Lăng Mặc nhìn dáng vẻ của mèo hoang nhỏ...
Ngồi trước mặt cô, vị trí cổ của anh trực tiếp hiện ra
trước mặt cô.
Hạ An Nhiên nhìn động tác này của anh, có chút
ngờ vực: “Anh muốn làm gì vậy?"
Vẻ mặt Lăng Mặc vô cùng thản nhiên: “Muốn biết vị
trí của yết hầu có giống như trên đó viết không, có
thể khiến anh có cái gì mà kích thích bản năng
nguyên thủy."
Hạ An Nhiên chớp chớp mắt: “Đây đều là viết lung
tung ra, sao anh có thể tưởng là thật chứ?"
Lăng Mặc nhìn một cách sâu sắc: "Không thử nghiệm thì không thể tùy tiện đưa ra kết luận được."
Hạ An Nhiên: "..."
Thực ra cô cũng rất tò mò, lẽ nào yết hầu thực sự rất nhạy cảm sao?
Hôn một cái là thật sự không thể ngừng lại được ư?
Hạ An Nhiên vô cùng hiếu kỳ, cô liên tiến đến vị trí
yết hầu của Lăng Mặc rồi nhẹ nhàng hôn lên một
cái.
Nhưng sau khi hôn cô vẫn cảm thấy có chút chưa
tới.
Vì vậy cô liền trực tiếp ngậm yết hầu của anh.
Dưới hành động của Hạ An Nhiên, đôi tay ôm mèo hoang nhỏ của Lăng Mặc vô thức càng siết chặt
hon!
Yết hầu vô thức khẽ chuyển động.
Nhưng chuyển động này khiến Hạ An Nhiên thấy không vui.
Cô đang hôn mà, nó động cái gì mà động chứ!
Cô thở hồng hộc muốn cắn chặt cái thứ xấu xa không biết thân biết phận này!