Lửa trên tay Tần Ly chậm rãi nhỏ lại, nhưng linh lực trong đám lửa lại càng ngày càng đậm đặc, năng lượng bên trong quả cầu lửa cũng chậm rãi sinh sôi. Đây là kỹ năng mới mà nàng ngộ ra trong quá trình luyện dược, tên là "Liệt Diễm Tiếu". Nàng vẫn chưa có cơ hội thử, hiện tại nàng mạo hiểm dùng với địch nhân. Đến lúc tay nàng nóng đến mức chịu không được, hỏa cầu bị ném khỏi tay nàng, mãnh liệt phóng tới hai người Nguyễn gia.
Linh kỹ vừa thi triển, nàng cũng thả người nhảy xuống, nhằm nhân cơ hội đó giải cứu hai đứa trẻ.
Trong lúc hai bên đang giằng co, không ai chịu nhượng bộ, đột nhiên một ánh lửa rực rỡ xông thẳng tới, mọi người nhắm tịt mắt lại vì chói. Nguyễn Dục Thành và Nguyễn gia đại trưởng lão không hổ danh đại võ sư đỉnh phong, ngọn lửa vừa đến trước mặt, hai người lập tức có phản ứng, theo bản năng tránh đi, nhưng Nguyễn gia đại trưởng lão vẫn bị ánh lửa làm cho bị thương. Tần Ly đã sớm dự tính hiệu quả này, dù sao thực lực hai người cao hơn mình không chỉ một cấp bậc, gây một chút thương tổn đó cho bọn họ cũng không hề dễ dàng, mục đích chủ yếu là phân tán lực chú ý của bọn họ.
Tần Ly đảo quanh bọn họ hai vòng bắt lấy hai đứa trẻ đang nằm trong tay hai kẻ vô sỉ kia. Nguyễn Dục Thành nhanh chóng phản ứng, đánh một chưởng lên lưng Tần Ly. May mà nàng đã phối hợp tốt cùng Khuynh Nhan, hơn nữa nàng đã chuẩn bị một tầng linh lực bảo hộ trên người, tuy rằng có hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng cũng không bị thương nghiêm trọng.
Tần Vinh Hải cùng Diệp Huyên cũng bắt đầu lấy lại phản ứng, thừa dịp Tần Ly đánh lén, hai người cũng động thủ. Linh kỹ Diệp Huyên nháy mắt hình thành, một dòng linh lực màu xanh nhạt ngưng tụ thành một cự kiếm trong suốt bắn tới Nguyễn Dục Thành, "Phốc", hắn lập tức mất mạng. Tần Vinh Hải cũng là đại võ sư đỉnh phong, ngưng tụ chiến khí màu xanh lục, sử dụng vũ kỹ huyền giai phẩm chất đồng của Tần gia là Hàn Yên Chưởng, chỉ một chưởng đã đánh Nguyễn gia đại trưởng lão vốn đang bị thương chỉ còn lại một hơi.
Từ lúc Tần Ly ngưng kết linh kỹ mới cho đến lúc Nguyễn Dục Thành chết, kể ra thì chậm nhưng mọi chuyện diễn biến chỉ trong ba hơi thở.
Tần Dịch Dương thấy nữ nhi bị đánh tới ói máu, nhanh chóng chạy đến. "Ly nhi, con sao rồi? Phụ thân đi mời đại phu."
"Cha, con không sao." Tần Ly lau máu ở khóe miệng, buông Tần Vĩ và Tần Lang, xoay hai đứa trẻ mấy vòng, vội vàng hỏi: "Hai người các ngươi bị thương không?"
"Ly tỷ tỷ, chúng ta không có việc gì." Hai đứa trẻ bị dọa không nhẹ, nhưng vẫn cố nuốt nước mắt liên tiếp lắc đầu.
Lúc này cha mẹ hai đứa nhỏ nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ở đại sảnh, sợ tới mức hoảng loạn. Nhất là mẹ của bọn chúng, chạy vào trong ôm lấy hai người bọn họ, "hu hu" khóc lớn, còn người cha là Tần Dịch Hàn vô cùng kích động.
Một lát sau, nghe hai đứa trẻ nói Tần Ly cứu mạng bọn họ, phu thê Tần Dịch Hàn cảm kích Tần Ly nhiều đến mức chỉ thiếu điều lạy tạ mà đi, bóng ma trong lòng khi đại trưởng lão bị xua đuổi nháy mắt tiêu tán.
Nguyễn Tịch cùng Nguyễn Sửa hai người nói không nên lời, giãy dụa không ngừng. Vừa nhìn thấy phụ thân cùng đại trưởng lão chết trước mặt, ánh mắt hai người đỏ hoe. Xong rồi, Nguyễn gia triệt để xong rồi!
Nguyễn gia đại trưởng lão biết mạng mình không kéo dài được nữa, lết đến trước mặt Tần Ly cầu xin: "Gia chủ đã chết, Nguyễn gia...... Nguyễn gia cũng xong rồi, cầu...... Cầu ngươi...... Thả những người khác đi."
"Thả? Vốn các ngươi đến đây chỉ nói vài câu yêu cầu thả bọn họ đi, nói không chừng ta sẽ thả. Nhưng các ngươi dám lại thương tổn người Tần gia chúng ta, ta làm sao có thể thả bọn họ? Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, ta tin rằng các ngươi hiểu đạo lí này hơn ai hết. Giờ này ngày này, nếu đổi lại Tần gia ta ở trong tay các ngươi, các ngươi sẽ bỏ qua chúng ta sao?"
