năm nay, cậu đừng mơ nhận được nữa!”

Cô ta lạnh lùng nói.

“Giang Bích Ngọc, đó là Trần Lạc Thần cứu người, người ta vì cảm ơn mới cho cậu ấy thẻ mua sắm, cậu dựa vào đâu mà hủy bỏ trợ cấp khó khăn của Trần Lạc Thần? Cậy là chủ tịch hội sinh viên cũng không thể làm thế được.”

Trưởng ký túc Dương Thanh nhìn nữ sinh khí chất lạnh lùng trước mắt, không do dự nói.

“Liên quan đến chuyện của cậu à? Trợ cấp của Trần Lạc Thần mỗi năm đều là hội sinh viên chúng tôi xin giúp, đó là nhìn trúng sự thành thật của cậu ta, nhưng bây giờ tốt rồi, vậy mà đi mua chiếc túi hơn 1 tỷ, bây giờ cả khoa cả trường ai không biết trong khoa chúng ta có một tên đại ngốc!”

“Làm tổn hại danh tiếng của khoa như vậy, tội danh này, đủ để hủy bỏ trợ cấp của cậu ta rồi!”

Giang Bích Ngọc ghét bỏ nhìn Trần Lạc Thần, rõ ràng, livestream tối qua của Hàn Phi Yên, chuyện Trần Lạc Thần mua túi mọi người đều biết cả rồi!

Mà cô ta là chủ tịch của hội sinh viên.

Cũng có thể nói là một trong số ít nữ chủ tịch trong trường.

Gia cảnh cực giàu có, cô ta làm rất được việc, gần như đều chơi hết các sinh viên có tiền có quyền trong khoa, trong trường.

Giảng viên các khoa cũng đều rất quý cô ta.

Điển hình của loại chị đại nổi tiếng.

Cho nên, đối với loại người không có tiền, không có quyền như Trần Lạc Thần thì nhìn không thuận mắt.

Chỉ có điều, Trần Lạc Thần có một điểm đặc biệt chính là nghe lời, trước kia Giang Bích Ngọc dùng chuyện trợ cấp bảo anh làm cái này làm cái kia không phải chuyện ngày một ngày hai rồi.

Mà sinh viên khó khăn khác không cần giống như người hầu, lao động miễn phí cho Giang Bích Ngọc.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Dương Thanh không vừa mắt với Giang Bích Ngọc.

“Hừ, Trần Lạc Thần, cậu nói chuyện này phải làm sao?”

Giang Bích Ngọc khoanh tay, cao ngạo nói.

Trần Lạc Thần hơi nhíu mày, thành thật mà nói, bây giờ anh quả thực không cần tiếp tục dựa vào tiền trợ cấp nữa rồi.

Nhưng nói đến cùng, Giang Bích Ngọc mặc dù luôn coi thường anh, bắt nạt anh, nhưng những trợ cấp trước kia quả thực là cô ta xin giúp.

Trần Lạc Thần hỏi: “Cậu muốn như thế nào?”

“Hừ, như thế nào? Tôi nói cho cậu biết, cậu còn muốn tiếp tục lấy được tiền trợ cấp, phải đi làm cho tôi một việc, còn tổn hại danh tiếng mà cậu đem đến cho khoa chúng ta, tôi có thể không truy cứu!”

Giang Bích Ngọc nói là chuyện Trần Lạc Thần mua túi, sau đó bị mọi người mắng thành đồ ngốc.

Khiến Giang Bích Ngọc nhớ lại mà hận đến ê răng.

Một nghèo này thế nào lại có vận may như thế, người ta cho anh một chiếc thẻ mua sắm như kia.

Thứ hai, đó chính là chiếc túi này Trần Lạc Thần bỏ ra hơn 1 tỷ lại để làm quà sinh nhật tặng cho người khác.

Hơn 1 tỷ!

Nếu như tặng cho cô ta thì cô ta có mặt mũi biết mấy.

