Hạ An Nhiên bị dọa sợ đến mức nhắm chặt hai mắt
lai.
Khóc!
Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu!
Bị Lăng Mặc ôm như thế này, cô luôn lo lắng chỉ một giây tiếp theo tên cầu nam nhân này sẽ biến. thành sói lang.
Cô lo lắng nói: "Anh đến Bắc Kinh cũng lâu rồi. Thu Khanh Khanh có em ở đây rồi, anh có thể về trước
đi."
Lăng Mặc chậm rãi nói: "Chi nhánh ở thành phố này chất đống rất nhiều việc. Bây giờ đã đến đây rồi thì anh giải quyết luôn."
Hạ An Nhiên: Quên mất tập đoàn Lăng thị trải rộng
khắp Hoa Hạ.
Tuy nhiên, cô lại nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng vừa
nãy Thu Tử Châu có hỏi khi nào thì em về... Em còn tưởng tổng bộ của tập đoàn Lăng thị có việc cần anh về gấp co!"
Lăng Mặc nheo mắt.
Thảo nào mèo hoang nhỏ muốn đuổi anh đi, hóa ra
là tại Thu Tử Châu.
Lăng Mặcbực mình: “Chẳng qua cậu ta muốn lười biếng mà thôi." Sau đó anh lại vỗ đầu Hạ An Nhiên: “Tinh thần của vợ rất tốt, em nhắm mắt lại ngủ đi."
Hạ An Nhiên nhắm mắt lại: "..."
Cô không chỉ phải giả mù, mà còn phải giả cảm!
Thu Tử Châu, kẻ đang "lười biếng", vừa rời khỏi tập
đoàn Lăng thị và đang đến viện nghiên cứu một chuyến để tham gia một cuộc họp.
Trên đường đi, Thu Tử Châu chán nản nhìn ra ngoài