"Ngươi......" Mắt Nguyễn gia đại trưởng lão mở to, gắt gao trừng Tần Ly, chết không nhắm mắt.
Nguyễn gia diệt, Trần lão cùng đám người Liên Minh Luyện Dược Sư dẫn đám người còn lại về Tần gia. Thấy họ thật lòng ăn năn, Tần Ly bắt họ phải thề, chỉ cần bọn họ vĩnh viễn không được bước vào Nguyên thành, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt người Tần gia thì nàng sẽ tha cho bọn họ, dòng chính của Nguyễn Dục Thành và Nguyễn gia đại trưởng lão đều đi về Tây Thiên(*).
(*): đi chết
Trong một đêm, Nguyên thành Nguyễn gia triệt để biến mất, Tần Ly rốt cục yên tâm như vừa buông được một tảng đá lớn trong lòng. Chấp niệm trong lòng nàng cũng tiêu tán theo Nguyễn gia. Về sau không có cái gì có thể là trở ngại đến con đường tu luyện của nàng, Tần gia đứng đầu Nguyên thành, không có gia tộc nào có thể chống lại Tần gia.
Chỉ vài ngày sau đó, kinh thành Tô gia biết Tần gia có một tam phẩm cao cấp luyện dược sư, hơn nữa chuyện Nguyễn gia bị Tần gia diệt tộc khiến toàn bộ Tô gia đều khiếp sợ, Tô Uyển Nhi chỉ nghĩ sơ qua đã thấy khiếp đảm, đương nhiên chuyện này sẽ nói sau.
Bởi vì Tần Ly bị thương, đám người Diệp Huyên ở lại Tần gia mấy ngày. Sau khi thương thế chuyển biến tốt đẹp, nàng liền luyện chế một lọ Phục Linh Đan, Liên Minh Luyện Dược Sư chính thức khẳng định thân phận tam phẩm luyện dược sư của nàng, vài gia tộc lớn đến từ các thành xung quanh đều đến Tần gia bái phỏng, Tần Ly cũng chính thức trở thành thành viên nội các của Liên Minh Luyện Dược Sư.
Trước khi rời đi, Diệp Huyên trao cho Tần Ly một ngọc bội, mặt trên có khắc dấu hiệu của Liên Minh Luyện Dược Sư, dặn nàng về sau nếu có gì cần nàng có thể đến các cứ điểm của Liên Minh Luyện Dược Sư, thì sẽ có người góp sức cho nàng.
Trải qua chuyện lần này, Tần Ly càng muốn biến thành viên Tần gia trở nên mạnh mẽ, nhưng tư chất bọn họ không đều, hơn nữa phần lớn cũng không có tư chất cao. Ngay khi nàng đang vô cùng buồn rầu, nàng liền nhớ tới đống đan dược bên trong đan phòng.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Khuynh Nhan nhìn thấy Tần Ly vét sạch hơn phân nửa giỏ đan dược, trên tay lại cầm một đống bình nhỏ ra khỏi đan phòng, gấp đến độ nói chuyện lắp bắp.
"Ta muốn cải thiện tư chất của mọi người trong Tần gia!"
"Tất cả đều là đan dược của chủ nhân nhân gia để lại, là vật duy nhất nhân gia dùng để tưởng niệm chủ nhân, ngươi không thể lấy đi." Khuynh Nhan này đau lòng, nha đầu kia chính xác là cường đạo(**).
(**): ăn cướp
"Ai, tư chất người trong nhà kém như vậy, nếu về sau ta ra đi cũng không an tâm, vạn nhất bọn họ bị bắt nạt thì làm sao bây giờ? Dù sao ngươi cũng không gấp, ta đây cũng chầm chậm học tập luyện dược, chờ ta có năng lực, sau đó ta sẽ giúp người trong nhà cải tạo thể chất. Về phần cái gì Sinh Mệnh chi tinh nè, Ngũ Hành huyền hỏa tinh nè, xem ra......"
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa! Lấy đi, đều lấy đi! Ô ô, đan dược của nhân gia ơi!" Khuynh Nhan giậm chân, lắc lắc eo nhỏ bước đi. Nha đầu kia sinh ra là để ăn chẹt hắn, đáng thương cho đan dược của hắn, tim hắn bị thương rồi!
Tần Ly bĩu môi, đáng thương sao? "Bạch Diễm, ngươi có cho rằng ta có điểm phá của không?"
Trong lòng Bạch Diễm chảy nước mắt thông cảm với Khuynh Nhan, ngoài miệng trái lương tâm nói: "Tiểu Ly, ngươi làm sao có thể gọi là phá của? Ngươi càng chứng tỏ cho ta thấy ngươi là một chủ nhân tốt nhất trên đời, biết quan tâm, chăm sóc, ta thích Tiểu Ly nhất."
Tần Ly gật đầu nói: "Ân, ta cũng cảm thấy như vậy." Vì thế nàng cầm các loại đan dược ra khỏi Huyền giới, tính toán đưa trước cho Tần Vinh Hải, để hắn đi phân phối.
Đến thư phòng gia chủ, Tần Ly đem tất cả đan dược ra, đặt lên trên bàn Tần Vinh Hải. Tần Vinh Hải xem các loại đan dược quý báu, trong lòng cả kinh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT