Slocker đang bắt cá, đột nhiên cảm thấy trong lòng cảm giác như bị thiêu đốt, nhưng chỉ nhíu nhíu mày lại, ngay sau đó toàn thân đều bắt đầu thấy đau, Slocker run rẩy bò lên bờ, là Tiểu Bạch xảy ra chuyện rồi sao? Slocker vô cùng lo lắng.
Chờ Slocker tỉnh lại lần nữa trời đã sắp tối đen, Bạch Lan với Lyga vẫn chưa trở về, Tiểu Bạch nhất định xảy ra chuyện rồi, nhất định, Slocker mặc kệ mọi thứ, chạy vào trong rừng rậm.
Theo mùi vị của Bạch Nhiên , Slocker tìm được hồ sâu, sau đó, mùi vị của Bạch Nhiên liền biến mất.
Tuy rằng không dám xác định, nhưng Tiểu Bạch còn sống, Slocker hoàn toàn có thể xác định điểm này, bởi vì hắn chưa chết, cũng chính là tám cái mạng vẫn còn, hơn nữa lúc này bản thân tinh lực dồi dào cũng có thể chứng minh, hiện tại thân thể Tiểu Bạch không có chuyện gì, nghĩ tới đây, Slocker mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cậu còn sống là tốt rồi.
Bỗng nhiên, trong bụi cỏ phát ra âm thanh, Slocker lập tức cong người lên, chuẩn bị tập kích.
Bạch Lan trắng như tuyết từ trong bụi cỏ chui ra, miệng nhổ ra một vài ngụm cỏ: "Tại sao tôi có cảm giác trên đảo toàn mùi vị của lão bà?"
Sau đó lại thêm một hồ ly màu lửa đỏ chui ra: "Là do cậu quá nhớ hắn thôi, có điều tại sao mùi vị vợ tôi càng ngày càng nhạt rồi."
Slocker thấy là hai bọn hắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lông trên người xuôi xuống, nhìn qua nhu thuận cực kỳ, Bạch Lan nhìn thấy lão bà nhà mình, hạnh phúc chạy tới cọ cọ, Slocker hiện tại không có tâm trạng cùng hắn cọ tới cọ lui, dùng một móng vuốt đánh bay hắn, nói: "Không thấyTiểu Bạch ."
Lyga vừa nghe, lập tức lo lắng tiến tới: "Em ấy làm sao vậy?"
Slocker nói lại đầu đuôi câu chuyện một lần, mùi vị Bạch Nhiên ở đây tự nhiên biến mất, rất có thể là bị rơi vào trong đầm sâu này rồi.
Lyga gấp đến nỗi đi vòng vòng, đều do hắn, hắn mới đi vài vòng trên đảo liền xác định cái đảo này không có vấn đề gì rồi, tại sao lại có thể qua loa như vậy? Em ấy yếu đuối như vậy, sao mình lại để em ấy đi vào rừng một mình chứ?
"Lyga, cậu đừng vội, chúng ta cùng suy nghĩ biện pháp." Bạch Lan kéo bạn tốt của mình, muốn cho hắn tỉnh táo lại.
Lyga hô hấp có chút gấp rút, gấp đến múc đi quanh cái hồ kia vài vòng, đến gần ngửi một cái, xem đi xem lại, quá sâu, không nhìn thấy đáy , có thể Bạch Nhiên vẫn còn sống, em ấy bị rơi vào trong này.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lyga toàn thân đều ỉu xìu, nhưng vẫn nôn nóng đi quanh hồ, cuối cùng hít sâu một hơi, nói: "Tôi xuống tìm xem xem." Nói xong, ùm một tiếng liền nhảy vào trong hồ.
Trời sắp tối, nước trong đầm lạnh lẽo, Lyga bị đông cứng giật mình , hắn không co sở trường đánh nhau dưới nước, nhưng hắn vẫn có thể nín thở một quãng thời gian, Lyga cũng không biết đã bơi bao sâu, chỉ biết là nước càng ngày càng lạnh, mà bốn phía cũng càng ngày càng đen kịt.
Hắn muốn gọi, nhưng há miệng ra, chỉ phun ra mấy cái bong bóng, rốt cục, Lyga không khí trong lồng ngực đều bị dùng hết, bốn phía vẫn là một mảnh đen kịt , bất đắc dĩ, chỉ có thể bơi lên trên.
Slocker cùng Bạch Lan ở phía trên chờ rất nóng ruột, Lyga lặn xuống đã một khoảng thời gian, mà mãi vẫn chưa thấy lên, gấp đến độ Bạch Lan cũng muốn nhảy vào cùng, lúc này, Lyga mới từ trong đầm sâu chui lên.
