Ông ta chính là hướng về phía Long Đằng, muốn đem viện nghiên cứu này biến thành của ông ta!
Đây là tâm huyết của thầy, Cố Kì thật sự không cam. lòng để cho một kẻ đạo đức giả như Lưu Khiếu Vĩ chiếm đoạt được!
Nhìn thấy tình thế vô cùng bất lợi cho Cố Kỳ, viện
phó Chu không thể không đứng lên: "Chuyện này chúng ta đã bàn bạc mấy tiếng đồng hồ rồi... Tôi thấy hơi mệt rồi, hôm nay dừng lại ở đây đi."
Lưu Khiểu Vĩ nhìn viện phó Chụ một cái thật sâu:
"Nếu ngài đã mệt như vậy thì chuyện hôm nay trước tiên dừng lại ở đây đã!"
Ông cũng không muốn làm quá căng để tránh cho một số người tức nước vỡ bờ!
Hội nghị này đã kéo dài cả một đêm, rốt cục vào rạng sáng cũng kết thúc rồi!
Lưu Khiếu Vĩ và hai người ra sức đề cử ông là viện trưởng đã rời đi trước.
Cố Kì vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Viện phó Chu vỗ vào vai cô thật mạnh rồi thở dài một hơi: “Trước đây, tôi đã từng nhắc nhở Lương Nhạc rằng lòng dạ con người Lưu Khiếu Vĩ này rất nham hiểm, dặn ông ấy phải đề phòng một chút, nhưng ông ấy không nghe lời ta."
Vẻ mặt Cố Kì trở nên phức tạp: “Ông ta giả vờ quá giỏi... Nếu không phải lần này thầy gặp chuyện, tôi cũng không muốn tin rằng một người hiền lành tốt bụng như vậy hóa ra lại là một kẻ đạo đức giả!"
Viện phó Chụ cũng tán thành: "Khả năng diễn xuất của ông ta thật sự không tồi!” Rồi ông nhìn Cố Kì, không đành lòng lại hỏi cô: “Lương Nhạc thật sự không còn cơ hội tỉnh lại sao?"
Cố Kì lắc đầu thật mạnh: “Cho dù là Tôn lão hay bác sĩ đều nói không còn cơ hội tỉnh lại rồi."