Hạ An Nhiên càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy
ấm áp.
Cô đã gặp được một người đàn ông vô cùng thương yêu cô!
Gặp được một người hoàn toàn có thể làm chỗ dựa
cho cô!
Gặp được một người đàn ông cam tâm tình nguyện đứng phía sau bảo vệ chu toàn cho cô!
Trước đây cô đã luôn chửi rủa thậm tệ tại sao số phận lại bất công với cô như vậy.
Chính bản thân cũng cảm thấy rằng có lẽ con cái
chính là món quà duy nhất mà số phận ban tặng
cho cô.
Thế nhưng vào giờ phút này cô lại phát hiện ra rằng
món quà mà số phận dành tặng cho cô không chỉ có con cái.
Mà còn có Lăng Mặc!
Hạ An Nhiên nhìn Lăng Mặc, trong vô thức cô siết
chặt góc áo.
Đột nhiên nhớ ra trước khi đến thủ đô, Lăng Mặc muốn có một câu trả lời từ cô.
Cô luôn nghĩ đợi đến bao giờ tích đủ điểm sẽ nói
cho anh một số chuyện.
Nhưng vào lúc này, không cần tích điểm, cũng không cần khảo sát lại lần nữa!
Tình cảm của Lăng Mặc dành cho cô, cô cảm
nhậnđược vô cùng rõ ràng!
Hạ An Nhiên bất giác kiễng chân lên hôn vàokhỏe
miệng Lăng Mặc một cái.
Sau đó liền nở một nụ cười sáng chói như ánhsao:
"Em thích anh!"
Lăng Mặc vừa nghe thấy ba chữ này, bất giác hai mắt đột nhiên sáng lên.
Cho dù từ lâu anh đã cảm thấy trong lòng mèo hoang nhỏ có chỗ đứng của anh, nhưng anh cũng
chưa từng được nghe chính miệng mèo hoang nhỏ
nói lời này.