Tại vùng núi này, biệt thự cao cấp có ba chỗ, giữa sườn núi mà nói thì không tính là nhiều, đương nhiên, này cũng thể hiện tính ẩn nấp ở nơi này thập phần cao.


Trực tiếp tạo thành sinh hoạt nhàm chán của Yuuya ở nơi đây, trên ngọn núi này chỉ có ba ngôi nhà, hơn nữa còn không quấy nhiễu nhau, cả ngày ở đây cũng phải bị nhốt thành dã nhân.


Tính thời gian cậu trở lại Hong Kong cũng đã được ba năm, liền tính tới hôm nay, cậu vẫn có thể nhớ tới ánh mắt cực độ không tha của Ema lúc trước, nhưng cậu vẫn hạ quyết tâm trở lại, không ở bên cạnh Ema, cùng đám người kia tiếp tục cuộc sống an nhàn.


Có đôi khi cậu thật sự sẽ cho rằng chính mình chính là người nhà của họ, sinh hoạt ấm áp vô ưu, cái gì cũng không cần phiền não, cho nên mới muốn quên đi quá khứ làm người không yên.


Nhưng mà, cậu không cam lòng.


Cậu trước sau phải về, chẳng sợ trước có sài lang sau có hổ, thiếu cậu, cậu nhất định phải đòi lại toàn bộ.


"Long Cảnh......"


Yuuya rũ mắt, suy nghĩ muôn vàn, cho dù qua ba năm, bọn họ ở cùng một chỗ, cùng ăn cơm, thoạt nhìn huynh hữu đệ cung không hề có khoảng cách, cậu cũng quên không được lúc trước......


Nam nhân kia......


Yuuya đột nhiên nắm chặt tay, mắt đen lộ ra một cỗ hận ý lạnh lẽo!


Nam nhân kia, cư nhiên đã chết!


Vì đột nhiên trào ra tức giận, cả người Yuuya đều có chút phát run, trên người đột nhiên hơi nặng, là một cái áo khoác, thanh âm Long Cảnh vang lên "Thời tiết ban đêm lạnh, đừng để bị cảm lạnh."


"Long Cảnh." Ánh mắt Yuuya đạm mạc nhìn qua, đối diện với ánh mắt bình đạm không gợn sóng của đối phương  "Anh là đang chuộc tội sao?"


Long Cảnh vươn tay nắm lấy tay Yuuya, cảm nhận được lạnh lẽo, nhịn không được nhíu mày "Em thật sự muốn cảm lạnh một lần nữa? Về phòng đi."


Yuuya ngoan ngoãn bị nắm đi, trên người còn khoác áo khoác to lớn, cả người thoạt nhìn càng thêm mảnh khảnh.


Bưng sữa bò được hâm nóng, Long Cảnh đưa tới trước mặt Yuuya "Ngoan, uống rồi đi ngủ nào."


Yyuuya chán ghét nghiêng đầu sang một bên "Tôi đã cao lên, không cần phải uống sữa bò nữa."


Long Cảnh cười một tiếng, ánh mắt đảo qua đỉnh đầu thiếu niên "Thật sự?"


Bị nhìn đến có chút bực bội, Yuuya oán hận đoạt lấy sữa bò trong tay đối phương, một ngụm uống xuống "Có đôi khi tôi cảm thấy, chúng ta căn bản không phải là thân sinh!"


Long Cảnh sửng sốt.


Yuuya nói xong những lời này cũng sửng sốt, cậu mím môi, muốn xoay người rời đi lại bị kéo lại.


Long Cảnh "Lan......"


"Từ lúc trở lại Hong Kong, em chưa từng kêu anh là ca ca, em thật sự chán ghét anh như vậy sao?"


Yuuya nhìn Long Cảnh cao hơn cậu nửa cái đầu, khuôn mặt kia vẫn tuấn mỹ giống như điêu khắc, "Không, không chán ghét, tôi đã từng rất sùng bái anh."


"...... Chỉ là đã từng."


Yuuya nhịn không được cười "Chỉ là đã từng, ca ca, tôi đã vì anh thiếu chút nữa đi tìm chết, anh còn không thể buông tha tôi được sao?"


