Hơn nữa, lúc đó Hàn Dương cũng dùng cái gọi là thư tình ra để uy hiếp cô.
Hạ An Nhiên mơ hồ hiểu ra ý của Lăng Mặc: “Ý của anh là một trăm bức thư tình đó là lúc em học cao trung còn sót lại sao?" Cô không kìm được mà liếc Bắc Minh Mặc một cái: "Không phải anh nghĩ là bức thư tình này thật sự là do em viết đấy chứ?"
Lăng Mặc buồn bã nói: “Nếu như phu nhân của anh có viết loại thư tình này thì không cần xem tranh châm biếm đến kích thích anh?"
Hạ An Nhiên: "..."
Mặc dù tự có chứng minh mình trong sạch rồi, nhưng sao lại cảm thấy lời này hơi có vấn đề nhỉ?
Hạ An Nhiên cố gắng phớt lờ đi sự bất thường trong lời nói của Lăng Mặc.
Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện “một trăm bức thư tình".
“Lúc đó khi em tham gia buổi họp lớp, hình như có rất nhiều người nghĩ bức thư tình này thật sự tồn tại, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của em để gửi cho Hàn Dương!"
Nhưng ai đã làm chuyện đó chứ?
Hạ An Nhiên cạn lời: “Kẻ mạo danh em viết bức thư
tình có phải là rảnh rỗi quá không có việc gì làm
không vậy?" Nói đoạn cô liền nheo mắt lại: “Nhưng
bức thư tình này, hiện giờ hình như cũng chỉ có Hàn Dương có... Như vậy không phải rõ ràng kẻ nhân có hội vu khống em trên mạng là Hàn Dương sao?"
Hàn Dương cũng vô cùng căm ghét cô, anh ta làm ra chuyện này cũng không phải là không có khả năng!
Lăng Mặc nhìn mèo hoang nhỏ thật sâu: “Em thật
sự nghĩ là anh ta?"
Hàn Dương nhìn thấy Hạ An Nhiên bị chửi bới trên
mạng, trong lòng cảm thấy vô cùng hả dạ.
Cuối cùng cũng có người trừng trị ở tiểu tiện nhân đó rồi!
Có điều, khi bức thư mạo danh đó được tung lên, anh ta cảm thấy có chút bất ổn!
Mặc dù trước đây anh ta có dùng bức thư tình này đi uy hiếp Hạ An Nhiên.
Nhưng cũng chỉ là uy hiếp.