-Trao đổi? Được, nói xem các ngươi lấy gì để đổi lấy cái mạng mình?


Vile gằn giọng, tay siết chặt vai hai kẻ trước mặt thêm nữa. Cả hai nhăn mặt một cái kịch liệt, khó khăn đáp:


-Đế vật!


-Aha, "Đế vật"? Cái gì nghe là lạ cái lỗ tay vậy nè, đây chưa từng nghe qua?


Hắn thả lỏng tay ra một chút. Nữ nhân đứng giữa lúc này mới kéo hai người đi cùng mình lùi lại, chậm rãi giải thích:


-Tất cả các loại vũ khí, dược phẩm, công pháp,.. đều được phân ra thành đẳng cấp khác nhau, công dụng khác, đối tượng sử dụng đương nhiên cũng khác, gồm Hạ Cấp, Trung Cấp, Thượng Cấp, Huyền Cấp, Địa Cấp, Thiên Cấp, Tiên Cấp, cao hơn nữa là Thần Cấp, mà chúng ta mới chỉ nghe qua trong truyền thuyết chứ chưa được tận mắt nhìn thấy bao giờ.


-Thế Đế vật mà các ngươi nói là cái gì, vật phẩm "Đế cấp"?


Hắn nheo mắt, quả thực nghe hơi mâu thuẫn.


-Đế vật bao gồm các loại vũ khí, đan dược, công pháp Huyền Cấp, một vật phẩm có thể đáng giá bằng hàng vạn sinh mạng.


"Mày đếm tiền thì ông hiểu, chứ đếm mạng thì mua bán nhau kiểu quái gì... Mà nữa..."


-Dẹp phứt đi, cái gì mà Huyền Cấp vật phẩm, phế phẩm thì có! Ít ra đem cho bố mày vài thứ cực phẩm cấp Tiên xem nào, mạng chúng mày coi rẻ bèo thế hả?


Cả ba người lẫn các đệ tử trong phái đang nấp nom gần xa, ai nấy không khỏi giật mình một cái.


-Yêu cầu này của ngươi hơi cao... Quả thực chúng ta có, nhưng toàn Lục Đạo Phái chỉ có hai cái, một là quyển bí kĩ của Đại trưởng lão, hai là thanh huyền kiếm bị phong ấn trong ngục thất sâu nhất của tông phái, ngoài ra chẳng lấy gì mà cho ngươi được.


-Thế còn Thiên Địa Cấp vật phẩm? Đừng có nói là bán cháy hàng rồi?


-Đúng vậy, cho các võ phái khác thuê hết sạch rồi.


-Đựt bạ, chúng mày là muốn lôi tao ra làm trò đùa đây phỏng?


Vile xách cổ nữ nhân kia lên, nghiến răng hỏi. Cô ngược lại không một chút run rẩy trước sức mạnh của hắn, điềm tĩnh đáp:


-Huyền Cấp vật phẩm cũng là hàng hiếm trên Trái Đất, có được một cái cũng đủ gây dựng lại cả Âm Dương Phái đang trên đà suy vong đổ nát của ngươi đấy.


Hắn hạ tay xuống. Hợp lí. Muốn đoạt được bí kíp thất truyền trong nội bộ, nhất định hắn phải lập được thành tựu gì đấy, ví dụ như là phục hưng môn phái. Muốn làm thế thì phải nâng sức mạnh của toàn bộ đệ tử lên, một hai người mạnh chẳng có ý nghĩa gì cả.


Thở dài một tiếng, hắn hỏi tiếp:


-Thành giao. Trao đổi thế nào đây?


-Trước hết theo bọn ta đến môn phái đã. Muốn chọn lựa gì cứ tuỳ tiện vào Tàng Bảo Các mà lấy, nhưng chỉ được lấy một món thôi.


"Ừ thì một món... Ta cũng chỉ định đánh sập một cái môn phái chúng mày thôi..."


-Thêm cho cô ấy nữa.


Hắn yêu cầu, chỉ tay vào Rosered. Ba người nhìn nhau, miễn cưỡng gật đầu.


---------------


Cảm giác đi limousine thật là sướng.


Sau một chuyến hành trình ngắn khoảng nửa tiếng, năm người đã có mặt trước khu trung tâm của cái gì mà,...


...ờ, cái gì ấy nhở? Lục Đạo Phái! Nhớ rồi...


Nữ nhân đáng ngờ kia trao cho Vile và Rosered một cái lệnh bài, chỉ hướng phòng trữ vật, rồi vội vã cùng hai người còn lại rời đi. Nói cô ta đáng ngờ là phải, vừa mới một loạt các đồng môn bị tàn sát như giết dê hiến tế, xong cái lại trở mặt xoành xoạch như gặp khách quý của tông môn, không nghi ngờ thì chỉ còn nước đi đầu xuống đất mà chết.


Vile không rảnh cho ba cái trò ngu xuẩn ấy.