Đồng tử Long Cảnh đột nhiên co rút lại, dùng sức nắm chặt cánh tay Yuuya, hắn lần đầu tiên toát ra vẻ mặt thống khổ, nhìn khuôn mặt Yuuya mang ý cười, một câu cũng nói không nên lời.


Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng "Đều là anh sai."


"Không, này sao có thể là anh sai, ca ca, anh là trưởng tử được ký thác kỳ vọng cao, mặc kệ làm cái gì cũng đúng, sai chỉ là tôi, ngay từ đầu cũng không cần tồn tại......"


"Đủ rồi!" Long Cảnh đánh gãy Yuuya nói, hốc mắt ẩn ẩn lộ ra màu đỏ tươi, hắn xoa xoa trán "...... Đừng gọi anh là ca ca......"


Yuuya hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là làm bộ, một hồi bắt người kêu, một hồi lại không cho, thật khó hầu hạ.


Không để ý tới vẻ mặt Long Cảnh thống khổ, Yuuya không chút lưu tình xoay người rời đi.


Ngoài cửa, vẻ mặt Dương Thần Thần kinh ngạc, hiển nhiên là nghe được đối thoại giữa bọn họ.


"Tiểu, tiểu thiếu gia!" Cô cười gượng hai tiếng "Thật, thật trùng hợp a, tôi vừa muốn đưa rượu vào đó!" Cô quơ quơ cái ly và chai rượu trong tay.


"Đừng đưa rượu, đổi thành nước chanh đi......" Mắt Yuuya mang ý cười "Tôi cũng không hy vọng lát nữa có người uống say phát điên."


Vẻ mặt Dương Thần Thần buồn rầu, toàn bộ Cảng Thành ai mà không biết Long đại BOSS ghét nhất quả chanh, một chút vị chanh cũng dính không được, hiện tại để cô đưa nước chanh vào đó, kia không phải là đang tìm chết sao?


Cô thoạt nhìn ngốc lắm sao?


Yuuya lạnh lùng nhìn Dương Thần Thần một cái "Còn đứng làm cái gì?"


Dương Thần Thần lập tức giật mình, chạy đi tìm nước chanh, cô chính là ngu như vậy!


Sinh hoạt quá không dễ, kiếm chút tiền lương thật gian nan, đặc biệt là trong nhà có hai chủ tử, đặc biệt là hai chủ tử còn không hòa thuận ở chung! Sinh hoạt tại đây, quả thực là đang sinh tồn giữa rừng cây nguy hiểm.


Cô chỉ có thể đi tìm nước chanh, nhưng mà đại BOSS không thích quả chanh, bên trong biệt thự ai quản mua quả chanh? Hiện tại bắt cô ép một ly nước chanh không phải là rất khôi hài sao?


Trong phòng bếp, hầu gái Mary vừa nướng xong bánh kem, thấy vẻ mặt tổng quản đau khổ, tri kỷ hỏi "Dương tổng quản, làm sao vậy?"


"Đừng nói nữa, tiểu thiếu gia để tôi lấy nước chanh cho ông chủ uống."


"Trời, trời ạ, này thật đúng là......" Mary hoảng sợ trừng lớn mắt, một lúc sau mới nói "Này cũng thật kích thích!"


Dương Thần Thần "......" Tổng quản không dễ làm, cô có thể trở về làm trợ lý không?


Nhìn mặt khổ qua của tổng quản, Mary trang trí bánh kem, đặt ở trên khay, quyết định rời đi trước, "Tôi đưa lên cho tiểu thiếu gia."


Mặt Dương Thần Thần càng khổ.


——


Hôm sau.


"Không có quả chanh?" Yuuya nằm ở trên giường lớn chơi máy tính bảng, nhướng mày nhìn qua.


"Đúng vậy, trong phòng bếp có quả táo, tiểu thiếu gia, nếu không ngài cũng uống một chút đi?" Dương Thần Thần tràn ngập chờ mong nhìn sang.


"Ngô......" Tắt máy, Yuuya đứng dậy "Chúng ta đi ra ngoài đi, đã lâu không ra cửa."


Dương Thần Thần mở to hai mắt nhìn "A?"


Không để ý tới đối phương, Yuuya đi đến tủ chọn quần áo.


