Dương Ngọc nhìn đống tiền rơi đầy trên mặt đất.

Lập tức sững sờ.

Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ, trong túi rác của Trần Lạc Thần vậy mà lại là một đống tiền?

“Hả? Đống tiền này…”

Khuôn mặt Dương Ngọc đau rát: “Trần Lạc Thần, số tiền này từ đâu mà anh có vậy?”

Trần Lạc Thần không có quan tâm đến Dương Ngọc.

Anh ngồi xổm xuống, thu dọn lại đống tiền 300 triệu đó:

“Cô quan tâm mấy thứ này để làm gì? Giống như cô nói đó, loại nghèo hèn như tôi không xứng với cô!”

Nói xong, Trần Lạc Thần quay người rời đi.

Dương Ngọc sốt sắng.

Nếu như nói Trần Lạc Thần không có tiền thì cũng đã chia tay rồi, cho dù anh đã dùng tấm thẻ mua hàng dùng một lần để mua túi xách và tặng người ta, Dương Ngọc cảm thấy đáng tiếc, mấy thứ này thì cũng bỏ đi.

Dương Ngọc cô ta sẽ không quá hối hận!

Nhưng mà bây giờ Trần Lạc Thần vậy mà lại có 300 triệu tiền mặt…

“Trần Lạc Thần, anh đứng lại cho tôi, hôm nay anh phải nói rõ chuyện này, nếu không tôi sẽ la lên đó!”

Dương Ngọc sốt sắng giậm giậm chân.

Cô ta cần phải làm rõ.

Không biết tại vì sao mà cô ta vô cùng sợ Trần Lạc Thần sẽ trở nên có tiền, vô cùng sợ!

La lên?

Ha ha.

Trần Lạc Thần cười khổ: “Cô thích thế nào thì thế đó đi?”

“Á! Người đâu, có người cưỡng gian phụ nữ nè! Có người cưỡng*!”

Dương Ngọc vậy mà lại thật sự la lớn lên.

Tuy bây giờ sắc trời đã tối, nhưng ở trong khuôn viên trường, những đôi tình nhân trong trường cùng ra ngoài chơi không phải là ít.

Nghe thấy tiếng, bọn họ toàn bộ đều đưa mắt nhìn sang bên bờ hồ.

“Đậu xanh rau má!”

Trong lòng Trần Lạc Thần kêu khổ một tiếng, anh tuyệt đối không ngờ Dương Ngọc lại mắng mình cưỡng *.

“Dương Ngọc, cô rốt cuộc là muốn thế nào đây? Tôi sợ cô rồi đó có được chưa?” Trần Lạc Thần vội vàng quay về để cho Dương Ngọc im miệng.

“Hừ, Trần Lạc Thần, tôi chỉ cần anh nói cho tôi biết, 300 triệu này là sao? Anh phải nói với tôi!”

Dương Ngọc cau mày.

Bây giờ Trần Lạc Thần đã không còn ôm bất kỳ hy vọng gì với người phụ nữ này nữa rồi.

Cũng không muốn có dây dưa với cô ta.

Hay là tiếp tục nói dối, để cho cô ta từ bỏ?

“Ồ, cái 300 triệu này là phải đi trả lại cho người ta, trước đây tôi không phải đã cứu bé gái đó sao, bọn họ ngoại trừ cho tôi một tấm thẻ vô cùng quý giá ra thì còn cho tôi thêm 30 triệu nữa, nhưng mà lúc đó bọn họ gửi dư rồi, cho nên cho đến tận 300 triệu, tôi định đem trả lại 270 triệu!”

Trần Lạc Thần nói với vẻ mặt chân thành.

Còn Dương Ngọc cuối cùng cũng hiểu toàn bộ rồi.

Thứ nhất, tên Trần Lạc Thần này căn bản không biết nói dối lắm.

Thứ hai, nếu như Trần Lạc Thần thật sự trở nên giàu có trong một đêm hay đại loại vậy giống như mình đoán, vậy thì sao bây giờ lại ăn mặc ra như thế này?

Bộ dạng không có chút gì giống với nhà giàu mới nổi hết…

Hơn nữa sau khi nghe Trần Lạc Thần giải thích như vậy.

Tất cả mọi chuyện trông rất có logic.

“Tôi hiểu rồi, cũng chính là nói, bây giờ trên người anh ngoại trừ 30 triệu này thì không còn gì nữa hết!”

Dương Ngọc hít một hơi thật sâu, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được đặt xuống rồi.

