Thu Tử Châu hơi ngạc nhiên, "Những người tập kích anh lần này, không phải là nhóm kẻ hung ác đối phó Trân Bảo Các sao?"
Lăng Mặc khẳng định chắc chắn nói: "Vũ lực và mưu lược đều không phải là cùng một đẳng cấp, không thể nào là một nhóm người."
Mặc dù Thu Tử Châu vẫn cảm thấy quá trùng hợp,
nhưng lão đại đã nói như vậy nên anh ta cũng chỉ có thể tin, "Tình hình bây giờ hơi gay go, lão đại, anh vẫn nên chú ý nhiều hơn!"
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Lăng Mặc trở nên khó coi và tối sầm lại.
Mặc dù lần này là bởi vì bất ngờ, nên đầu của mèo hoang nhỏ mới bị thương.
Nhưng có người tập kích anh dám ở thành phố Lô Hải, thật sự đúng là tự tìm đường chết!
Hạ An Nhiên mơ màng tỉnh lại.
hỏi: "Nhóc con không sao chứ?"
Lăng Mặc ngồi ở bên cạnh cô mấy tiếng đồng hồ, tâm trạng anh lập tức trở nên rất không vui, "Không phải em nên quan tâm đến đầu của em trước sao?"
Hạ An Nhiên nghe thấy giọng điệu không vui của Lăng Mặc...
Ừm, vẫn may, nhóc con không sao!
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô xoa cái đầu đang đau nhức của mình, "Thật sự hơi đau!"
Mặc dù Lăng Mặc đau lòng vì cô bị thương.
Nhưng nghĩ đến tình hình của cô lúc đó, anh lập tức
sao? Muốn tránh anh mà không ngại đụng đầu?"
Hạ An Nhiên không nói nên lời, bật khóc, "Nếu em biết, tránh anh sẽ khiến em đụng đầu... Thì em nhất định sẽ không hề do dự mà ôm lấy anh và gặm
anh!"
Người khác bị thương và bản thân bị thương, cô lựa chọn cái trước.
Nhưng sau khi cô dứt lời, Lăng Mặc lại nghiêng người về phía trước, trực tiếp nhích tới gần Hạ An Nhiên, chạm mũi vào chóp mũi của cô một lần
nữa. ..