Long Cảnh cũng không hạn chế tự do của cậu, thật sự là cậu quá lười ra ngoài, cũng là vì chán ghét hoàn cảnh ầm ĩ, bất quá ngẫu nhiên ra cửa một lần, Yuuya vẫn có thể tiếp thu.


"Đúng rồi, nếu chút nữa bị tôi phát hiện lại là một đống bảo tiêu, chị liền chờ chết đi!" Yuuya tròng lên người một cái áo sơmi, không quay đầu uy hiếp Dương Thần Thần.


Cả người Dương Thần Thần cứng đờ, "Không, này, đây là......"


"Không có đây là, đừng để tôi lại nhìn thấy người như vậy."


Dương tổng quản khóc không ra nước mắt, đành phải đi xin chỉ thị của ông chủ, Long Cảnh sáng sớm liền đến công ty tọa trấn vừa nghe được, mi lập tức nhăn lại "Vì sao muốn đi ra ngoài?"


Nếu không có chuyện gì, lấy tính tình chán ghét nhiều người của thiếu niên sao có thể muốn ra ngoài?


"Này, ông chủ, tiểu thiếu gia muốn ra ngoài mua quả chanh." Dương Thần Thần cẩn thận mở miệng.


Bên kia điện thoại trầm mặc, một lát sau mới truyền tới thanh âm "...... Vậy trực tiếp gọi người đưa tới."


"Nhưng mà hứng thú muốn ra ngoài của tiểu thiếu gia rất cao, quần áo cũng thay xong rồi!"


Long Cảnh đau đầu nhéo giữa mày "Vậy mang thêm mấy bảo tiêu đi."


"Tiểu thiếu gia không cho mang, ngài ấy nói, nếu lại mang bảo tiêu, ngài ấy liền giết tôi a ông chủ!"


Long Cảnh mặt vô biểu tình tự hỏi, để nữ trợ lý của hắn đi báo danh huấn luyện bảo tiêu có xác xuất thành công là bao nhiêu.


Ông chủ nửa ngày không nói chuyện, tâm Dương Thần Thần càng luống cuống.


"Dương, chị đến tột cùng là đang làm gì? Nếu chị không muốn ra ngoài, tôi liền tự mình đi."


Dương Thần Thần quýnh lên, trực tiếp treo điện thoại, "Không, không, tiểu thiếu gia ngài chuẩn bị xong rồi sao, chúng ta đi ra ngoài đi."


Không xong! Cô cư nhiên treo điện thoại của ông chủ......


Mạng cô sao lại khổ như vậy a!


Mỗi lần Yuuya thấy sắc mặt Dương tổng quản, tâm tình luôn có thể tốt hơn mấy phần trăm, lập tức hừ ca đi ra ngoài.


Dương Thần Thần trước làm trợ lý giờ làm tổng quản mười hạng toàn năng, lực ý chí kiên định vô cùng, tự nhiên là không có khả năng bị mấy việc nhỏ đả kích, dọn dẹp tâm tình một chút, nhanh chóng đi theo sau Yuuya.


Xe hơi chạy trong vùng núi một đoạn thời gian mới có thể đến phố xá sầm uất, không thể nói có biến hoá gì, phong cảnh bên ngoài ô tô không ngừng lùi lại, chiếu vào trong mắt Yuuya, không có nửa điểm gợn sóng.


Trước kia, cậu cũng rất ít ra ngoài, cho nên, mấy cái biến hóa đối với cậu mà nói, có hay không có cũng không khác nhau.


"Dừng xe!" Yuuya vội vàng lên tiếng, hạ thấp cửa sổ xe, dùng sức nhìn trong đám người.


Dương Thần Thần ngồi ở ghế phụ, vội vàng quay đầu lại "Làm sao vậy? Tiểu thiếu gia nhìn thấy cái gì sao?"


Người kia......


Yuuya chậm rãi lắc đầu, đại khái là cậu nhìn lầm rồi, người kia sao có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này.


"Không có việc gì, lái xe." Thu hồi tầm mắt, Yuuya phân phó nói.


Xe tiếp tục đi lên trước, ở trong đám người, một nữ nhân có tóc quăn dài màu nâu chợt lóe qua, thực mau liền bị bao phủ ở trong đám người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play