Hạ An Nhiên cũng đoán ra được điều đó, chỉ cần không có bằng chứng thì Hàn Nhã vẫn sẽ cứng miệng, có chết cũng không chịu thừa nhận!
Cô tự rót cho mình một cốc nước sôi rồibưng lên.
Nhẹ nhàng thổi một làn hơi nóng, cô chậm rãi nói: “Cho dù cô không chịu thừa nhận cũng không sao, tôi cho là cô làm những chuyện đó là được rồi."
Hàn Nhã ân cần nhắc nhở: “Tôi không hy vọng cô đơn phương cho rằng tôi có vấn đề..." Vẻ mặt tỏ ra chân thành nói: “Cuối cùng, lần này tôi tới đây là thật lòng muốn hợp tác với cô."
Hạ An Nhiên kinh ngạc đặt cốc nước xuống, tỏ vẻ
TE
vừa mừng lại vừa lo: "Hợp tác với tôi? Hợp tác như
thế nào? ? Cô không phải lừa tôi tuổi còn nhỏ đấy
chứ?"
Hàn Nhã rất hài lòng với biểu hiện của Hạ An Nhiên
lúc này.
Trước đây, chẳng qua Hạ An Nhiên may mắn có được sự che chở và giúp đỡ của Lăng đại thiếu mà
thôi.
Đối mặt với một người phụ nữ dựa vào đàn ông để thượng vị như này, chỉ cần miếng mồi đủ lớn, còn lo cô ta sẽ không bị mắc mưu sao?
Hàn Nhã giảng giải từng bước: "Vì cô đã là Nhiễm
An, nên cô xứng đáng bước lên vị trí cao hơn chứ
không phải bị trói buộc ở một nơi nhỏ bé như Hoa Hạ! Thay vì lãng phí tài năng của cô vào nơi không có sức sống này thì có một thế giới rộng lớn hơn đang chờ đợi cô."
Hạ An Nhiên không ngờ một người cứng nhắc như Hàn Nhã lại tỏ ra phấn khích như vậy.