“Nếu như không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi đây!”

Trần Lạc Thần nói xong thì ôm lấy 300 triệu rời khỏi.

“Hừ, nghèo hèn thì mãi vẫn là nghèo hèn, vẫn là nên đi về tìm anh Phàm của mình!” Khinh miệt mà nhìn bóng lưng của Trần Lạc Thần một cái, Dương Ngọc hậm hực rời khỏi…

Trần Lạc Thần đi gửi tiền xong, trong lòng thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Dương Ngọc thay đổi rồi, thay đổi đến nỗi anh không nhận ra được chút nào nữa.

Dương Ngọc ơi Dương Ngọc.

Nếu như lúc nãy cô thật sự không quan tâm đến túi xách của tôi, không quan tâm đến số tiền của tôi, thì cho dù là cô có thể tiếp tục giả vờ đi nữa.

Trần Lạc Thần tôi cũng sẽ đồng ý với cô, bây giờ, trên người của tôi không chỉ có mỗi 300 triệu này đâu, trên người tôi còn vô số cái 300 triệu a!

Haiz.

Thở dài một hơi, Trần Lạc Thần đang chuẩn bị đi về.

Lúc này, điện thoại chợt reo lên.

Là Mã Tiểu Vũ gọi đến.

“Trần Lạc Thần, cậu ăn bánh kem không? Nếu như cậu ăn thì đến tòa nhà ký túc xá nữ sinh của tụi tôi đi, tôi đem xuống lầu cho cậu!”

Mã Tiểu Vũ luôn rất quan tâm đến Trần Lạc Thần.

Nói thế nào nhỉ, Mã Tiểu Vũ và Trần Lạc Thần là bạn cùng bàn, hơn nữa khi ở cùng với Trần Lạc Thần, Mã Tiểu Vũ cảm thấy thoải mái vui vẻ.

Còn có thể nói ra những lời trong lòng với Trần Lạc Thần nữa.

Không giống như những tên nam sinh thối tha khác, chỉ cần ở với con gái là đều ôm mục đích lên giường, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy kinh tởm rồi.

Hừ!

“Bánh kem? Tôi không ăn đâu…”

Trần Lạc Thần cười nói, đối với người bạn nữ duy nhất của mình, tình bạn này Trần Lạc Thần cũng vô cùng trân quý.

“Được thôi được thôi, cho dù hôm nay có xảy ra chuyện gì đi nữa, Trần Lạc Thần, hai chúng ta đều là bạn tốt, cái túi xách mà cậu mua cho tôi, tôi cũng rất là thích!”

Hai người lại nói vài câu, sau đó Mã Tiểu Vũ bên này mới cúp máy.

Lúc này, có không ít người đến ký túc xá của cô ta, đều là một số bạn bè của cô ta.

“Tớ nói nha Tiểu Vũ, cậu đối tốt với loại người đó để làm gì vậy!”

“Thư Kỳ, tớ biết cậu xem thường Trần Lạc Thần, nhưng cậu hãy tin tớ, cậu ta thật sự không phải là loại người như trong tưởng tượng của cậu đâu!”

Triệu Thư Kỳ cũng đến rồi.

Nếu như nói người có tâm trạng khó chịu nhất hôm nay thì không ai khác ngoài Triệu Thư Kỳ.

Muốn tìm một người bạn trai thích hợp để làm quen, kết quả là đầu tiên gặp phải tên điểu ti Trần Lạc Thần, sau đó là loại cặn bã sớm nở tối tàn như Ninh Phàm.

Nghĩ đến cảnh tượng xấu hổ khi bị người ta chặn lại ở sơn trang, không cho đi vào.

Ai ya ya, thật là khó chịu chết đi được.

Cô ta cảm thấy sự xui xẻo của mình là bắt đầu từ khi quen biết với Trần Lạc Thần!

Cho nên sau đó cô ta vô cùng khinh miệt Trần Lạc Thần.

“Còn có cái túi xách này nữa, không nói tới cái túi này, tớ cũng cảm thấy tên Trần Lạc Thần đó thật ghê tởm!”

Triệu Thư Kỳ nhìn thấy Mã Tiểu Vũ vậy mà lại cầm lấy cái túi xách fake đó như bảo bối của mình vậy.

Tức giận đến nỗi lập tức cầm lấy ném vào trong thùng rác ở bên cạnh.

Mã Tiểu Vũ đang định đi lượm.

“Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ!!!”

