"Ly nhi, những đan dược này con lấy ở đâu ra? Gia gia vẫn chưa hỏi con, đầu tiên con đột nhiên trở thành huyền linh sư, sau đó lại thành luyện dược sư, một thân bản lĩnh này là ai dạy con?" Tần Vinh Hải nghiêm túc hỏi.

Trên đường đi, Tần Ly đã nghĩ ra một loạt các lí do để thoái thác câu hỏi của Tần Vinh Hải, vì thế nàng rất bình tĩnh nói: "Gia gia, hẳn là gia gia có thể đoán đến Minh Dạ cùng Trần lão không phải người Đông đại lục chúng ta. Ban đầu Ly nhi không nói là vì Ly nhi không muốn để lộ thân phận của bọn họ. Nhưng hiện giờ có thể nói cho gia gia thực ra sư phụ của con chính là Trần lão, người dạy con luyện dược cũng chính là ông ấy."

Tần Ly tùy tiện tìm lí do nói dối đã hại Trần lão phải khổ tâm một phen, hắn là huyền linh sư, không sai, nhưng hắn căn bản không biết luyện dược, khiến hắn luôn chột dạ mỗi khi người khác hỏi hắn.

"Nga? Thì ra vị kia chính là sư phụ của con? Đứa nhỏ này, sao không nói cho gia gia biết sớm? Nhà chúng ta nợ người ta ân tình lớn như thế, phải tạ ơn người ta long trọng một chút."

"Gia gia, không cần đâu, lão sư thật sự không muốn người ta chú ý tới mình, lão sư rất khiêm tốn." Tần Ly nghĩ: nàng còn chưa chào hỏi Trần lão đâu, không nên để lộ sớm.

Cho dù nàng không nói, trong lòng họ cũng đã cho rằng Trần lão là sư phụ nàng, cả bạch y trưởng lão Diệp Huyên cũng được cho là sư phụ nàng.

"Không được, cho dù vậy cũng không thể qua loa, nhất định phải cảm ơn người ta thật long trọng." Tần Vinh Hải kiên trì nói.

Tần Ly không có biện pháp nào thuyết phục gia gia nàng, chỉ có thể nói sang chuyện khác, nàng chỉ vào từng loại đan dược: "Gia gia, gia gia xem, tư chất người nhà chúng ta chỉ thuộc dạng bình thường, mấy đan dược này có thể giúp cải thiện tư chất, phụ trợ tu luyện bình thường. Tần Giác ca cùng Tần Nguyệt tỷ tỷ cũng đến tuổi thi vào Nguyệt Diệu học viện, đan dược kia cũng có thể giúp bọn họ. Còn nữa, mấy viên này dùng để lôi kéo cường giả thủ hộ Tần gia chúng ta, sau đó lại mời chào một ít cao thủ làm giáo đầu và khách khanh trưởng lão(*)."

(*): trưởng lão ngoại tộc, không phải là tộc nhân

"Gia gia, chờ gia tộc chúng ta không còn uy hiếp nào, Ly nhi muốn ra ngoài một chuyến, có khả năng sẽ đi trong thời gian dài." Do dự một chút, Tần Ly nói ra quyết định của mình.

"Con muốn đi đâu? Con còn nhỏ như vậy đã xuất môn, gia gia không yên tâm?"

"Gia gia, gia gia yên tâm đi, Ly nhi sẽ biết chừng mực, con có năng lực bảo hộ bản thân, lần trước đi ra ngoài nửa tháng con vẫn rất ổn mà?"

Tần Vinh Hải trầm mặc một lát, từ ghế đứng lên: "Ly nhi, có một số việc gia gia cảm thấy nên nói cho con biết, con theo ta."

Tần Vinh Hải đên giá sách ở góc tường, rút quyển sách thứ hai từ bên trái ra, để lộ ra một vòng tròn, ông ấn vào vòng tròn, vòng tròn lún xuống, giá sách chậm rãi di chuyển. Ông cầm một ngọn đèn, đi trước để dẫn đường cho Tần Ly.

Tần Ly không nghĩ tới bên trong thư phòng gia chủ còn có mật thất, nàng đi theo Tần Vinh Hải. Đi hết thông đạo âm u, tới một căn phòng không lớn lắm.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, nàng nhìn thấy rất nhiều bài vị tổ tiên được bày trên bàn thờ.

