" Ngươi là ai....."


Oanh


" Vương, vương gia....... ngài bị sao vậy? " trời ơi câu nói của vương gia như tiếng sét giữa trời quang 


" Ngài không nhớ ra thần sao, người đừng dọa thần "


" Ngươi là ai, tại sao ngươi lại kêu ta là vương gia " hắn là ai, đây là đâu tại sao hắn lại ở nơi đây, hắn không nhớ gì hết nhưng.......


Vừa thấy Lãnh Mặc vào Lãnh Phong như được ngọn cỏ cứu mạng, vương gia ngài ấy bị làm sao mà thành ra như thế này


" Lãnh Mặc ngươi xem xem vương gia bị làm sao vậy? " 


" Vương gia ngài có nhớ ra ta là ai không? " mạch tượng bình thường, không có điểm nào bất ổn nhưng tại sao lại không nhớ ai hết.


" Ngươi là ai, ta không biết " hắn không nhớ gì hết, nghĩ đến hắn là ai hắn lại đau đầu quá


" Đau đầu quá, đau quá " Nam Cung Hàn Thần ôm đầu kêu đau


" Vương gia, vương gia " 


" Ngài đừng suy nghĩ nữa sẽ không còn đau đầu nữa " 


Nếu quên được có lẽ sẽ tốt hơn cho vương gia, người sẽ không còn đau lòng hay khổ sở trong mối nghiệt duyên này nữa. Như vậy, không chừng vương gia sẽ vui vẻ hơn


" Vậy các ngươi là ai " Nam Cung Hàn Thần nhìn 3 người Lãnh Mặc, Lãnh Phong và Lãnh Thủy 


" Chúng thần là thuộc hạ của người, người thật không nhớ sao " Lãnh Phong gấp gáp muốn xác thực có phải vương gia nhà mình thật quên rồi không.


" Ta không biết "


" Vậy ngài còn nhớ....." Lãnh Phong định hỏi nhưng chưa hết câu đã bị một câu khác của Nam Cung Hàn Thần làm hắn phải câm lặng.


" Các ngươi thấy nương tử của ta đâu không? " hắn không nhớ ra hắn là ai, có thân phận gì nhưng trong đầu hắn chỉ có nhớ hắn có nương tử, tên họ của nương tử  hắn một chữ cũng không quên. Hắn chỉ nhớ tên của nàng ấy ngoài ra không còn nhớ gì hết.


" Vương gia, ngài vừa nói ........ " hắn đang nghe lầm phải không, mấy ngày nay thiếu ngủ nên bị hồ đồ phải không, hắn nhất định là đang nghe lầm rồi nhất định là vậy rồi.


" Ta hỏi các ngươi có thấy nương tử của ta đâu không, tại sao ta lại không thấy nàng ấy, nàng ấy đâu rồi, ta muốn tìm nàng ấy " nương tử đâu hắn muốn gặp nàng Nam Cung Hàn Thần liền vội bước xuống giường nhưng đôi chân này chưa hoạt động trong thời gian dài nên trở nên cứng ngắc không đứng lên được.


" Vương gia, ngài nằm xuống đi hiện giờ ngài còn chưa xuống giường đi lại được " trời ơi, tại sao ngài ấy cái gì cũng không nhớ mà chỉ nhớ duy nhất một người là vương phi vậy.


" Vậy ngài có nhớ, nương tử của ngài tên gì không ?" Lãnh Mặc là người giữ được bình tĩnh nhất, nên hắn muốn biết chắc, người vương gia đang nói là nương tử này có phải chính xác là vương phi hay không.


" Ngươi tưởng ta ngu ngốc sao, đến nương tử của ta đương nhiên ta nhớ tên của nàng ấy rồi " người này bị ngốc, hỏi hắn vấn đề kì lạ như vậy, nương tử của hắn đương nhiên hắn nhớ tên rồi


" Vậy...?"


" Nàng ấy tên Hàn Nguyệt Băng Y, tên nàng ấy rất hay đúng không ?"


Ầm 


Ngài ấy nhớ tên của vương phi, nhưng chỉ nhớ duy nhất nàng ấy thôi chuyện này là sao. Bệnh này lần đầu hắn thấy, cũng là bệnh kì lạ nhất hắn từng gặp.


" Lãnh Mặc, tại sao ngài ấy cái gì cũng không nhớ mà chỉ nhớ duy nhất vương phi vậy " Lãnh Thủy là người lạnh nhạt nhưng cũng không khỏi sốc nặng trước bệnh tình này của vương gia nhà mình.


Trên đời này cái bệnh khó trị nhất không phải là bệnh nan y mà là tâm bệnh. Bệnh nan y cũng sẽ có ngày tìm được cách trị được nhưng tâm bệnh không tìm được tâm dược thì cho dù đại la thần tiên cũng không trị khỏi.


Nam Cung Hàn Thần đúng thật là người đang mắc tâm bệnh còn là một tâm bệnh nặng khó lòng trị được trừ khi người trị bệnh này cũng là tâm dược của Nam Cung Hàn Thần là Hàn Nguyệt Băng Y ngoài người này ra không ai có thể trị lành vết thương này.


" Nương tử đâu, ta muốn tìm nàng ấy, các ngươi tránh ra ta muốn đi tìm nàng "


" Vương gia ngài cứ nằm yên trên giường, thuộc hạ sẽ tìm vương phi về đây cho ngài " Lãnh Phong nhìn vương gia nhà mình mà không khỏi đau lòng, hắn đi đâu để tìm vương phi đây.


Hắn phải đi đâu tìm vương phi đây, ai có thể cho biết vương phi đang ở đâu không.


Hàn vương phủ, Hàn vương tỉnh lại nhưng chỉ là người ngốc đã không còn nhớ gì hết, nhưng chấn động hơn là Hàn vương gia chỉ nhớ duy nhất một mình vương phi của mình ngoài ra không còn nhớ bất kì một ai khác.


Tình sâu bao nhiêu 


Để rồi


Một người tàn khốc, vô tình 


Biết trở nên dịu dàng, lo lắng 


Cũng vì yêu quá sâu


Để rồi tổn thương sâu sắc


Lòng đau đến tận tâm can 


Tuyệt vọng đến tận cùng 


Kí ức trở nên tâm tối, không có ánh sáng


Làm một người trở nên ngây ngốc


Không còn nhớ đến bất kì thứ gì 


Bao gồm danh tính của bảng thân


Nhưng lại khắc sâu duy nhất một người 


Dù biết đó là đau là khổ 


Nhưng hắn vẫn nguyện ý 


Không một lần hối hận.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play