Lúc này, cửa ký túc xá bị mở ra, các chị em tốt ở ký túc xá sát vách cũng bưng một cái bánh kem lớn đi vào.

“Ya, mỹ nữ Phi Yên! Các cậu đến rồi!”

Mã Tiểu Vũ vội vàng chào hỏi.

Mà cùng đi vào với Phi Yên, còn có bạn cùng phòng Dương Ngọc.

Nhìn thấy Dương Ngọc, bởi vì Trần Lạc Thần, Mã Tiểu Vũ tuy không có liên lạc gì với Dương Ngọc nữa, nhưng vẫn cười chào hỏi với cô ta.

“Này! Tớ nói nha Tiểu Vũ, quà của cậu nhiều quá nên chẳng lẽ không cần nữa rồi sao? Vậy mà lại vứt một cái túi xách đẹp như vậy vào trong thùng rác? Trời ơi, còn là Hermes nữa?”

Lúc này Hàn Phi Yên nói đùa.

Hàn Phi Yên tuyệt đối là thuộc cấp bậc nữ thần, cùng với Triệu Thư Kỳ tuyệt đối có thể được xem là hai đóa hoa hồng kiều diễm nhất của cả ký túc xá này.

Triệu Thư Kỳ nhìn Hàn Phi Yên với khí chất không kém gì bản thân mình, bất giác mà dấy lên lòng tranh đua khoe sắc.

“Hừ, Hermes thì sao? Đây chỉ là hàng nhái mà một tên nghèo xác mua thôi, nhìn thấy là kinh tởm rồi!”

Triệu Thư Kỳ nhíu mày.

Mà khi nhìn thấy cái túi này, sắc mặt của Dương Ngọc đứng ở bên cạnh Hàn Phi Yên trực tiếp biến đổi.

Cô ta đương nhiên nhận ra, đó là cái túi mà sáng nay Trần Lạc Thần đã tiêu một tỷ 80 triệu để mua!

Sau khi nhìn thấy, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy khó chịu.

“Hàng nhái?”

Hàn Phi Yên nhặt cái túi xách lên, tỉ mỉ mà xem xét một lát.

Sau một hồi, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên kinh ngạc, lập tức lật qua lật lại xem cái túi!

“Cái này… hình như không phải hàng nhái, mà là hàng thật!”

“Hàng thật?” Một đám nữ sinh trong ký túc xá lập tức kinh ngạc: “Sao lại vậy được, tên nghèo hèn Trần Lạc Thần đó làm sao có thể tặng hàng thật được?”

“Hừ, cái túi này là mẫu kinh điển, thị trường cũng phải hơn một tỷ!”

Triệu Thư Kỳ cũng khinh khỉnh nói.

Không biết tại vì sao mà khi nãy Hàn Phi Yên nói là hàng thật, trái tim Triệu Thư Kỳ lại hung hăng nhảy dựng lên một cái.

“Thật sự là hàng thật đó, trước đây tớ được đích thân đụng qua, cái cảm giác sờ chất liệu này, căn bản là thứ mà mấy đồ hàng nhái không thể so được, trong cửa hàng đồ xa xỉ Hermes ở cổng trường chúng ta có bán thứ này, đúng lúc tớ có số điện thoại của giám đốc bên đó, nếu như các cậu không tin, chúng ta có thể có thể xin chị ta kiểm tra một chút, xem bản sưu tầm này có được bán ra hay chưa?”

Hàn Phi Yên vô cùng trân quý mà cầm trên tay mình.

Lời này khiến cho một đám nữ sinh đều há hốc mồm.

Nói xong, Hàn Phi Yên định gọi điện thoại.

“Không cần gọi nữa…” Lúc này Dương Ngọc cau mày đứng ra, nói thật, nếu như không tới bước đường này, cô ta tuyệt đối không muốn nói ra sự thật đâu, bởi vì thứ đồ đắt nhất mà Trần Lạc Thần mua, một tỷ 80 triệu a, vậy mà lại tặng cho người khác rồi!

Nhưng Hàn Phi Yên đã muốn gọi điện thoại rồi, vậy Dương Ngọc cô ta trực tiếp nói ra luôn đi:

“Cái túi xách này đích thực là hàng thật, sáng hôm nay, lúc Trần Lạc Thần mua cái túi này, tớ và Lục Phàm…đều có mặt! Đã chi trả một tỷ 80 triệu tại chỗ!”

“Cái gì!”

Ầm!

Bầu không khí của cả ký túc xá lập tức đóng băng!

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play