Bùi Kì không nhận thấy ánh mắt ghen tị của người nghèo như Hạ An Nhiên, vẫn xem xét các đồ vật một cách nghiêm túc. "Tôi cũng không tham lam,
tôi chỉ muốn chọn quà tặng cho ông bà bố mẹ và
quà cưới cho đứa em họ thôi!"
Mắt Hạ An Nhiên sáng lên khi nghe thấy câu cuối cùng: “Thế còn quà cưới của tôi đâu? Hay là hôm
nay cậu chọn cho tôi một món đi?"
Bùi Kì chán ghét nói:"Cô đã có diêm vương sống trả tiền cho cô rồi, còn để mắt tới số tiền ít ỏi của tôi làm gì?"
Hạ An Nhiên:"Anh ta là một nhà tư bản, anh ta tiêu
tiền cho tôi thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ cách đòi lại một
thứ gì đó từ trên người tôi."
Bùi Kì cười hì hì ghé vào Hạ An Nhiên và nhỏ giọng
đề nghị: "Cô hoàn toàn có thể lấy thân báo đáp
mà!"
Hạ An Nhiên đỏ mặt, đưa tay đánh Bùi Kì một cái: "Đồ lưu manh nhà cô!"
Sau khi hừ một tiếng, ánh mắt cô liền dùng vào một
viên ruby cách đó không xa.
Sau đó liền đưa ra một đề xuất đúng trọng tâm: “Người già thường rất thích màu sắc bắt mắt, kiểu dáng của chiếc vòng ruby rất hợp thời trang, nhìn rất trẻ trung, đem tặng cho bà của cô nhất định bà
ấy sẽ rất thích."
Bùi Kì bước tới trước mặt viên ruby.
Nhìn vào giá khởi điểm ghi trên đó, là hai triệu.