"Thế nào?" Bạch Lan hỏi.
Lyga lắc lắc đầu, nói: "Cái hồ này như một cái phễu chổng ngược, lối vào xem ra rất hẹp, có thể bên trong càng sâu càng rộng, quá sâu, hoàn toàn không nhìn thấy đáy."
Slocker sợ Lyga làm ra việc gì ngu ngốc, nói rằng: "Ngươi không cần vội, Tiểu Bạch không có chuyện gì, ta có thể cảm giác được."
Lyga gật gật đầu, rung rung nước trên người, sau đó nằm xuống trước hồ.
Con mắt màu vàng óng ảm đạm tối tăm, chỉ cần nhìn mắt hắn cũng có thể nhận thấy một luồng nồng đậm ưu thương, đều do mình, đều do mình. . . . . .
Rõ ràng mình là người thân mật nhất với em ấy, nhưng bây giờ hắn lại phải thông qua Slocker mới có thể biết tình hình Bạch Nhiên, Lyga cảm giác mình là thú không xứng chức nhất thế giới này, hắn vậy mà lại để cho bạn đời mình bị mất tích, Lyga nghẹn ngào một tiếng, tròng mắt màu vàng óng có chút ướt át.
Slocker rất hiển nhiên trở thành liều thuốc tạm thời giúp Lyga yên tâm, nhưng đến lúc trời tờ mờ sáng, cả người Slocker lại bắt đầu đau nhức lên, lần này ngay cả Slocker cũng không chịu nổi, con mèo đen lớn ở trên bờ cát lăn qua lăn lại, Bạch Lan gấp đến mức nhảy loạn lên, mà Lyga tim cũng thịch một cái nhói lên.
Slocker đã đau thành như vậy, vậy chẳng phải Bạch Nhiên sẽ đau hơn gấp 100 lần sao?
Hắn chạy quanh đảo mấy vòng, một lần lại một lần gọi tên Bạch Nhiên, nghĩ thầm Bạch nhiên có thể bị nguồn nước đưa đến nơi khác, có thể ở những nơi mà có dòng nước chảy qua, nhưng trên đảo này chỉ có duy nhất cái hồ sâu này là nước ngọt, còn lại căn bản không thể tìm được cái hò nào khác.
Trời mới tờ mờ sáng, Lyga lại nhảy vào hồ sâu một lần, ma thú không có phép thuật, thế nên căn bản không thể dùng phép để soi sáng dưới nước, lần này hắn nín thở, cũng không như ngày hôm qua nhanh chóng dùng hết, lần này so với lần trước lặn sâu hơn ba trăm mét, Lyga cảm giác lồng ngực mình sắp bị nước ép nổ, cuói cùng vẫn không chịu được, nhanh chóng bơi lên.
Vừa thò đầu lên, Lyga liền ho ra một ngụm máu, lần này lặn quá sâu, cơ thể quá đau đớn. Nhưng hắn bây giờ thật sự vô cùng sốt ruột, chỉ lo Bạch Nhiên xảy ra chuyện gì .
Ngay lúc bọn Lyga đang tìm kiếm Bạch Nhiên thì đồng thời, Bạch Nhiên cũng đang tìm kiếm bọn họ.
Bạch Nhiên là tỉnh lại trong một cái hồ, nửa người ngâm trong hồ, toàn bộ cái hồ đỏ như màu máu, mà chính mình toàn thân cũng toàn mùi máu tươi.
Có thể một ao máu nhìn đến làm người ta có chút sợ hãi, Bạch Nhiên căn bản cũng không chú ý cái kia ao đến cùng sâu hay không, mà là chạy trối chết.
Bạch Nhiên cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là tỉnh lại sau giấc ngủ, mình đã ở chỗ này, hơn nữa cậu cảm giác thính lực mình tốt hơn so với trước đây, hơn nữa trong hang đá đen thùi lùi cậu đều có thể thấy rõ, Bạch Nhiên cảm thấy chuyện này có thể là do bọn Lyga bên, huyết thống ma thú bên trong người tự nhiên bộc phát.
Bạch Nhiên ở trong hang đá phát hiện vài lối đi, khoảng chừng có chín cái, Bạch Nhiên rất xoắn xuýt không biết nên chọn cái nào, chỉ sợ có con đường nguy hiểm đến tính mạng, cũng may Bạch Nhiên cũng không phải người quá mức nhát gan, đời trước có lần mình leo núi gặp phải cơn mưa rào, bản thân bị thương, cậu ở trên núi tìm một cái hang nhỏ, ở trong đó gần 1 tuần lễ, tới tận lúc đội cứu hộ tìm đến.
Chín chọn một, là Cửu Tử Nhất Sinh sao?
