Hạ An Nhiên đẩy Lăng Mặc rồi thúc giục: “Chúng ta đi nhanh lên đi anh, em cảm thấy người này không có ý đồ gì tốt đẹp đâu."
liền lạnh lùng liếc nhìn người thanh niên nghiêm nghị cảnh cáo một câu: “Sở Triệt, đây là Hoa Hạ, đến đây rồi thì hãy an phận một chút để tránh khỏi có đến mà không có về."
Sau đó, anh liền ôm mèo hoang nhỏ, lập tức rời đi.
Còn người đàn ông được gọi là Sở Triệt vẫn còn đang sững sờ đứng yên tại chỗ.
Một lúc lâu sau, trợ lý xuất hiện bên cạnh Sở Triệt, bất mãn nói: “Diêm vương sống nói chuyện không phải quá tùy tiện rồi sao, hừ, còn khiến chúng ta có đến mà không có đường về, chỉ dựa vào anh ta ư?"
Sở Triệt căn bản không hề nghe những gì người trợ lý nói, ánh mắt vẫn rơi vào bóng lưng của Hạ An Nhiên...
Người trở lí thấy vậy liền hiểu ra.
Thiếu gia đã nhìn trúng đại mỹ nhân đó rồi.
Cũng phải thôi, ai gặp đại mỹ nhân như vậy mà
không động lòng chứ?
Trợ lý không nhịn được liền lên tiếng: "Thiếu gia, nếu như chúng ta có thể cướp đại mỹ nhân xinh đẹp này từ tay diêm vương sống, không chừng còn có thể hạ thấp uy phong của anh ta!"
Hai mắt Sở Triệt sáng lên: “Cậu nói cũng có lí!"
Sau khi đi được một đoạn, Hạ An Nhiên ôm ngực của mình: “Người đàn ông đó là ai vậy, cứ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền của mình... Thực sự quá dọa người rồi."
Ai nhìn chằm chằm sợi dây chuyền của cô thì người đó nhất định không phải loại tốt đẹp gì!