"Tường ca, bọn họ nhảy xuống rồi, chúng ta có nhảy theo hay không?" Một nam sinh có vóc dáng nhỏ bé đứng cạnh Trần Tường hỏi.

Trần Tường ngẫm nghĩ một chút, nói với mấy người bọn họ: "Nhảy, chuyện này nhất định có vấn đề, không chừng đây chính là lối thoát." Nói xong, hắn cắn chặt răng nhảy xuống trước.

Mấy người đi theo hắn cũng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nhảy xuống theo.

Sau khi bọn họ nhảy xuống, lốc xoáy nhanh chóng biến mất, sau đó khôi phục thành vùng cát sa mạc bình thường.

Quay lại ba người Tần Ly, bọn họ rơi thẳng một đường trong lốc xoáy, cũng không có nguy hiểm hay đau đớn như trong tưởng tượng, chỉ có một chút cảm giác bị dồn nén. Khoảng nửa canh giờ trôi qua, cảm giác dồn nén và chóng mặt chấm dứt, bọn họ mở mắt ra liền nhìn thấy bọn họ đang đứng ở nơi trước khi bọn họ bước vào ảo cảnh.

Lam Tiêu Tiêu quan sát thật lâu mới có phản ứng, cầm lấy tay áo Tần Ly cao hứng hô to: "Thật tốt quá, chúng ta ra ngoài rồi, chúng ta thành công rồi!"

Hàn trưởng lão đang quan sát màn ánh sáng, thấy Tần Ly có thể phát hiện ra sự ảo diệu của ảo cảnh thời không trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn mang theo hai người khác, hơi gật đầu: "Tần Ly này quả nhiên hữu dũng hữu mưu, quả nhiên là mầm tốt!"

"Hừ, chỉ là may mắn mà thôi! Nếu không phải Lam Tiêu Tiêu kia rơi vào chỗ cát chảy, bọn họ cũng không nhất định có thể phát hiện ra." Lôi trưởng lão vẫn cố gắng chống đối.

Liễu Thấm lắc đầu nói: "Có đôi khi vận may cũng là một loại năng lực. Hơn nữa bọn họ có thể phát hiện ra đường ra không chỉ là dựa vào vận khí." Sau đó nàng quay đầu lại phân phó cho Lâm Giai: "Ngươi đi đi, sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt, ngay mai đi đến chỗ viện trưởng."

Lâm Giai chắp tay, ra khỏi phòng, đến chỗ ba người Tần Ly: "Chúc mừng các ngươi ra khỏi ảo cảnh thời không, ba người các ngươi chính thức trở thành đệ tử của học viện. Lát nữa học trưởng của các ngươi sẽ đưa các ngươi tới ký túc xá, mấy ngày nay nhất định là đã rất mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho thật tốt. Tần Ly, Liễu Hàn Vân, hai người các ngươi ngày mai đi đến chỗ của viện trưởng."

"Chúng ta về ký túc xá rửa mặt một chút, lát nữa ta mời các ngươi ăn cơm, xem như chúc mừng." Lam Tiêu Tiêu nhìn bộ dáng chật vật của mình, đề nghị.

Tần Ly thấy nàng vui vẻ như vậy, không muốn nàng mất hứng, vì thế gật đầu. Liễu Hàn Vân thấy Tần Ly gật đầu, cũng không nói gì.

Một lát sau, một nam sinh đưa ba người đến phía sau của học viện.

Ký túc xá ở phía sau học viện phân làm hai bộ phận, một bên là bốn tòa lâu cao, một bên là các tiểu viện riêng lẻ. Nam sinh nói với Lam Tiêu Tiêu: "Học muội, về sau, ngươi ở lầu hai của tòa lâu kia."

"Chỉ có ta ở tòa lâu kia sao? Hai người bọn họ ở đâu?" Lam Tiêu Tiêu tưởng rằng bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, không nghĩ tới sẽ phải tách ra, trong lòng có chút buồn bực.

Nam sinh nhìn Tần Ly và Liễu Hàn Vân, trong ánh mắt toát lên sự hâm mộ, trả lời: "Hai người bọn họ là đệ tử của viện trưởng, tự nhiên đãi ngộ cũng khác chúng ta, những tiểu viện độc lập bên kia đều là nơi ở của đệ tử dưới tay viện trưởng và các trưởng lão."

"Bình thường chúng ta học ở đâu?" Lam Tiêu Tiêu truy hỏi.

"Đệ tử bình thường học cùng nhau, những người giống bọn họ học ở Tinh Anh đường. Nơi đó dành cho đệ tử tinh anh, vấn đề quản lý nơi đó cũng không nghiêm khắc như chúng ta."

Lam Tiêu Tiêu có chút buồn bực, nàng thật vất vả mới có thể trở thành bằng hữu của Tần Ly, không nghĩ tới lại phải tách ra.

Tần Ly thấy tâm tình nàng không tốt, liền an ủi: "Đừng như vậy chứ, dù sao cũng ở chung một học viện, khẳng định có thể thường xuyên gặp mặt."

"Ừ, đúng vậy, đến lúc đó còn cần các ngươi phải chiếu cố ta nhiều hơn đó! Vào được học viện, lại còn có thể kết bạn với hai đệ tử tinh anh, nói ra cũng rất có mặt mũi, ha ha." Lam Tiêu Tiêu không muốn bọn họ lo lắng, nàng cười nói.

