Những người này nhanh chóng xông vào nhà Chu, kẻ cầm đầu là một người mặc quân phục đen.

“Xin chào Chu lão gia, ta là đội trưởng đội bảo vệ vực giới, ta tên là Vương Bằng. Lần này ta tới đây là vì xảy ra tai nạn với con gái của ngài và đội thám hiểm ở Linh Sơn!”

Vương Bằng đi tới trước mặt Chu Vân Sơn, nghiêm mặt nhìn Chu Vân Sơn thuật lại.

Chu Vân Sơn lúc này mới biết, xem ra tin tức không phải giả, mà là thật đã xảy ra chuyện.

Chu Vân Sơn suýt chút nữa không đứng vững, may mà có quản gia và Gia Đinh ở phía sau đỡ nên không bị hoa mắt.

Một bên Trần Lạc Thần sắc mặt phi thường trĩu xệ, lập tức xoay người rời đi khỏi Chu gia, tự chính anh đi Linh Sơn, cứu người đẹp 1 nghìn lẽ 1 đêm Chu Nặc.

Sau khi rời khỏi nhà Chu, Trần Lạc Thần đi về hướng trung tâm thành phố, đương nhiên phải mua sắm một số thiết bị và vật dụng trước khi lên đường, nếu không sẽ chẳng khác nào đi vào chỗ chết một mình.

Sau hơn một giờ chuẩn bị, Trần Lạc Thần đã được trang bị đầy đủ võ trang.

Trở lại nhà Chu, lại thấy Chu Vân Sơn đang cùng Vương Bằng và những người khác chuẩn bị rời đi, đến doanh trại gần nhất Linh Sơn.

Nhìn thấy Trần Lạc Thần trở lại, Chu Vân Sơn đột nhiên lộ ra vẻ bất ngờ.

ông vốn tưởng rằng trước kia Trần Lạc Thần không muốn lo lắng chuyện này, nhưng hiện tại nhìn thấy Trần Lạc Thần mặc một bộ trang bị đầy đủ, ông liền biết Trần Lạc Thần đi chuẩn bị.

“Chu lão gia, ta hi vọng cũng có thể đi giải cứu Chu Nặc!”

Trần Lạc Thần nhìn chằm chằm Chu Vân Sơn, giảng đạo lý.

Tuy rằng anh và Chu Nặc không phải là loại quan hệ trai gái nghì lẽ 1 đêm, nhưng anh đối với Chu Nặc là bạn tốt. Bây giờ Chu Nặc gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, Trần Lạc Thần chắc chắn không thể ngồi yên, phải đích thân ra tay cứu Chu Nặc.

“Trần Hạo…”

” Chu lão gia, Chu Nặc là bạn tốt của tôi, tôi sẽ không mặc kệ cô ấy như vậy được!”

Chu Vân Sơn muốn nói gì đó, nhưng Trần Lạc Thần liền cắt ngang.

Nghe Trần Lạc Thần nói như vậy, Chu Vân Sơn trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm thấy con gái thật sự không nhìn lầm người.

Trần Lạc Thần đã có tấm lòng này, ông đương nhiên sẽ lựa chọn đồng ý.

“Vương đội trưởng, hắn cũng có thể tham gia nhiệm vụ giải cứu lần này được không!”

Sau đó, Chu Vân Sơn nhìn Vương Bằng bên cạnh, đưa ra yêu cầu.

Vương Bằng liếc nhìn Trần Hạo, do dự vài giây, sau đó gật đầu đồng ý: “Được!”

“Cảm ơn Vương đội trưởng!”

Trần Lạc Thần cũng lập tức cảm ơn Vương Bằng, vốn dĩ còn tưởng rằng Vương Bằng sẽ từ chối đồng ý, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.

Chẳng mấy chốc, một vài người đã đi đến cách xa doanh trại Linh Sơn chừng vài cây số.

Do khí hậu và môi trường của Linh Sơn khắc nghiệt do vậy trở nên rất xấu, đội cứu hộ không thể đến gần, cho nên vì lý do an toàn, lều trại tạm thời chỉ có thể được dựng lên cách đó vài km.

“Đây, tôi giới thiệu, đây là chuyên gia thăm dò địa cực, Lăng Quần!”

“Đây là chuyên gia y tế, Ngô Khắc!”

“Đây là nhà địa chất học, Lục Minh!”

Vương Bằng bước vào trại và giới thiệu vài người bên trong.

“Đây là Trần Hạo, một trong những người lần này ra tay trợ giúp chúng ta!”

Trần Lạc Thần cũng gặp vài người bên trong.

“Không biết Trần Lạc Thần Huỳnh Đệ có kỹ năng gì? Dù sao lần này đi tới Linh Sơn cũng không phải đơn giản dễ dàng như vậy đâu!”

Lăng Quần lập tức nhìn Trần Lạc Thần hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play