Hắn dẫn Rosered vào bên trong. Không như phòng trữ vật của Âm Dương Phái vắng tanh vắng ngắt, mạng nhện giăng đầy, nơi này sạch sẽ lạ thường, phân làm bốn tầng lầu nghiêm chỉnh, đệ tử ra vào nườm nượp như đi chợ. Đáng lí hai người bọn họ sớm bị tống ra, nhưng nhờ vào cái lệnh bài mà được qua cửa.


Huyền Cấp vật phẩm chính xác là nằm trên tầng bốn, cứ việc thong thả lên mà lấy thôi.


Đến nơi, Vile khá ấn tượng với độ đồ sộ của tầng lầu này. Với diện tích tương đối lớn, nó được phân ra làm ba khu, một nơi để sách, một nơi để vũ khí, một nơi chứa dược phẩm - cả nguyên liệu lẫn thành phẩm. Toàn những thứ kì hoa dị thảo... à lộn, kì châu dị bảo, xếp đẹp đẽ như hàng bán ở chợ quê.


-Rosered, cậu muốn lựa cái gì, cứ thoải mái lấy đi nhé...


-Ổn không đó? - Cô ngó quanh - Nơi này tuy ít người hơn các tầng dưới, nhưng chắc đều là hạng cao thủ cả đấy...


Vile bất ngờ quay nhìn cô, trừng mắt:


-Cái gì cao thủ? Cậu mà phải sợ sao? Mẹ nó buồn cười! Nghe đây, cậu muốn lấy gì thì lấy, lấy dăm chục quyển đem về nhóm lò thì cũng được. Thằng nào láo, cứ đánh sặc tiết nó ra, tội vạ để tớ chịu!


-Uhm...


Cô vội vã lỉnh đi trước khi hắn bổ sung thêm sát khí vào cái ánh mắt ác ma đó. Về phần hắn, ái chà... "Yeah, kế hoạch thành công..."


Còn ai nhớ viên lục ngọc ngày trước từng thao túng tâm trí Rosered, để nhờ vậy hắn dò được số đo vòng một của cô? Chính là nó, hắn vừa mới gài lại lên ngực áo cô lần nữa đấy. Kế hoạch của hắn chỉ có vậy thôi.


"Giờ thì lựa đại một quyển bí kíp rồi té là xong chuyện..."


Vile nhắm mắt đếm từ một đến tám, cuối cùng dừng chân trước tầng trong cùng của kệ sách cao nhất. Hắn vươn tay vơ đại lấy quyển dày nhất, mở ra xem:


"Ảnh Quỷ Bộ... Hướng dẫn sử dụng loại bộ pháp huyền ảo nhất, khó đoán nhất, cũng là khó luyện thành nhất... Ôi dào, lấy cái này về cho mèo gặm à. Chọn lại."


Đếm thêm một lượt đén mười, hắn dừng chân trước một dãy tường treo đầy vũ khí. Tiện tay hắn vơ một cái vòng ngọc màu bạc.


"Xem nào... Vòng tay không gian, tạo ra một không gian thứ nguyên để trữ vật, diện tích năm vạn dặm... Ờ, cái này tốt, chôm thôi."


Hắn đeo luôn vào tay, rồi quay lại tìm Rosered.


...


-Trả đây! Tôi lấy nó trước rồi mà!


"Cái gì thế?"


Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau quầy võ kĩ. Vile tò mò ngoái lại nhìn.


Một con nhóc lùn tịt đang cố hết sức vừa nhảy vừa hoa chân múa tay loạn xạ để đoạt lại một quyển sách đang bị chuyền qua chuyền lại trong tay hai thanh niên cao mét tám.


-Ế? Thế hả? Vậy mày lấy đi!


-Lấy đi này!


-Đây, trả mày!...


Hai gã quăng đi quăng lại quyển sách, bìa nó có vẻ sắp toạc ra đến nơi. Cô bé thì vẫn tuyệt vọng nhảy với theo, cố sức chộp mà không thể chộp được.


"Chúng mày giỡn mặt tao đấy à? Không phải chỉ có đệ tử thuộc hạng trâu chó mới được lên tầng này sao? Thế quái nào ba đứa học sinh tiểu học yếu nhớt như sên này lại vô đầy đùa cợt như đúng rồi?"


-Trả cho người ta đây... Hức hức...!


Cô bé có vẻ sắp khóc, trong khi hai tên kia vẫn tiếp tục ném qua ném lại. Huyền Cấp võ kĩ mà quăng quật như đúng rồi thế, đúng là lũ ngu hết thuốc chữa.


Vile đã định không can dự, nhưng một vài kí ức tuổi thơ dữ dội ùa về đã phản đối hắn. "Thôi rồi, chỉ lần này thôi..."


Coong! Coong!


Một loạt hai tiếng thanh thoát vang lên, đem hai thanh niên kia văng ra ngoài cửa sổ đến vài trăm mét, để lại một vẹt khói trắng dài trong không khí. Hắn chộp cứng quyển sách ngay trên không, đưa cho cô bé.


-Cảm ơn anh...


Hắn không thèm đáp, quay đi.


...


-Nè! Người ta cảm ơn mà anh không nói gì sao?