"Ly nhi, mau tới đây dập đầu dâng hương, những người ở đây là tổ tiên của Tần gia chúng ta." Tần Vinh Hải đốt sáu nén nhang, đưa ba nén cho Tần Ly.

Tần Ly cung kính quỳ xuống đất dập đầu ba cái.

"Ly nhi, gia gia vốn cho rằng một thế hệ Tần gia như hiện nay đã không còn hi vọng, tưởng rằng sau khi chết đi sẽ đem bí mật này chôn chung với quan tài. Nhưng nhìn thấy con trưởng thành với thiên phú như vậy khiến cho ta có thêm hi vọng, ta nghĩ có một số việc con chắc là đã biết. Thực ra Tần gia chẳng phải gia tộc ở Đông đại lục, mà đến từ Tây đại lục."

"Ban đầu ở Tây đại lục có ba đại gia tộc lánh đời và bốn thế lực lớn, những thế lực lớn nhỏ còn lại thì nhiều vô cùng. Bởi vì không có hoàng triều thống trị, Tây đại lục ngầm quy ước lấy bốn thế lực lớn đi đầu thống trị, nhưng thực ra ba đại gia tộc lánh đời có thực lực còn trên cả bốn thế lực lớn, chẳng qua họ không thèm màng tới thế tục chi tranh (*)."

(*): tranh đấu thế tục

"Bốn thế lực lớn lần lượt là Thanh Vân tông, Tinh Sa phái, Liệt Diễm môn, U cung. Ba đại gia tộc lánh đời là Minh gia, Lăng gia và Tần gia, quan hệ của ba đại gia tộc lánh đời thì gần gũi hơn một chút. Luôn luôn bình an vô sự, ai ngờ được ba trăm năm trước, bởi vì một ngôi mộ của huyền linh thần xuất thế nên phát sinh kịch chiến, trong đó Tần gia tổn thất nghiêm trọng nhất."

Tần Ly nghe đến đó thì vô cùng xấu hổ, thì ra hạng người trộm cắp trong lời nói của Khuynh Nhan là những người đào mộ huyền linh thần thuộc những thế lực lớn, hơn nữa còn có tổ tiên của mình.

Tần Ly truyền âm nói với Khuynh Nhan: "Khuynh Nhan, ta......"

"Không cần phải nói, nhân gia nghe được hết rồi. Tần gia rơi xuống tình thế hiện tại, coi như là nhận được trừng phạt, huống chi chuyện năm đó không có quan hệ gì với ngươi, nhân gia tự nhiên sẽ không giận chó đánh mèo, ân oán với gia tộc ngươi xem như xóa bỏ đi!"

"Khuynh Nhan, cám ơn ngươi!"

Tần Vinh Hải tiếp tục giảng đạo: "Trong mộ có không ít bảo tàng, ban đầu nói sẽ chia đều. Ai ngờ vào một đêm, Liệt Diễm môn cùng U cung bỉ ổi kia thừa dịp nguyên khí Tần gia đại thương mà liên thủ đến đánh lén. Lão tổ tông để cho mọi người Tần gia chạy trước, còn bản thân thì ở lại, nhưng người Tần gia thực sự thoát được lại chẳng có bao nhiêu. Vì bảo trụ huyết mạch Tần gia, cuối cùng gia chủ kế vị quyết định đến Đông đại lục, nhưng từ Tây đại lục sang Đông đại lục phải qua nơi nguy hiểm như sa mạc Huyền Nguyệt và nơi đầy những huyền linh thú như Lạc Hoa sơn lâm. Cuối cùng khi đến Đông đại lục, gia tộc cũng chỉ còn lại mấy người."

Tần Ly cười lạnh trong lòng, không thể tưởng tượng được gia tộc của mình suy tàn như hôm nay đều là do bọn họ giở trò quỷ. Liệt Diễm môn cùng U cung, các ngươi chờ đó, sớm muộn gì Tần Ly ta sẽ đi tìm các ngươi.

Tâm tình Tần Vinh Hải từ phẫn hận cho đến bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài thật sâu, gương mặt có chút suy sụp tiều tụy. Hắn đi đến bàn thờ, từ trong tủ âm lấy ra một cái hộp màu đỏ, đưa cho Tần Ly.

