Lăng Mặc:"..."

Mèo hoang nhỏ nhất định muốn tính kế với anh, nếu không cũng sẽ không chột dạ mà giải thích nhiều

như vậy.

Lăng Mặc bước thẳng đến giường, tiện thể nằm xuống.

Hạ An Nhiên nhìn thấy hành động này của Lăng Mặc, liền lập tức ngồi dậy.

Trong lúc bối rối, lông mi của cô chớp chớp: "Sao anh có thể tùy tiện lên giường của em!"

Lăng Mặc thản nhiên nhắc nhở: "Vợ đã chấp nhận anh rồi thì chúng ta đương nhiên nên chung chăn chung gối chứ."

Hạ An Nhiên: "..."

Sau khi cô nói câu "Em thích anh", liệu có phải cô sẽ gánh chịu bao nhiêu phong ba bão tố tiếp theo

không?

Ngủ cũng phải ngủ chung à?

Hạ An Nhiên ngơ ngác nhìn Lăng Mặc: "Logic này có chút không đúng!"

Lăng Mặc kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta đã là vợ chồng rồi thì việc thể hiện tình cảm chẳng có bất cứ vấn đề gì cả, ngủ cùng nhau thì có vấn đề gì chứ?"

Hạ An Nhiên: "... Hình như là không có vấn đề gì!"

Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hình như tốc độ có hơi

nhanh quá?

Cứ như thể họ vừa trở thành một cặp tình nhân và ở

cùng phòng vào đêm hôm đó.

Tâm lý của Hạ An Nhiên vẫn chưa được ổn định.



Cô hơi bối rối lẩm bẩm một câu: “Em cũng không

phải trẻ con mà nghỉ trưa phải có người khác ở bên

cạnh trông."

Tay của Lăng Mặc đưa ra sờ vào bụng của Hạ An Nhiên một cách vô cùng chính xác: “Ô, vợ không phải trẻ con thì anh đến để ngủ trưa với con của anh mà!”

Sau đó, Lăng Mặc không khách khí thò tay vào

trong chăn của cô, còn vô liêm sỉ đặt tay lên bụng

của cô.

Không chỉ vậy...

Anh còn không biết xấu hổ vén áo của cô lên, muốn

đưa tay của anh đến gần nhóc con ở trong bụng cô

hơn một chút.

Đối mặt với thao tác này của Lăng Mặc, cô trợn tròn mắt không thể tưởng tượng nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play