Bạch Nhiên cũng không biết nên chọn cái nào, đơn giản đánh số thứ tự vào cửa hang, dự định thử từng cái một, nếu như đi vào đường cụt, quay lại là được rồi.
Biết đâu ngay hang động thứ nhất lại có lối đi thông, đi vào đó, lại từ hang động thứ chín quay về đầm nước, Bạch Nhiên có chút buồn bực, chỉ có thể từ từ thử từng hang một, cũng mặc kệ đi như thế nào đều quay về đây, đến lúc này, Bạch Nhiên mới cuống lên.
Cũng không biết là ngày hay đêm, Bạch Nhiên bị đói bụng, may mà bản thân có giữ một ít lương thực, ăn qua loa một chút, sợ rằng thức ăn sẽ hết nhanh, chợt nhớ tới mình có xếp thứ dính dính giống hạt vừng vào túi nước, vẫn cảm thấy đối, liền mở nắp ra uống vài ngụm.
Bận rộn một hồi, Bạch Nhiên cũng mệt mỏi, ở nơi như thế này cậu tuyệt đối không được phép sợ hãi, không được cuống, còn phải duy trì thể lực thật tốt, cũng không thể không đi ngủ, ăn uống no đủ xong, Bạch Nhiên tựa vào một bên sơn động ngủ thiếp đi.
Lại là cái cảm giác bị thiêu đốt đau đớn, Bạch Nhiên đau đến toàn thân đều ướt đẫm, đau quá, cậu cảm giác như mình bị bỏ vào nồi áp suất luộc lên, rất nóng, rất đau, khắp toàn thân mỗi một lỗ chân lông, mỗi một khớp xương, mỗi một bộ phận đều đau, Bạch Nhiên đau đến ngất đi, lại bị đau đến tỉnh lại, sau đó ngất tiếp.
Bạch Nhiên nghĩ mình đã chết, nơi mình đang ở nhất định là địa ngục, nếu khong tại sao lại có một Huyết Trì, tại sao cậu phải chịu đựng thống khổ như thế, nhưng lần thứ hai cậu tỉnh lại, chính mình nằm ở trong vũng máu, huyết trì chuyển thành màu đỏ nhạt còn quần áo lúc này lại có màu đỏ như máu, tiếp đến là khí lực so với trước đây thì lớn hơn rất nhiều, móng tay còn có thể tùy ý duỗi dài rút ngắn, sau khi duỗi móng ra, Bạch Nhiên kinh ngạc phát hiện mình có thể đánh nát một tảng đá với một móng vuốt.
Thật sự quá thần kỳ.
Bạch Nhiên biết, có thể là bởi vì cậu uống vật kia nên mới trở thành kỳ lạ như vậy, tuy rất quái lạ, nhưng lại rất mạnh mẽ, Bạch Nhiên tuy rất sợ đau, nhưng nếu uống những thứ đó có thể khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ, để ra khỏi nơi này, Bạch Nhiên sẵn sàng chấp nhận.
Tự nhủ với chính mình xong liền giơ túi nước lên uống, uống càng nhiều đau càng lợi hại, uống như vậy liên tục nhiều lần, đau đớn rất nhiều lần, cả người Bạch Nhiên thoạt nhìn toàn máu là máu, Bạch Nhiên cũng không biết máu này từ đâu ra, trên người mình không có miệng vết thương, sau khi tỉnh lại máu chảy đầy đất, thể chất ngược lại càng tốt hơn.
Uống đến cuói cùng thậm chí còn không cảm thấy đau nữa, dần dần chỉ như đau bụng bình thường, cuối cùng cũng kết thức, bên trong túi nước cũng đã uống hết, Bạch Nhiên kinh ngạc phát hiện mình bây giờ có thể nhảy cao rất cao, hơn nữa thân thể cũng trở nên rất mềm mại, Bạch Nhiên ngẩng đầu lên, thị lực đã trở nên vô cùng tốt giúp cậu nhìn rõ được hang đá to lớn, cách mình gần như có hơn hai mươi mét đằng xa cũng có một hang động, bên trong hang mọc đầy rêu xanh, còn có một cây hoa nhỏ cực kỳ đẹp đẽ.
Bạch Nhiên sững sờ, lẽ nào đó chính là Đan Đồng Thảo trong truyền thuyết?
Ngay lập tức cong người lên, duỗi ra móng tay nhọn, sau đó bám nhảy lên cao hơn hai mét, hai tay hai chân chạm vào vách đá, sau đó nhón chân, lại nhảy lên hơn hai mét nữa.
Thật vất vả bò lên, Bạch Nhiên thở phào nhẹ nhõm, còn sợ mình sẽ bị ngã xuống chết mất.