Nhưng Trần Lạc Thần này, đối với cô ta dường như không có thể hiện một chút nào, vậy được, xem tiền trợ cấp về sau của cậu ta phải làm sao?

Đồ đại ngốc!

Giang Bích Ngọc nói thầm trong lòng.

“Cậu muốn kêu tôi làm việc gì?”

Sắc mặt của Trần Lạc Thần ngược lại rất điềm nhiên.

“Đơn giản, tuần sau trong khoa chúng ta muốn tổ chức hoạt động lớn, hội trường cần được dọn dẹp sạch sẽ, cậu đến đấy dọn đi! Như thế, trợ cấp của cậu tôi có thể tiếp tục xin! Nói cho cậu biết Trần Lạc Thần, đừng nói tôi không quan tâm cậu! Sáng nay cậu đừng lên lớp nữa, đơn tôi đã viết cho cậu xong rồi!”

Giang Bích Ngọc vứt đơn xin nghỉ cho Dương Thanh kêu anh ta cầm đi.

Sau khi nhàn nhạt liếc nhìn Trần Lạc Thần, bèn rời khỏi trên đôi cao gót.

“Mẹ khiếp, cô gái này, thật sự rất biết bắt nạt người khác!”

Dương Thanh mắng một câu.

Bạn cùng ký túc Lý Bân cũng tức không nhẹ: “Lạc Thần đừng sợ, không cần đi, hội trường lớn to như vậy, kêu cậu đi quét dọn. Chúng ta đi học!”

Anh ta vỗ vỗ vai của Trần Lạc Thần.

“Nhưng không đi, tiền trợ cấp của Trần Lạc Thần thì phải làm sao?”

Mấy bạn cùng phòng đều có chút lo lắng.

Cuối cùng Dương Thanh vỗ tay nói:

“Không sao, chúng ta cùng đến hội trường, giúp Lạc Thần dọn dẹp!”

“Được! Đây cũng là một cách!”

Mấy bạn cùng phòng đều gật đầu.

Trần Lạc Thần thấy rất ấm lòng.

Thật đó, đây cũng là nguyên nhân tại sao 3 năm nay, Trần Lạc Thần ở trong trường khi bắt nạt nhưng vẫn rất lạc quan.

Bởi vì cái nghèo của anh, anh lại kết thân được một nhóm anh em tốt.

Anh em thật sự suy nghĩ cho mình.

Nhưng Trần Lạc Thần sao có thể để bọn họ cùng mình đi chịu phạt được chứ.

Nói thật, bây giờ Trần Lạc Thần thật sự muốn nói với bọn họ, bản thân anh thật ra là phú nhị đại.

Nhưng, Trần Lạc Thần không biết sau khi mình nói ra rồi, tình bạn này còn có thể duy trì được nữa hay không.

Bởi vì ở trong lòng Trần Lạc Thần, loại tình cảm này mới là điều trân quý nhất.

“Bỏ đi, tôi tự đi là được, hội trường lớn tôi không phải lần đầu quét dọn, các cậu không quen, đi giúp không chừng phản tác dụng!”

Suy nghĩ một lúc, Trần Lạc Thần quyết định vẫn là tạm thời không để lộ thân phận, cứ để thế đã.”

Lại nói đùa.

Nói xong, anh bèn đi về phía hội trường lớn.

“Trần Lạc Thần, cậu sao giờ mới đến? Còn mang cái vẻ mặt như đeo chì tới? Mua túi không phải oách lắm sao?”

Trần Lạc Thần vừa bước vào thì nghe thấy giọng nói coi thường của Giang Bích Ngọc.

“Ha ha ha!”

Vừa dứt lời, bỗng khiến không ít nam sinh nữ sinh đang tập luyện trong hội trường phải cười to.

Bởi vì tuần sau có tiết mục.

Cho nên một nhóm biểu diễn do Giang Bích Ngọc dẫn dắt, đang tập luyện ở đây.

“Đừng nói như thế, dù sao cũng là người mua chiếc túi xách hơn 1 tỷ, không phải là người chúng ta có thể so bì!”

