Trần Tường thấy sắc mặt Tần Ly lạnh lẽo, hắn liền hiểu đây không chỉ đơn thuần là uy hiếp hắn. Tuy rằng không nuốt được cục tức này, nhưng cũng không dám động thủ chính diện với nàng. Khi hắn được Tô trưởng lão thu làm đồ đệ, hắn liền nghe được tin viện trưởng coi trọng Liễu Hàn Vân và Tần Ly, hơn nữa dùng thực lực đại võ sư đỉnh phong của hắn mà đối chiến với hai vị đại huyền linh sư đỉnh phong, hắn căn bản không có phần thắng.

"Hừ, hôm nay tâm tình lão tử tốt, tha cho các ngươi một mạng, chúng ta đi!" Tuy rằng hắn không dám động thủ, nhưng hắn cũng chắc chắn sẽ không mở miệng nhận thua, hắn tà tà liếc nhìn ba người bọn họ rồi dẫn tùy tùng rời đi.

Lam Tiêu Tiêu lấy tay hung hăng chà xát cằm mình, tức giận trừng mắt bóng lưng Trần Tường, nói: "Loại người gì vậy? Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!"

"Thôi bỏ đi! Ở đây không giải quyết hắn được, sau này còn nhiều cơ hội. Không phải ngươi nói sẽ mời cơm sao? Đi thôi!" Tần Ly vỗ bả vai Lam Tiêu Tiêu, sau đó cất bước đi trước.

Ba người ra khỏi học viện, nơi đầu tiên bọn họ đến là Liên Minh Luyện Dược, Tần Ly đến thăm Trần lão đồng thời thông báo chuyện mình đã vượt qua vòng hai. Sau đó ba người mới dắt nhau đi ăn.

Kinh thành lớn hơn Lâm thành không chỉ hai lần, hai bên đường buôn bán tấp nập, những cửa hàng nằm san sát nhau, còn có những người bán hàng rong, những sạp nhỏ bày đầy cả con đường, người qua người lại vô cùng nhộn nhịp.

Tổng điếm của Thiên Hương Cư chiếm một góc đường ở một ngã tư lớn, Thiên Hương Cư là tửu lâu nổi danh nhất kinh thành, giá cả thức ăn tuy rằng có chút đắt nhưng có thể nói từ hình dáng đến hương vị đều thuộc bậc nhất. Ở Vệ thành, Tần Ly cũng đã từng thưởng thức một chi nhánh của Thiên Hương Cư, cảm thấy cũng không tồi, vì thế cả ba quyết định dùng cơm tại Thiên Hương Cư.

Bởi vì sắc trời còn sớm, khách nhân cũng không nhiều, ba người liền chọn gian Điệp Lan Hiên có quang cảnh đẹp nhất, lại tương đối yên tĩnh.

"Các ngươi gọi món ăn đi, hôm nay ta mời, các ngươi không cần tiếc tiền thay ta." Lam Tiêu Tiêu đưa thực đơn cho Tần Ly và Liễu Hàn Vân, hào sảng nói.

Tần Ly mỉm cười: "Ngươi muốn ta không tiếc tiền cũng không được, giá cả nơi này không thấp. Vẫn là các ngươi gọi món đi, dù sao cũng là ngươi mời cơm, chúng ta là khách liền theo ý chủ đi!"

"Đừng, mời các ngươi ăn cơm, đương nhiên món ăn phải do các ngươi chọn rồi, như vậy mới tỏ rõ thành ý của ta! Tần Ly không chọn, vậy ngươi chọn đi!" Lam Tiêu Tiêu đẩy thực đơn đến trước mặt Liễu Hàn Vân.

Liễu Hàn Vân cầm thực đơn, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, miệng bắt đầu liếng thoắng không ngừng nghỉ: "Phượng Vĩ Ngư Sí, Lưu Ly Châu Ky, Du Muộn Tiên Ma, Vũ Hậu Xuân Duẩn,........."

Liễu Hàn Vân nói một hơi, gọi hơn mười món ăn, nhưng mười món này đều là chiêu bài của Thiên Hương Cư, câu dài nhất của hắn từ trước đến nay lại khiến cho khóe miệng của Tần Ly và Lam Tiêu Tiêu không ngừng co giật. Nhìn bộ dáng hắn bình thường lạnh như băng, không ngờ lại có thể ăn nhiều như vậy.

Không thể không nói, Thiên Hương Cư ngốn bạc nhiều như vậy cũng có đạo lý của nó, tiểu nhị vừa cầm thực đơn xuống, không lâu sau đồ ăn được đưa lên liên tục. Món ăn trên bàn muôn màu muôn vẻ, nhưng không món nào là không tinh xảo, mỹ lệ, khiến người ta càng thêm muốn ăn.

"Không thể không nói Liễu Hàn Vân chọn đồ ăn thật đúng là ngon miệng." Khi ở ảo cảnh, đồ ăn là loại bình thường nhất, mỹ vị hay hương thơm căn bản là không có. Bây giờ nhìn thấy một bàn đồ ăn toàn của ngon vật lạ, hai mắt Lam Tiêu Tiêu tỏa sáng, vội vàng nhấc đũa gắp đồ ăn vào chén mình.

Tần Ly và Liễu Hàn Vân cũng không khoa trương như nàng, tuy rằng đã nhiều ngày không được ăn ngon nhưng động tác ăn uống của bọn họ vẫn tao nhã vô cùng.

