Ngày này vừa vặn là cuối tuần, người tới siêu thị nhiều hơn ngày thường rất nhiều, vừa đi vào, Dương tổng quản liền hối hận.


Cô không nên đưa tiểu thiếu gia tới dạo siêu thị! Nơi có rất nhiều người như ở đây thường hay xảy ra chuyện, vạn nhất đến lúc đó thật sự có chuyện gì, có có mấy cái mạng cũng không đủ đền cho ông chủ a.


"Dương, chị nhìn kìa!" Vừa đi vào siêu thị, Yuuya phảng phất như bước vào một thế giới khác, tràn ngập ngạc nhiên nhìn đồ vật trên kệ hàng "Dương, chị mau nhìn nha, nơi này cư nhiên có tôm! A! Còn động đậy!"


Dương tổng quản lập tức đi đến sau Yuuya, giải thích: "Bên này là hải sản, đương nhiên là phải sống a, nếu nó chết, siêu thị sẽ giảm giá."


"Là như thế này sao?" Mắt đen lóe sáng, tò mò ham học hỏi.


Dương Thần Thần bị nhìn đến mặt đỏ lên "Ân, đúng vậy."


"Tiểu thiếu gia, bên này rất tanh, chúng ta đi nơi khác được không, ngài không phải là muốn mua quả chanh sao?"


"Không vội." Yuuya kinh ngạc rất nhiều lại hưng phấn đến cực điểm, nơi này đối với cậu mà nói là quá mới mẻ, thấy thế nào cũng không đủ, cậu thậm chí còn vươn tay đụng vào cá trong bể.


"Không được!" Dương Thần Thần vội vàng ngăn cản, lại vì không để cho đối phương bực bội, cô vội vàng giải thích "Cá này rất tanh, hơn nữa còn sẽ cắn người, ngàn vạn không thể chạm vào nó!"


"Phải không?" Yuuya thập phần hoài nghi, chỉ vào một bác gái vác rổ ở bên cạnh "Vậy vì sao bác ấy có thể sờ?"


"Ách...... Cái này......" Dương Thần Thần nghèo từ, chột dạ nhìn bác gái mập mạp kia, nội tâm điên cuồng phun tào, này đương nhiên là không giống nhau a! Da thịt tiểu thiếu gia nhà cô non mịn, lỡ bị vẩy cá quẹt thương thì sao?


Trọng điểm là về đến nhà nếu bị ông chủ phát hiện trên người tiểu thiếu gia có nhiều thêm một vết thương, cô liền sẽ chết rất thảm đó!


Tổng quản thật khó làm!


Mặc kệ nội tâm cô phun tào như thế nào, mặt ngoài vẫn là bình tĩnh nghiêm cẩn, quyết đoán lấy cớ hống tiểu thiếu gia đi đến khu đồ ăn vặt.


"Tiểu thiếu gia, khu này đều là đồ ăn vặt nhập khẩu, cái kia, là tới từ Đài Loan, còn cái đó, là tới từ Nhật Bản......" Dương Thần Thần thao thao bất tuyệt giới thiệu.


Yuuya hứng thú uể oải, chỉ vào mấy loại đồ ăn vặt thường thấy "Mấy loại đó rất khó ăn."


Dương Thần Thần "......" Cô đã quên tiểu thiếu gia nhà cô chính là trở về từ Nhật Bản.


Ngay lúc hai người không nói gì, một thanh âm kinh hỉ vang lên, trên mặt người tới mang theo ý cười xán lạn "Yuuya? Thật trùng hợp, cậu cũng tới siêu thị sao?"


Yuuya xoay người, nhướng mày "Huấn luyện viên."


Trần Hữu Tông gãi tóc, cười ngây ngô vài tiếng "Cậu kêu tôi là huấn luyện viên, tôi luôn cảm thấy quái quái."


"Vậy tôi phải kêu anh là cái gì?"


"Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, cậu liền kêu tôi là Trần đại ca đi!"


Yuuya sửng sốt, tiếp theo cười "Được, Trần đại ca."