Hắn nhếch mép thành một vầng trăn lưỡi liềm.


-Chứ ngươi muốn ta nói gì?


-Ít ra cũng phải "Không có gì đâu" rồi mỉm cười một cái chứ?


-Ke he he he... Không có gì đâu...!


Vile quay mặt lại, mắt sáng rực lên, nụ cười ma quỷ tôn thêm phần quái dị càng làm người ta trở nên lạnh gáy. Cô bé chết sững tại chỗ, không biết làm gì. Hắn bỏ đi.


Thực ra, hắn còn nói thêm ba chữ "Con nhãi ranh" nhưng nói bé quá nên cô bé không nghe thấy được.


-Rosered, cậu đâu rồi?


-Đây!


Hắn dạo một vòng không thấy cô đâu, bèn cất tiếng gọi. Lập tức cô nhảy ra, cười một cái thật tươi.


-Woa woa woa...


Hắn há hốc mồm. "Thật là bảnh...!"


Cô đang mặc một thứ võ giáp màu xanh lục, che đi vừa đủ  những chỗ cần che, còn đâu phô hết ra. "Quá ngon..."


Thực ra không đến nỗi đó. Nó là một bộ trang phục lấy cảm hứng từ cây cối, gồm có mũ bằng vải màu đỏ, cầu vai phủ hai lớp giáp lụa được thiết kế như lá cây. Toàn bộ thân giáp được kết từ nhiều tấm lụa màu lục, ừ thì đúng là có hơi hở, nhưng không quá hở như thằng tác mong muốn. Buồn thế.


Phần xà cạp làm từ nhiều bó dây gai cuộn lại quanh ống chân, và giày thì làm từ lụa màu xám. Một bộ trang phục rất hợp dáng Rosered và phải nói là rất hợp ý Vile.


-Cái này là gì đây? Vải sao?


Hắn làm bộ như tình cờ nắm lấy một mép áo gần ngực cô, săm soi ngắm nghía, chả biết đang nghía cái gì. 


-Lúc đầu tớ cũng tưởng thế, nhưng không ngờ mấy thứ đồ Huyền Cấp này cũng hữu dụng phết đấy! Ví dụ như đây là vải kháng ma thuật, nhìn có vẻ mỏng tang, nhưng ma thuật dưới cấp Bát Môn không thể nào xuyên qua được! Hơn nữa bộ này còn có chức năng cường hoá cho chủ thể sử dụng Thể Thuật và phép thuật hệ Mộc nữa, đối với tớ sẽ giúp ích khá nhiều!


-Ngon...


-Cái gì ngon?


Vile giật nảy mình một cái, quên mất là nãy giờ vẫn cắm cái ward vào ngực áo cô.


-Cái đồ...!


-Không có gì...! Đúng là đồ tốt, vậy cậu lấy cái này hả?


-Ừm!


-Thế lấy cả cái này nữa.


Hắn thò tay vào trong túi, lấy ra viên đá màu lục. Thực chất lúc nãy hắn nắm lấy vạt áo cô không phải chỉ để soi trộm - mặc dù tất nhiên soi là mục đích chính - mà đã kịp lấy lại viên đá này rồi. Với sự hỗ trợ của bộ trang phục này, chắc chắn cô sẽ khống chế được sức mạnh tự nhiên trong viên đá, dựa vào đó mạnh lên rất nhiều.


Chí ít thì, hắn đoán thế.


-Là nó à... Nếu cậu đã nghĩ tớ đủ mạnh để giữ nó, vậy được thôi!


Rosered cầm lấy, nắm chặt trong tay, nở một nụ cười mãn nguyện.


-Có gì mà tươi thế? - Hắn không khỏi nhếch mép lên theo. Nhìn cô dễ thương quá, lắm lúc chỉ muốn đè ra, nhưng hắn không muốn xâm phạm đến cô khi cô không muốn.


-Vì cậu thực sự tin tưởng tớ!


-Tất nhiên, không tin cậu tớ tin ai...


Hắn ngứa tay quá không chịu được, bèn đặt lên đầu cô xoa xoa vài cái. "Phê tay vờ lờ..."


-Cái...?! Tiên Cấp Lục Ngọc?!


Bất ngờ giọng một lão già hét ầm lên phá tan không gian màu hường mới chớm hình thành của đôi bạn trẻ. "Hôm nay, đây là lần thứ hai..." Vile nhăn trán, lấy tay gãi mắt bên phải, "Chắc tao không muốn dính dáng gì đến bọn tu tiên chúng mày luôn quá..."


Lão già hồ hởi xông đến, vừa mừng vừa cảnh giác.


-Hai người trông không được quen mắt, chắc là đệ tử ngoại môn phải không? Hãy theo ta đi diện kiến Đại trưởng lão một cái nào!


Vile liếc mắt xuống Rosered, có vẻ muốn hỏi ý kiến, nhưng sát khí vẫn nổi lên từ từ. Cô gật đầu cười nhẹ, nắm tay hắn.


-Đi thôi.


-Haizz... Dẫn đường đi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play