Tần Ly và Liễu Hàn Vân đuổi Lam Tiêu Tiêu về học viện trước mới về lại tiểu viện của mình. Nơi bọn họ ở là hai tiểu viện ở cạnh nhau, Tần Ly cảm thấy hàng xóm là người mình biết tốt hơn rất nhiều so với việc hàng xóm là một người lạ.

Tiểu viện rất sạch sẽ, hoàn cảnh xem như yên tĩnh, thanh u. Trong sân viện có một bàn đá, xung quanh có ba cái ghế đá. Gần tường có một chỗ dành ra để trồng cây hoa, các loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc. Bên trong phòng tuy rằng bày biện đơn giản nhưng đầy đủ vô cùng, không giống như khuê phòng của nữ tử, đầy những trang sức son phấn, thật phiền phức. Nhìn căn phòng, Tần Ly cảm thấy rất thư thái, nàng vô cùng vừa lòng với nơi ở của mình.

"Khuynh Nhan, mây ngày nay không liên hệ được với ngươi, thật là có chút không quen." Tần Ly vào phòng, nói với Huyền giới.

Khuynh Nhan bay ra khỏi Huyền giới, bước đến bên bàn, ngồi xuống: "Ảo cảnh thời không kia thật cao minh, cũng chỉ có luyện khí sư đạt tới trình độ ngang với chủ nhân mới có thể tạo ra được. Mấy ngày nay tuy không nói chuyện được với ngươi, nhưng nhân gia vẫn có thể nhìn thấy tình huống của ngươi. Liễu Hàn Vân kia làm cho ta có cảm giác là lạ, ngươi cách xa hắn một chút vẫn tốt hơn."

Tần Ly giương mắt nhìn Khuynh Nhan nói: "Ngươi đã nhìn ra rồi? Ta cũng biết hắn có chút gì đó là lạ, nhưng ta nghĩ hắn hẳn là không làm gì tổn hại đâu. Bây giờ tiểu viện của hắn cách tiểu viện của ta có một bức tường, sau này muốn tránh mặt là không thể. Ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận."

Tần Ly nói chuyện cùng Khuynh Nhan xong, tắm rửa một chút, thay đổi một bộ quần áo khác. Không lâu sau, Lam Tiêu Tiêu tìm đến tiểu viện của Tần Ly, nhìn ngắm tiểu viện của nàng, trong lòng Lam Tiêu Tiêu hâm mộ không thôi.

Tần Ly và Lam Tiêu Tiêu đến tiểu viện Liễu Hàn Vân tìm hắn, ba người đi về phía cửa lớn học viện. Tần Ly nghĩ lát nữa đi tìm Trần lão để ông yên tâm.

Trên đường đi, ba người Tần Ly nhìn thấy đám người Trần Tường đang nghênh ngang đi tới. Trần Tường tự nhiên cũng nhìn thấy ba người bọn họ, cười tà nói: "Cảm ơn ngươi đã tìm được lối thoát, nếu không nhờ ngươi, lão tử còn phải tốn nhiều thời gian lắm mới có thể đi ra. Đúng rồi, lão tử đã được Tô trưởng lão thu làm đệ tử, về sau còn gặp mặt dài dài. Ha ha..."

"Ta phi, tại sao các trưởng lão có thể thu dạng đồ đệ vô lại như ngươi? Tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi, thật sự là cho ngươi chiếm được tiện nghi lớn, vậy mà để các ngươi nhanh chóng ra được." Lam Tiêu Tiêu trừng mắt, tức giận mắng.

Trần Tường sải bước đến trước mặt Lam Tiêu Tiêu, nắm lấy cằm nàng, nói: "Lão tử là ai không tới phiên ngươi nhận xét, không muốn chết thì lần sau gặp mặt lão tử phải khách khí một chút. Nhìn thấy ngươi cũng có chút tư sắc, không bằng đi theo lão tử đi."

Lam Tiêu Tiêu không nghĩ tới Trần Tường có thể đối xử với nàng như vậy, trong mắt vô cùng kinh hoảng, nhưng tức giận lại nhiều hơn. Nàng dùng hai tay cố hất tay hắn ra, la toáng: "Ngươi vô lại, mau thả ta ra."

Lúc này, hai đạo linh lực xanh lục đậm đặc bắn nhanh về phái Trần Tường, hắn buộc phải buông tay, dù hắn cố hết sức tránh né, vạt áo vẫn bị đốt cháy một mảng. Trần Tường tức giận trừng mắt Tần Ly và Liễu Hàn Vân, trong lòng sợ hãi: "Ở đây mà các ngươi cũng dám động thủ, không sợ viện trưởng khai trừ các ngươi ra khỏi học viện sao? Lão tử là đệ tử Tô trưởng lão, các ngươi thật to gan."

"Trước khác nay khác, bọn ta không động đến ngươi ở ảo cảnh không có nghĩa là sẽ vĩnh viễn không động đến ngươi! Tô trưởng lão có thể bảo vệ ngươi suốt đời sao? Trần Tường, làm người tốt nhất nên chừa đường lui cho mình, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." Tần Ly tiến lên phái trước, tiến gần đến Trần Tường mà nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play