Tần Ly cất lá thư vào lòng. Giương mắt nhìn Trần lão đang cười hì hì nhìn nàng, nàng cười mỉm nói:"Trần gia gia, Ly nhi nhớ kỹ ân tình này của người. Nói thật, người có thể lưu lại trợ lực cho Ly nhi, Ly nhi thật sự thật cảm kích."

"Tiểu nha đầu, về sau, ngươi chỉ cần an tâm đi con đường của ngươi, Trần gia gia giúp ngươi bảo hộ Tần gia. Lão phu tốt xấu cũng là huyền linh tông, bọn chuột nhắt đừng hòng mơ tưởng đánh chủ ý lên Tần gia."

"Dạ, Ly nhi hiểu ạ. Hôm nay Ly nhi đang muốn đi dạo ở khu bán đấu giá Lân Thành, vậy phiền toái người giúp ta bảo hộ Tần gia."

"Hôm nay? Vừa rồi ta còn nghe một tiểu nha đầu nói tổ chức tiệc sinh nhật ngươi, bọn họ lúc này hẳn là đều đi tìm ngươi."

Tần Ly lúc này mới nhớ tới, hôm nay nàng được mười tuổi. Chỉ là hiện tại nàng không có tâm tình mừng sinh nhật, hàn huyên cùng Trần lão vài câu, nàng liền chuẩn bị đi tìm Tần Dịch Dương nói một tiếng, kết quả nàng vừa đi ra đã bị đám người Tần Nguyệt chặn lại.

"Ly nhi, muội vừa mới chạy đi đâu đó? Hại chúng ta tìm muội nửa ngày." Tần Nguyệt bất mãn giữ chặt Tần Ly, trên tay còn cầm món quà chuẩn bị từ ngày trước.

"Ách, Nguyệt Nhi tỷ, hôm nay ta còn có việc, sinh nhật không cần chúc mừng đâu." Tần Ly nhìn thấy mọi người vây quanh nàng, đột nhiên cảm thấy có chút băn khoăn.

"Như vậy sao được, muội xem, tiểu Vĩ cùng tiểu Lang đều vội đến chúc mừng muội." Tần Nguyệt chỉ hướng hai tiểu nam hài song sinh mang gương mặt vô cùng đáng yêu.

Hai nam hài này chỉ khoảng năm tuổi, trong tay cầm lễ vật, e lệ nhìn Tần Ly. Chúng đều là tôn tử của đại trưởng lão, vốn Tần Ly còn lo lắng bọn họ sẽ bị xa lánh do ảnh hưởng của đại trưởng lão, nhìn thấy hiện tại xem như yên tâm.

"Như vậy đi, Nguyệt nhi tỷ, lễ vật này ta nhận, những chuyện khác thì miễn đi!" Tần Ly nhận lấy lễ vật trong tay Tần Nguyệt, mỉm cười lấy lòng.

Tần Nguyệt xem như hết cách, mọi người theo thứ tự giao lễ vật cho Tần Ly. Đến lượt Tần Vĩ cùng Tần Lang, Tần Ly cúi người vỗ đầu hai đứa nhỏ, cười tươi rồi tiếp nhận lễ vật.

Khúc dạo đầu đã xong, Tần Ly mới đi tìm Tần Dịch Dương. Kết quả, Tần Dịch Dương không đồng ý, muốn cùng đi, nàng khuyên nửa ngày, mới xem như miễn cưỡng đồng ý. Nguyễn gia bây giờ tương đối yên tĩnh, trong nhà có Tần lão trấn giữ, nàng cũng tương đối yên tâm.

Nàng tới nơi tương đối trễ, thời điểm nàng đặt chân tới Lân thành đã là buổi chiều hôm sau. Lân thành thật ra tên gọi là Vệ thành. Vệ thành là một thành có danh tiếng kha khá, xem như là thành thị tuyến hai của Nguyệt Diệu, nguyên do vì khu bán đấu giá thứ hai tọa lạc ở đây, nên dân nhập cư tới lui nhiều, toàn bộ thành thị tương đối giàu có và đông đúc.

Tần Ly không muốn tốn thời gian hơn nữa, vì thế nàng trực tiếp hỏi hướng đi đến khu bán đấu giá. Đi đến một tòa lâu 5 tầng, phía trước có treo bảng hiệu lớn đề "Bán Đấu Giá Duyệt Bảo", Tần Ly cất bước đi vào.

Chỗ cửa ra vào, người đến người đi không dứt. Tần Ly mới bước vào liền nhìn thấy một nữ tử thanh lệ đứng ở trước cửa thuần thục tiếp đãi dòng người tới lui.

"Vị tiểu công tử này đi một mình sao? Cho hỏi có kim thiếp nghề nghiệp không?" Thanh lệ nữ tử nhìn đến Tần Ly, chuyên nghiệp hỏi.

"Xin hỏi, kim thiếp kia là gì?"

"Chỉ cần chứng tỏ công tử có 1 vạn kim để tiêu pha từ một nghề nào đó là sẽ có kim thiếp."

