Hạ An Nhiên gật đầu lia lịa, nói với niềm tin tưởng sâu sắc, "Cũng đúng, không thể tiết lộ giá trị, nếu không sẽ bị kẻ trộm nhắm đến." Nói đoạn cô lại thì thầm một câu: "Trước đây em đã từng thấy ở trên phim ảnh, sau buổi đấu giá sẽ luôn có vài tên
trộm nhỏ, an ninh ở đây chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
Lăng Mặc thản nhiên: "Ai dám cướp đồ từ tay người
của Thu gia? Muốn tìm đường chết à?"
Hạ An Nhiên nghe Lăng Mặc nói vậy liền sững sờ:
“Nhưng không phải anh vừa nói... thu hút sự chú ý của một số người không cần thiết sao? Không phải là cướp à?"
Trong lúc nhất thời Lăng Mặc thực sự rất muốn cạy mở đầu con mèo hoang nhỏ ra nhìn kỹ xem bên
trong có cái gì.
Cô ấy thật đúng là thích suy nghĩ lung tung.
Lăng Mặc day day trán rồi kiên nhẫn giải thích:
“Những người anh nhắc đến... là tài phiệt của nước ngoài và nhà họ Thu thì rất cổ hủ và bài ngoại.”
Hạ An Nhiên: "..."
Ha ha ha, cô nghĩ nhầm rồi!!!
Tuy nhiên, cô vẫn thì thào nói một câu: "Nhưng tên trộm thật sự rất để ý đến đồ tốt! Vẫn phải thận
trong một chút."
Lăng Mặc mặc kệ mèo hoang nhỏ và tập trung vào đường nét của vật phẩm đấu giá.
Những người khác không biết đó rốt cuộc là đồ vật gì, nhưng Thu Tử Châu đã nói với anh rồi.
Nếu không, anh cũng sẽ không đặc biệt đưa mèo
hoang nhỏ đến đây ngày hôm nay.
Hạ An Nhiên ngồi xuống một lúc, có chút ngồi
không yên.