Sau khi hoàn tất thủ tục kim thiếp, Tần Ly được Thịnh Thiến đưa lên phong khách trên tầng bốn nghỉ ngơi.

Nghe Thịnh Thiến giới thiệu, nàng đại khái sơ lược được thân phận bối cảnh của Tiết Ngưng Ngọc, thì ra nàng là Tiết gia đại tiểu thư của Việt thành, thành này là láng giềng của Vệ thành.

Ban đầu, Tiết gia là một tiểu gia tộc vô danh tiểu tốt, không biết vì nguyên do gì mà trong một đêm liền phất lên nhanh như cá gặp nước, nói trắng ra Tiết gia là nhà giàu mới nổi. Những năm gần đây, Tiết gia kết giao được với không ít đại gia tộc, Tiết Ngưng Ngọc vì thế nên cũng bắt đầu kiêu căng.

Mặt khác, nghe Thịnh Thiến nói, ngày mai Duyệt Bảo sẽ tổ chức một buổi hội bán đấu giá, Tần Ly quyết định ở lại thêm một ngày, chờ tham gia hội đấu giá ngày mai. Nhìn trời sắc vẫn còn sớm, nàng cất bước đi dạo một vòng trong thành.

Vệ thành không hổ danh là thành lớn, so với Nguyên thành thì giàu có và đông đúc hơn nhiều. Trên đường, người người tấp nập đi lại, quang cảnh vô cùng rộn ràng náo nhiệt, bên đường các quầy quán san sát nhau, không ngừng hô to gọi nhỏ. Tần Ly chen chúc chật chội trong đám người đi phía trước, đột nhiên nàng khẽ dao động một chút, dừng lại bước chân. Trong một hẻm tối không quá nhỏ nhưng cũng không lớn, một đứa trẻ nam chừng 13, 14 tuổi cẩn thận rút từ trong lòng ra một sấp ngân phiếu, lo lắng nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, hắn mới nhẹ giọng kêu lên:"Tiểu Ngôn, tiểu Phong, mau ra đây! Hôm nay vận khí ta không tệ, bắt được một đầu dê béo!"

Đứa trẻ vừa dứt lời, thì từ một góc tối trong hẻm, hai đứa trẻ khác nhỏ tuổi hơn hắn đi ra, đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi. Hai người hưng phấn nhìn chằm chằm ngân phiếu trong tay nam hài, hai mắt tỏa ánh sáng.

"Vũ ca lợi hại, chúng ta loanh quanh một buổi sáng cũng không đắc thủ." Tiểu nam hài gọi là tiểu Ngôn nói.

"Đúng vậy, không phải nói là ngày mai có hội đấu giá gì đó sao? Ta còn tưởng rằng hôm nay sẽ trúng lớn!" Tiểu Phong phụ họa nói.

Ba người đứng chung một chỗ đếm ngân phiếu, càng đếm mắt càng sáng rỡ.

"Đếm xong chưa?" Một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

"Chưa xong, cả đời lão tử chưa từng thấy qua nhiều ngân phiếu như vậy, tiểu Trạch được cứu rồi!" Tiểu Vũ chuyên chú xem ngân phiếu trong tay.

Hai người khác bỗng cả kinh, vừa ngẩng đầu, liền thấy đến một nam hài nhi vận một bộ y phục trắng, hai tay khoanh lại ngạo nghễ dựa tường chắn trước cửa hẻm. Mắt phượng trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong sáng híp lại, cười quỷ dị nhìn bọn họ.

Tiểu Vũ phát hiện tình huống thấy không đúng, chung quanh rất yên tĩnh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tần Ly ngay đầu hẻm.

"Ta chính là đầu dê béo trong miệng ngươi." Tần Ly nói với tiểu Vũ.

Ba người lúc này mới phản ứng lại, thầm mắng không tốt, xoay người bỏ chạy. Kết quả, còn chưa chạy được hai bước, đã bị một cỗ linh lực trói chặt lại.

"Mới hỏi thăm một chút mà thôi, các ngươi chạy cái gì?" Tần Ly chậm rãi thong thả đi đếm trước mặt đến ba người, nhặt ngân phiếu trên mặt đất, phủi đi đất cát phủ trên sấp ngân phiếu, cất vào trong lòng.

Ba người đều tự nghĩ trong lòng: Không chạy, chẳng lẽ chờ ngươi bắt à?

"Như vậy đi, các ngươi lưu một người cùng ta đến quan phủ, hai người còn lại có thể rời đi, thế nào?"

Ba tiểu nam hài đưa mắt nhìn nhau, tiểu Vũ mở miệng nói trước: "Bắt ta đi, dù sao là ta trộm bạc của ngươi."

Tiểu Ngôn vừa nghe thấy, lập tức nói: "Không được, ngươi không thể bắt Vũ ca, muốn bắt thì bắt ta!"

Tiểu Phong cũng cướp lời: "Đúng, muốn bắt thì bắt cả ta, Vũ ca còn phải chiếu cố một đệ đệ bị trọng thương!"

"Nói bậy bạ gì đó! Tiểu Phong, nếu như ngươi bị bắt, muội muội ngươi phải làm sao bây giờ? Tiểu Trạch có thể chịu đựng được hay không, phải xem tạo hóa của hắn thôi! Đừng vô nghĩa nữa, muốn bắt thì bắt ta!" thân hình tiểu Vũ chợt trở nên hiên ngang lẫm liệt.