Cẩn thận từng li từng tí nhìn cây hoa nhỏ ở cửa sơn động, hoa nhỏ không có lá, chỉ có một cành cây trơ trọi, sau đó phía trên cánh hoa cùng nhụy màu đỏ, thoạt nhìn giống như Mạn Châu Sa Hoa, không sai, đây chính là Đan Đồng Thảo, cậu có nghe Slocker miêu tả qua, chỉ là. . . . . . Slocker nói, Đan Đồng Thảo trắng như tuyết, nhưng tại sao hoa này lại màu đỏ?
Tuy nghi hoặc, nhưng Bạch Nhiên cũng không dám manh động, Đan Đồng Thảo màu đỏ này cũng không biết có độc hay không, Bạch Nhiên nhìn kỹ, kinh ngạc phát hiện toàn bộ cái hang này đều là Đan Đồng Thảo, một mảnh lớn màu đỏ phát sáng, nhìn qua thật quỷ dị.
Bạch Nhiên nghĩ thầm nếu có nhiều như vậy, vậy mình mang đi một hai cây cũng không sao.
Cẩn thận từng li từng tí đào cả gốc Đan Đồng Thảo lên, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp, bỏ ít đất vào trong, lại đặt ba cây Đan Đồng Thảo vào, lại cẩn thận từng i từng tí đóng vào, loại này hộp cậu mua lúc trên đường, là một có thể căn cứ vào thổ địa mô phỏng môi trường, ánh mặt trời nhiệt độ bằng phép thuật của hộp, thật ra chỉ là một cái hộp cảnh mà thôi, chẳng qua bên trong có rất nhiều ma pháp trận nhỏ, có thể giúp thực vật ở trong hộp kín phát triển bình thường, lúc Bạch Nhiên mua cái này bỏ ra hơn hai mươi kim tệ, rất là đau lòng, hiện tại phát huy tác dụng, cũng cảm thấy tiền kia cũng không phí.
Sau khi làm tốt tất cả, Bạch Nhiên liền tiến vào sơn động, bên trong động quanh co uốn lượn, Bạch Nhiên một đường vừa đi vừa nghỉ, đột nhiên cảm thấy rất mệt rất mệt, ăn nhiều cá cũng không cảm thấy tốt hơn, cảm giác như tất cả khí lực cùng năng lượng đều bị kéo ra khỏi cơ thể.
Đi tiếp đi tiếp, Bạch Nhiên rốt cục nhìn thấy một tia sáng, cậu suy yếu đi về phía trước, khoảng chừng lại đi mười mấy phút, cậu cuối cùng từ trong sơn động đi ra ngoài.
Vừa ra cửa động, tia sáng liền đâm vào khiến Bạch Nhiên nheo mắt lại, đầu váng mắt hoa một trận, mất một lúc hồi phục, cậu mới mở mắt ra, cậu dường như đang đứng trước một hốc cây, đối diện với cậu là một hốc cây to lớn, mà bên trong gốc cây lại có rất rất nhiều hoa nhỏ màu trắng, đặc biệt đẹp đẽ, nhìn kỹ, vậy mà lại là một đám lớn Đan Đồng Thảo trắng như tuyết.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua lá cây chiếu xuống chùm Đan Đồng trên cỏ, đặc biệt ấm áp đẹp đẽ, một trận gió nhẹ thổi tới, mùi thơm nức mũi.
Bạch Nhiên suy yếu cười cợt, đây là Đan Đồng Thảo, là Đan Đồng Thảo bọn họ đã tìm kiếm nhiều ngày như vậy a. . . . . .
Bước chân tập tễnh đi tới, Bạch Nhiên cảm giác thân thể như không còn thuộc về mình, rõ ràng đang đi ở trên đất bằng, nhưng lại như đạp mây trên trời, rốt cục, khí lực cuối cùng trong cơ thể Bạch Nhiên cũng hết sạch, thân thể cậu mềm mại ngã xuống đám hoa. . . . . .
Trong đầu cậu một mảnh hỗn độn, mở to hai mắt chính mình, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm giác có vật gì đó đang tiến đến gần mình, rất gần rất gần. . . . . .
Trên người vật kia có mùi vị khiến người ta quen thuộc, không sai, là ma thú, sau đó, một hồ ly to lớn đập vào mắt, Bạch Nhiên sợ hết hồn, sau đó nở nụ cười, dùng toàn bộ sức lực của mình giơ tay lên, kéo lỗ tai hồ ly: "Lyga. . . . . . Lyga. . . . . ."
Cậu thật sự quá mệt mỏi, cuối cùng, miệng khẽ nhếch, đôi mắt đẹp đẽ kia cũng nhắm lại.