Tần Ly vừa muốn hỏi tiếp, chợt nghe một thanh âm chua chát kiêu ngạo truyền từ phía sau: "Tránh ra, đều tránh ra, không thấy được Tiết tiểu thư đang đến sao?"

Một nam nhân cao gầy, vẻ mặt đáng khinh đang hô to gọi nhỏ, đứng cạnh hắn là một nữ hài mặc váy hồng phấn, nhìn qua chỉ khoảng 13, 14 tuổi, trang sức đầy người, mùi son phấn nồng nặc tỏa ra, dù đứng xa vẫn có thể ngửi thấy.

Tiết Ngưng Ngọc mắt cao hơn đỉnh, nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng thấy con mắt nào của nàng ta để ý đường đi, so với Tô Uyển Nhi càng thêm ngạo mạn.

"Không thấy được bổn tiểu thư đến sao? Ngươi không đến chiêu đãi bổn tiểu thư mà cằn nhằn gì với tên nghèo kiết hủ lậu này? Người hắn nhỏ như vậy, trong nhà phỏng chừng cũng chỉ có bốn bức tường, chẳng lẽ còn có thể móc ra vạn kim cho ngươi?" Tiết Ngưng Ngọc vừa nói, vừa lấy khăn che mũi tỏ vẻ chán ghét vô cùng.

Lúc này, một tiểu thư có diện mạo, nghe thấy lời Tiết Ngưng Ngọc nói, không ngừng che miệng cười.

Để tiện xuất môn, Tần Ly diện một thân nam trang, áo choàng trắng, vóc người nàng lại còn nhỏ, quả thật so với Tiết Ngưng Ngọc thì không bằng.

Tần Ly thản nhiên, hoàn toàn không bị cô nàng này ảnh hưởng, nhưng lại lấy một sấp ngân phiếu từ trong lòng ra, nói với nữ tử thanh lệ: "Phiền ngươi dẫn ta đi làm kim thiếp."

Thanh lệ nữ tử nghe được lời nói của Tiết Ngưng Ngọc, mày liễu nhịn không được mà nhíu lại, hiển nhiên là không đồng ý lời của nàng. Thanh lệ nữ tử tên là Thịnh Thiến, tại khu bán đấu giá Duyệt Bảo này cũng được coi là một nhân vật. Ngày mai sẽ có một buổi bán đấu giá long trọng, nên hôm nay có không ít khách quý đến trước để lấy phòng khách có vị trí tốt, vì thế nàng mới tự mình ra đón tiếp.

Nàng là nhân vật chủ chốt trong khi bán đấu giá này, có loại người nào mà nàng chưa từng thấy qua, tự nhiên nàng sẽ không dựa vào bề ngoài mà đánh giá một người. Huống chi Tần Ly trừ bỏ ăn mặc tương đối bình thường, nhưng khí chất lại không hề tầm thường. Hơn nữa, đối mặt với sự cười nhạo của mọi người mà mặt vẫn không biến sắc, chỉ bản lĩnh này càng làm cho Thịnh Thiến có cảm tình hơn.

Vốn có thể sai khiến người khác thay nàng mang Tần Ly đi, Thịnh Thiến lại quyết định đi cùng nàng. Nàng xoay người phân phó vài câu, sau đó nói với Tần Ly: "Tiểu công tử, mời theo ta!"

Tiết Ngưng Ngọc thấy bản thân không được chú ý, hai người này lại xem nàng như không tồn tại, tức giận đến cả người phát run. Cắn môi đứng ở đó, đôi mắt hạnh hung hăng nhìn chằm chằm hai kẻ đã quay lưng với nàng. Các ngươi chờ đó cho ta, dám làm Tiết Ngưng Ngọc ta mất mặt, sớm muộn gì cũng cho các ngươi đẹp mắt.

Thịnh Thiến đi rồi, một nam tử trẻ tuổi khác bước đến chỗ nàng ta, mỉm cười nói với Tiết Ngưng Ngọc: "Tiết tiểu thư, tại hạ tên Lí Thanh. Mời Tiết tiểu thư đi theo tại hạ, tại hạ đưa người đến phòng khách trên lầu nghỉ ngơi trước."

Tiết Ngưng Ngọc đã không còn mặt mũi, đứng ở cửa mà xấu hổ không phải là cách hay, vì thế, nàng ta lại khôi phục bộ dáng cao ngạo, theo Lí Thanh vào trong.

Bạch Diễm vừa nghe Tiết Ngưng Ngọc gọi chủ nhân hắn là tên nghèo kiết hủ lậu, muốn xông ra ngoài giáo huấn nàng ta một phen, nhưng bị Tần Ly ngăn trở. Bạch Diễm tức giận bất bình nói:"Tiểu Ly, nữ nhân đáng khinh kia nói ngươi như vậy, ngươi sẽ không giận sao?"

"Có đôi khi không cần thiết phải nổi giận dại dột như vậy, ngươi vẫn là không biết Tiểu Ly Ly, nàng không phải kẻ chịu thiệt." Khuynh Nhan nhàn nhạt nói.

"Ngươi cho rằng ta sẽ so đo cùng kẻ mang não heo sao?" Động ý niệm, Tần Ly trừng mắt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play