"Ly nhi, con cầm đi. Đây là thiên phẩm thánh khí Kim Huyễn Linh, đoạt được trong mộ huyền linh thần, năm đó, gia tộc ta cũng chỉ giữ lại được một vật này. Con là hi vọng, là tương lai của Tần gia chúng ta, con thừa kế kiện thánh khí này là thỏa đáng nhất. Còn chuyện báo thù hay không, gia gia không muốn đặt áp lực lớn như vậy lên người con. Con chỉ cần nhớ kỹ, Tần gia chúng ta đã từng đứng đầu đại lục này, về sau, từng câu nói, từng hành động không được bôi nhọ uy danh tổ tiên."

(Linh khí chia làm

linh khí bình thường

bảo khí

thánh khí

bán thần khí

thần khí

Mà từ bảo khí trở lên phân biết thành bốn phẩm cấp là: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.)

Bởi vì luyện khí sư ở Đông đại lục vô cùng thưa thới nên làm cho linh khí quý hiếm vô cùng. Gia tộc tam lưu như Nguyễn gia còn chẳng có đến một kiện linh khí bình thường, linh khí bình thường căn bản không có nổi một kiện, mà thiên phẩm thánh khí xem như tồn tại nghịch thiên.

"Gia gia, Ly nhi hiểu rõ. Trước khi không có đủ khả năng, Ly nhi tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ." Tần Ly cam đoan.

"Tốt, tốt." Tần Vinh Hải thấy cháu gái ưu tú như vậy, trong lòng cũng cảm thấy an ủi.

Rời khỏi phòng tối, Tần Ly liền bắt đầu thương lượng cùng Tần Vinh Hải về việc xây dựng một đội hộ vệ. Tần Vinh Hải cũng đồng ý vô cùng, cháu gái mình sau này thành tựu nhất định không thấp, bản thân không thể để gia tộc kéo chân nàng, chỉ khi Tần gia cường đại, mới có thể trở thành hậu thuẫn cho nàng.

Sau khi Liên Minh Luyện Dược Sư xác nhận thân phận luyện dược sư của nàng, có rất nhiều người và gia tộc nhỏ đến lấy lòng, trong đó có rất nhiều cao thủ. Tần Vinh Hải lãnh toàn bộ trách nhiệm xây dựng đội hộ vệ, để Tần Ly an tâm tu luyện.

Sau khi Tần Ly trở lại phòng, lập tức vào trong Huyền giới. Nàng cầm Kim Huyễn Linh tìm Khuynh Nhan, đem thánh khí cho hắn.

Khuynh Nhan nhìn cái hòm trước mặt, lạnh giọng nói: "Nó đã vào tay ngươi, tức là hữu duyên, ngươi cầm đi. Nếu ngươi đã có quyết định, về sau sợ là đường không dễ đi, có nó, coi như là có thêm thủ đoạn giữ mạng. Chỉ là cấp bậc hiện tại của ngươi không thể sử dụng nó, bởi vậy việc quan trọng nhất bây giờ là tăng cấp bậc ngươi lên. Muốn tiến vào Lạc Hoa sơn lâm, không có cấp bậc đại huyền linh sư căn bản là hy vọng xa vời, từ giờ trở đi ngươi tu luyện cho tốt bên trong Huyền giới đi!"

Tuy rằng thái độ Khuynh Nhan có chút lãnh đạm, nhưng trong lời nói quan tâm Tần Ly. Nàng biết cấp bậc hiện tại quá thấp, lời của Khuynh Nhan cũng là ý tưởng của nàng.

"Ta hiểu rõ, trước khi xuất phát ta sẽ tăng cấp bậc của mình lên, bọn Tiêu Vũ tu luyện thế nào?"

"Tần Tiêu Vũ hiện tại đạt cảnh giới võ sĩ lục giai, Tần Túc Ngôn là võ sĩ tứ giai, Tần Tiêu Trạch là trung cấp huyền linh sư tam giai, Tần Như Phong là trung cấp huyền linh sư ngũ giai, nha đầu Tần Như Lăng kia cao nhất, trung cấp huyền linh sư lục giai."

Nhìn thấy tốc độ tu luyện của họ nhanh như vậy, Tần Ly cũng yên tâm, vì thế nàng đi tới phòng của mình, bắt đầu cố gắng tu luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play