"Các ngươi đủ nghĩa khí, xem ra vẫn còn có đồng lõa!" Tần Ly vuốt cằm nói.

"Van cầu ngươi, bắt ta đi! Chỉ cần ngươi thả bọn họ ra, muốn xử ta như thế nào cũng được!" Tiểu Ngôn hốc mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói.

Lúc này, một tiểu nữ hài trạc tuổi Tần Ly chạy ra từ trong một ngõ nhỏ, mặc một bộ đồ bằng vải bố thô kệch, vừa la vừa khóc: "Ca ca, tiểu Ngôn ca, tiểu Trạch ca không ổn rồi!"

Nữ hài nhi chạy đến, nhìn thấy mấy người bị trói, muốn chạy về, lại bị Tần Ly quát: "Đứng lại!"

Nữ hài nhi sợ tới mức run lên, cũng không dám khóc, đứng ở nơi đó không động dậy.

"Đưa ta đi xem tiểu Trạch kia." Tần Ly đứng lên, đi tới trước nữ hài nhi.

Nữ hài nhi cắn môi, trong mắt to chứa đầy nước mắt, quật cường lắc đầu. "Ta sẽ không đưa ngươi đi."

"Ngươi dẫn ta đi, ta liền suy xét thả bọn họ."

"Tiểu Lăng, đừng nghe hắn, không được dẫn hắn đi! Ca ca nếu như bị bắt, ngươi phải chiếu cố bản thân thật tốt, nghe lời những ca ca khác, biết không?" Tiểu Phong hô to.

Tiểu Lăng có chút giãy dụa, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Ta nghe lời ca ca nói!"

Tần Ly gật đầu, đi đến trước mặt mấy nam hài, triệt bỏ linh lực tác động: "Hiện tại có thể đưa ta đi chưa?"

"Ngươi, ngươi không bắt bọn ta sao?" Tiểu Ngôn hỏi.

Tiểu Lăng chạy tới nhìn nhìn các ca ca, nhỏ giọng nói: "Ca ca, có lẽ hắn có thể cứu tiểu Trạch ca ca!"

Ba nam hài nhi vẫn có chút hoài nghi, thương lượng nửa ngày, mới mang theo Tần Ly đến chỗ ở của bọn họ.

Hẻm tối nối thẳng đến khu ổ chuột, đây có lẽ được xem là địa phương bần cùng nhất của Vệ thành. Mà nơi ở của những nam hài này là căn phòng tối tăm cũ nát nhất. Nóc nhà thủng những lỗ lớn, mặt đất đầy những cỏ khô, cả đám khất cái nhỏ tuổi lăn lốc trên đó. Trong phòng có một tiểu nam hài tầm 13, 14 tuổi, cả người không có một chỗ thịt nguyên vẹn, đã bắt đầu thối rữa, bốc mùi.

Cả đám nam hài đều vây quanh tiểu Trạch nức nở khóc. Tiểu Lăng khóc lớn nhất, nước mắt rơi không ngừng.

"Các ngươi khóc cái gì, người còn chưa có chết! Để hắn nghe thấy các ngươi khóc thương tâm như vậy, hắn chỉ càng thêm thống khổ." Tần Ly hậm hực, chau mày lại.

Bọn họ vừa nghe, lập tức ngừng tiếng khóc, tiểu Vũ lau mặt nói: "Chỉ cần ngươi có thể cứu tiểu Trạch, ngươi muốn ta làm gì cũng được."

"Đúng, chúng ta có thể thề! Chỉ cần ngươi có thể cứu tiểu Trạch, về sau chúng ta đều nghe theo ngươi." Tiểu Phong cùng tiểu Ngôn cũng lau nước mắt, kiên định nói.

Tần Ly từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, là Nguyên Linh Đan mà Khuynh Nhan đã luyện chế. Đổ ra một viên, phóng tới miệng tiểu Trạch.

Một khắc sau (**), tiểu Trạch vốn đang sốt cao đã hạ nhiệt xuống. Thần trí cũng thanh tỉnh, miệng vết thương trên người bắt đầu kết vảy, bốn người nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên.

(**): 1 khắc = 15 phút

Tiểu Trạch cảm giác trong thân thể có một cỗ linh khí chạy tán loạn, trên người không còn đau như trước. Mở hai mắt, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang vây quanh hắn, tò mò hỏi:"Ca ca, mọi người đều vây quanh ta như vậy sao?"

"Đan dược? Luyện dược sư?" Tiểu Vũ kinh hô ra tiếng. Hắn biết người bình thường sẽ không bao giờ tùy ý bỏ đan dược như vậy, trừ phi người này là luyện dược sư.

Nghĩ vậy xong, hắn quay đầu kích động nói với tiểu Trạch: "Tiểu Trạch, đệ không có việc gì, đệ sẽ không chết!"

Tiểu Trạch nghe vậy không hiểu chuyện gì, cả đám nam hài liền giải thích cho hắn nghe, hắn mới biết được bản thân vừa mới ăn một viên đan dược trân quý, thương thế đã tốt hơn phân nửa, đồng thời đối với Tần Ly cũng tràn ngập cảm kích.

Tần Ly lạnh giọng nói: "Các ngươi hiện tại có thể thề! Ta không phải người lương thiện, sẽ không cứu hắn không công, về sau mạng của các ngươi chính là của ta, phải nghe theo sự an bài mà ta giao cho các ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play