Dương Thần Thần hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, người này không muốn sống nữa a! Tiểu thiếu gia xưng hô với ông chủ đều là tùy hứng hô thẳng tên đầy đủ, nếu để ông chủ phát hiện tiểu thiếu gia kêu là đại ca, cậu ta sẽ chết thực thảm a!


Trần Hữu Tông nghi hoặc nhìn Dương Thần Thần "Làm sao vậy?"


"Không, không...... Trần tiên sinh là tới mua đồ ăn sao?"


Trong xe đẩy của Trần Hữu Tông là các loại rau dưa và thịt, thoạt nhìn thực phong phú, hiện tại nam nhân nấu ăn cũng rất bình thường, cho nên Trần Hữu Tông đẩy một xe đồ ăn cũng không làm người nhiều kinh ngạc.


Nhưng Yuuya nhìn liền không phải như vậy, cậu chỉ xe đẩy đồ "Đây là cái gì?"


Trần Hữu Tông "Đây là vỏ hoành thánh dùng để làm hoành thánh, hôm nay mẹ tôi đột nhiên muốn ăn."


"Nga......" Yuuya nghiêng đầu, có chút nghi hoặc "Hoành thánh là cái gì, trực tiếp nuốt sao?"


Trần Hữu Tông cười một tiếng "Không đúng không đúng, hoành thánh là một món mỹ thực rất được chú ý, ăn rất ngon, đúng rồi! Buổi tối Yuuya có chuyện gì không? Không có chuyện gì liền tới nhà tôi đi! Trần đại ca sẽ làm hoành thánh cho cậu thử."


Mắt Yuuya sáng ngời, "Có thể chứ?"


Trần Hữu Tông "Đương nhiên, vừa lúc tôi mua rất nhiều nguyên liệu, nhiều thêm mấy người cũng đều đủ ăn!"


Yuuya nhìn Dương Thần Thần, không nói gì, nhưng đôi mắt cậu sáng lấp lánh, mắt đen phảng phất lập loè quang mang, phảng phất như đang nói, đi thôi đi thôi!


Dương Thần Thần chống đỡ không được lui về phía sau một bước, sau một lúc lâu, gật gật đầu.


Yuuya híp mắt cười vui sướng, toàn thân đều tản ra hơi thở vui vẻ.


Nội tâm Dương Thần Thần là tiểu nhân bụm mặt khóc thút thít, xin lỗi ông chủ! Thật sự không phải là sức chiến đấu của tôi quá yếu, mà là ánh mắt tiểu thiếu gia có lực công kích làm người vô sức chống cự a!


Nhìn bộ dáng Yuuya vui vẻ, Dương tổng quản ôm mặt say mê một phen, thôi kệ! Tiểu thiếu gia vui vẻ là được, chẳng sợ cô sẽ bị ông chủ cho vào chảo dầu.


Trên người Trần Hữu Tông là dương quang soái khí, người lại sang sảng, tuy rằng có chút ngu đần, nhưng tóm lại cũng là một thanh niên tốt, Yuuya ở bên anh ta thật ra lại trò chuyện rất hợp.


Hai người một đường dạo siêu thị, một đường nói chuyện phiếm cư nhiên lại không thấy tẻ nhạt.


Dương Thần Thần vẫn luôn đi theo sau, nhìn Yuuya, tâm lại mềm một chút.


Từ ngày Yuuya về Hong Kong, tuy rằng biệt thự sa thải rất nhiều quản gia, nhưng từ khi cô tiếp nhận, liền vẫn luôn ở bên Yuuya.


Thời điểm mới bắt đầu cô thập phần không thoải mái, cô chính là trợ lý đắc lực của tổng tài, người muốn nhìn sắc mặt cô không biết có bao nhiêu, hiện giờ lại bị phái tới chiếu cố một ma ốm.


Cũng không phải là ma ốm sao? Mới từ Nhật Bản trở về được một ngày, Yuuya liền bệnh nặng một hồi, lúc sau càng là tiểu thương tiểu bệnh không ngừng, bác sĩ gia đình cũng thay đổi một tá!


Nói thật, tính tình Yuuya tuyệt đối không thể nói là tốt, ít nhất ở trong mắt Dương Thần Thần là cái dạng này, vừa mới bắt đầu cô cũng đã ăn rất nhiều đau khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play