Ba người đang dùng cơm, chợt nghe một thanh âm chát chúa ở dưới lầu truyền lên: "Điệp Lan Hiên luôn là gian mà Tô gia ta bao, ai dám chiếm phòng của ta? Các ngươi có còn muốn làm ăn hay không? Chúng ta là ai các ngươi không biết ư?"

Khoảng một chung trà trôi qua, tiếng bước chân bước lên lầu liên tục truyền đến, nghe thanh âm là biết số người đến không ít. Tần Ly đặt đũa xuống, nói: "Xem ra bữa cơm này ăn không ngon."

Quả nhiên thanh âm chát chúa lại vang lên: "Phá cửa ra, để ta xem là ai lớn mật như vậy."

"Quên đi Uyển Nhi, chúng ta đến gian bên cạnh ăn cũng được. Hi Bạch, ngươi cũng khuyên nàng một chút đi." Lúc này một âm thanh nhu nhược vang lên, nói đến hai chữ "Hi Bạch" còn để lộ ra một chút nhu tình.

Tính tình Lam Tiêu Tiêu vốn là thẳng thắn, nghe thấy người bên ngoài nói năng thô lỗ, nàng đập đũa xuống bàn, đứng dậy mở mạnh cửa: "Cửa mở rồi, các ngươi muốn gì?"

Tần Ly nghe những người ngoài kia nói chuyện, đôi mi thanh tú nhướng lên, xem ra người quen không ít. Cửa vừa mở, nàng liền nhận ra Tô Uyển Nhi kiêu ngạo kia. Mấy năm không gặp, chẳng những không học khôn được chút nào, lại còn trầm trọng hơn. Nợ nần bốn năm trước chưa tính xong, nàng lại tự đưa mình đến cửa.

Bên phải Tô Uyển Nhi là một nam tử tuấn tú mặc một thân màu xanh lam, nhìn thấy Liễu Hàn Vân ngồi bên trong, trên mặt có chút bất nhã. Hàn khí trên người Liễu Hàn Vân mạnh mẽ phóng xuất, hai người bọn họ hẳn là biết nhau, hơn nữa mâu thuẫn không nhỏ.

Bên trái Tô Uyển Nhi là Hàn Hi Bạch và một mỹ nữ cao gầy mặc một thân váy tím, giọng nói nhu nhược vừa rồi hẳn là của nàng. Ánh mắt nàng ta vẫn dán trên người Hàn Hi Bạch, Hàn Hi Bạch vẫn trầm mặc cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt mang theo thản nhiên còn có sự không kiến nhẫn.

Phía sau bọn họ còn có hai nam tử, một người sắc mặt lãnh đạm là Nguyệt Diệu Thần, còn người kia Tần Ly chưa có gặp qua. Hắn mặc một thân hồng y, đôi mắt chứa hoa đào, nhìn là biết hắn là một công tử phong lưu.

Lam Tiêu Tiêu vừa dứt lời, Tô Uyển Nhi cười lạnh: "Thế nào? Các ngươi lập tức cút khỏi nơi này, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí."

"Uyển Nhi, quên đi, dù sao người ta cũng tới trước." Tử y mỹ nữ lại tiếp tục lên tiếng.

"Nghiên tỷ, ngươi quá thiện lương! Ngươi xem thái độ nàng ta..."

Tô Uyển Nhi còn chưa nói hết lời, Hàn Hi Bạch vốn vẫn luôn cuối đầu liếc nàng một cái, lãnh đạm nói: "Đủ rồi, đến gian bên cạnh!"

Tần Ly đứng lên, đến cửa nói: "Hàn ca ca, Thần ca ca, đã lâu không gặp!"

Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần quay đầu lại nhìn nàng, cả hai sửng sốt một chút, sau đó Hàn Hi Bạch vui vẻ nói: "Ha ha, tiểu huynh đệ, là đệ à!"

Nguyệt Diệu Thần cũng nói: "Tiểu huynh đệ, năm đó đệ để chúng ta chờ thật lâu đó, hại Thần ca ca lo lắng mấy năm nay."

Hàn Hi Bạch cũng phụ họa: "Nhìn thấy đệ nhẹ cả người! Đệ đến là để khảo thí Nguyệt Diệu học viện sao?"

"Vâng, vừa thông qua vòng hai, ta cũng chuẩn bị được học cùng hai vị ca ca rồi!" Tần Ly thấy thái độ của bọn họ dành cho nàng vẫn không thay đổi, trong giọng nói chất chứa quan tâm, nàng gật đầu vui vẻ đáp lời.

"Các ngươi đến bên cạnh trước đi, ta cùng Thần đã lâu không gặp tiểu huynh đệ, còn muốn ôn chuyện cũ." Hàn Hi Bạch nói với bọn Tô Uyển Nhi.

Tô Uyển Nhi vừa muốn phản đối, tử y nữ tử kéo nàng lại, gương mặt tươi cười chớp mắt mấy cái cứng ngắc, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, gật đầu nói: "Vậy các huynh cứ tán gẫu, chúng ta qua đó trước."

"Qua gian bên cạnh cũng không có ý nghĩa gì, nếu không chê chúng ta, chúng ta liền ngồi ăn cùng nhau đi!" Hồng y nam tử nhìn biểu tình của mọi người, hứng thú đề nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play