Hàn Nhã tự hào gật đầu, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
"Đúng vậy, tôi đang nói về viện nghiên cứu của ông John. Cô nên biết rằng đó là thiên đường mà bất kỳ nhà nghiên cứu nào cũng khao khát! Ở đó có những thiết bị hiện đại nhất, những nhân tài hàng đầu và những ý tưởng tiên tiến nhất... Đó chính là một Thánh địa! Là nơi phù hợp với cô nhất! Chỉ cần cô đến đó, chắc chắn cô sẽ có thể đạt được thành tích cao hơn hiện tại, không chỉ danh lợi, mà thậm chí còn có thể nổi tiếng ngàn đời!"
Sau khi biết Hạ An Nhiên chính là Nhiễm An, Hàn Nhã đã nghĩ ra cách thông dụng nhất, cũng là thủ
đoạn hấp dẫn nhất để để mê hoặc Hạ An Nhiên.
Đó chính là viện nghiên cứu của ông John!
Vùng đất thánh địa này là một tồn tại mà không một nhà nghiên cứu nào có thể cưỡng lại được.
Có biết bao nhiêu nhà nghiên cứu xuất sắc đã nổi
danh và gặt hái thành tựu ở vùng đất linh thiêng đó!
Hơn nữa, là một nhà nghiên cứu, ai lại không muốn để lại tên tuổi của mình trong dòng chảy của lịch
so?
Ai có thể cưỡng lại một cám dỗ lớn như vậy?
Một người phụ nữ chưa từng được mở mang tầm
Hàn Nhã ném ra "miếng bánh ngọt cám dỗ" rồi đợi
Hạ An Nhiên đưa tay ra bắt lấy.
Tuy nhiên, chỉ một giây sau, Hạ An Nhiên trái ngược lại với sự khao khát ban đầu, tỏ ra vô vị tẻ nhạt: "Một thánh địa viện nghiên cứu còn cần cô đến đào người, đối với tôi mà nói chả có gì hấp dẫn cả."
Hàn Nhã nhất thời sửng sốt.
Hạ An Nhiên thong thả bưng cốc nước còn hơi ấm lên: "Vả lại, tôi là đại cổ đông Long Đằng. Tôi muốn biến Long Đằng trở thành một thánh địa như cô nói hơn, chứ không phải đi góp một phần nhỏ công sức