“Đúng, nói chuyện phải để tâm nha chủ tịch, cẩn thận sau này Trần Lạc Thần thổ hào dùng tiền đập cậu khóc đấy!”

Một đám nữ sinh nhìn Trần Lạc Thần mà che miệng cười khúc khích.

Mà một đám nam sinh, ánh mắt kỳ dị, mang theo sự coi thường khi nhìn Trần Lạc Thần.

Bọn họ thật ra có chút ghen tị, ghen tị vận may của Trần Lạc Thần.

Nếu như hơn 1 tỷ này cho bọn họ, mua túi trực tiếp có thể đưa chủ tịch Giang Bích Ngọc lên giường rồi!

Mà Trần Lạc Thần như bị điếc, anh không nói cái gì cả.

Sau đó, chuẩn bị cây chổi, quét những đống bừa bộn mà bọn họ để lại.

“Cút ra! Đừng có ở đây thật sự coi mình là thổ hào? Đồ đại ngốc!”

Lúc này, một nam sinh cao lớn đi tới, thô lỗ đẩy Trần Lạc Thần ra.

Suýt chút nữa đẩy ngã Trần Lạc Thần.

Anh ta tên là Vương Hào, Trần Lạc Thần đương nhiên biết anh ta, là phó chủ tịch hội sinh viên trong khoa, lại là đội trưởng đội bóng rổ của khoa.

Nhà làm kinh doanh, rất có tiền.

Trước đây không ít lần chế giễu Trần Lạc Thần.

“Vương Hào, cậu sao giờ mới đến?”

Giang Bích Ngọc vốn dĩ mặt đang lạnh.

Nhưng sau khi nhìn thấy Vương Hào, sắc mặt của cô ta lập tức tốt lên không ít.

Bởi vì Giang Bích Ngọc rất thích phong cách cool ngầu của Vương Hào, chơi bóng rổ hay, vừa cao vừa đẹp trai, nhà lại có tiền.

Nghĩ không khiến nữ sinh thích cũng thật khó.

Đồng thời có rất nhiều nữ sinh trong đội văn nghệ cũng lộ ra xuân ý nhìn về Vương Hào.

“Ừm, đừng nhắc nữa, sáng nay đi độ lại xe một chút!”

Vương Hào mở nắp chai nước khoáng uống một ngụm.

“Xe? A! Anh mua xe rồi sao?”

Có nữ sinh ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha, một chiếc Audi A6 mà thôi, cũng coi như dùng để luyện tay!”

Vương Hào cười ha hả.

“Wowwww!!!”

Một đám mỹ nữ ngưỡng mộ chết đi được.

Ngay cả Giang Bích Ngọc mắt nhìn cao mà lúc này cũng hơi dao động: “Sản xuất trong nước hay nhập khẩu?”

Thật ra bất luận sản xuất trong nước hay nhập khẩu, đều lợi hại rồi.

“Nhập khẩu, bạn của ba tôi, dùng chút quan hệ! Rẻ hơn được 300 triệu! Ha ha!” Vương Hào nhàn nhạt cười.

Lúc này, ngay cả sắc mặt của Giang Bích Ngọc cũng có chút khác thường.

Mà Trần Lạc Thần đang quét dọn ở một bên, nghe thấy anh ta mua xe, cũng bất giác vểnh tai nghe thử.

Thật ra Trần Lạc Thần từ trước đến giờ đều có một ước mơ nhỏ bé, đó chính là có một chiếc xe ô tô.

Hãng nào không cần suy nghĩ, chỉ cần xe ô tô là được!

Tại sao nói là ước mơ, bởi vì điều này trước đây, Trần Lạc Thần mua xe, thật sự chỉ có thể ước trong mơ mà thôi.

Cho nên anh hiếu kỳ nghe mấy lời bàn tán của bọn họ.

Lúc này anh bị phân tâm.

Quét đến dưới chân váy của một gái dưới ngồi sân khấu mà cũng không biết.

“Á!”

Mãi đến khi cô gái đó kêu một tiếng.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play