Tay Lăng Mặc nhẹ nhàng trượt xuống bên hông của cô: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, không phải vợ vẫn có thể giải quyết được sao?" Anh không chút do dự khen một câu: “Lần này VỢ rất lợi hại đó."
Hạ An Nhiên dừng bước, ngước mắt lên, bật cười.
"Em sao có thể lợi hại bằng anh được, anh đã đoán
ra chuyện xảy ra với em ở đây, anh cũng đã tính trước những sai lầm mà em sẽ mắc phải ... Nếu không, anh đã không sớm gọi Triệu Văn Uyênvề đây như vậy!"
Lẽ ra cô cũng cảm thấy bản thân mình rất lợi hại, nhưng không so sánh sẽ không có đau thương!
Giờ đây người lợi hại hơn cô lại có thể khen cô sao?
Cô cảm thấy sao mà mỉa mai!
Còn Lăng Mặc, người vốn chỉ muốn khen mèo hoang nhỏ một câu thì lại bị mèo hoang nhỏ vặn lại. không biết nên trả lời thế nào.
Sau một lúc im lặng, anh quay sang nhìn mèo
hoang nhỏ: "Anh chỉ không muốn em bị người khác ức hiếp."
Hạ An Nhiên hừ một tiếng: “Em thấy anh căn bản là không tin em có thể giải quyết được chuyện này!"
Ánh mắt Lăng Mặc u ám: "Nếu biết em không thể tự mình giải quyết được, em nghĩ... anh sẽ chỉ sắp xếp Triệu Văn Uyên đến thôi sao?"
Hạ An Nhiên: "..."
Nếu tên cẩu nam nhân này biết bản thân cô không thể giải quyết được chuyện này, nhất định anh sẽ đích thân xuất trận.
Tuy nhiên, điều này càng khiến Hạ An Nhiên tò mò và khó hiểu: "Sao anh lại biết em có thể đánh bại
Giang Nhụy Nghiện và Lưu Khiếu Vĩ?"
Khóe miệng Lăng Mặc khẽ cong lên: “Bởi vì, em là
Nhiễm An."
Hạ An Nhiên tỏ ra ngờ vực hỏi đến cùng: "Anh sớm đã biết em là Nhiễm An rồi ư? Từ lúc nào vậy?"
Giọng điệu của Lăng Mặc thản nhiên: “Là lần đầu tiên em xuất hiện trên mạng.”
Hạ An Nhiên: "..."
Lúc đó anh đã biết rồi?
Thảo nào lúc đó anh đã hỏi có rất nhiều chuyện về
Nhiễm An.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, đó hoàn toàn không phải là tùy