Từ khi vào thế giới này, thần kinh của Bạch Nhiên đều ở trong trạng thái căng thẳng, căn bản là không thể ngủ được, hiếm khi có thể ngủ được một giấc no say như vậy. Đêm qua nằm ở trong lòng Lyga, Bạch Nhiên ngủ rất ngon, đương nhiên, cậu cũng không biết tí gì về việc Lyga lén lút làm với mình.
Lúc Bạch Nhiên tỉnh lại liền phát hiện Lyga không có ở bên cạnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu xuống, nhìn thấy bụng mình có một ít chất lỏng màu trắng đã khô, liền đen mặt, cái này... Chẳng lẽ tối hôm qua ngủ ngon quá nên mình bất giác chơi máy bay?
Bạch Nhiên bị suy nghĩ của mình dọa sợ, tuy nói dã thú có lẽ không hiểu cái gì gọi là chơi máy bay, nhưng hắn có hiểu biết nha, không biết tối hôm qua Lyga có nhìn mình chơi máy bay không nữa...
Tiêu rồi, dù thế nào cũng không nên nổi ý dâm với một con hồ ly nha.
Dúng lúc này, Lyga từ bên ngoài đi vào, trong miệng ngậm vật gì đó, thấy Bạch Nhiên vẫn còn trần truồng, liền có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác, tiêu rồi, đêm qua hắn quên đem mấy thứ kia tẩy sạch rồi, nếu để cậu ta biết...
Lyga đem thứ ngậm trong miệng đặt trước mặt Bạch Nhiên, dặn dò: "Ăn cho béo một chút."
Mỗi ngày Bạch Nhiên đều bị câu nói 'Ăn cho béo một chút' của Lyga làm cho kinh hách n lần, lần này nhịn không được mà bùng nổ: "Ta làm sao dám ăn chứ? Ta mà ăn cho mập lên, ngươi nhất định sẽ xơi tái ta."
Đương nhiên là không rồi, Lyga bảo Bạch Nhiên ăn cho béo một chút là để cậu trở nên đẹp hơn, phải biết rằng, đối với muôn thú mà nói, thân thể mập mạp khỏe mạnh, bộ lông bóng mượt mới được xem là đẹp, Bạch Nhiên không có lông, Lyga cũng không thể miễn cưỡng, nhưng không thể để bộ dạng của cậu gầy teo ốm yếu như thế này nữa.
Được rồi, mặc dù mình không ngại cậu ta không có lông, cũng không để bộ dáng gầy yếu kia của cậu, nhưng vẫn phải nuôi cho Bạch Nhiên khỏe mạnh giống con của Hắc Suất thì tốt hơn, đến khi tụ họp gia đình, mình cũng có chút mặt mũi.
Bạch Nhiên không biết Lyga có phát hiện ra việc mình chơi máy bay hồi tối hôm qua hay không, cho nên có phần lo lắng, vội vàng đem bộ quần áo bẩn của mình mặc vào, rồi nhặt gói đồ trên mặt đất lên, mở ra nhìn, là một con cá nướng, mùi thơm liền xông vào mũi, Bạch Nhiên bắt đầu chảy nước miếng.
Lyga nghiêng đầu sang chỗ khác, phe phẩy mây cái đuôi của mình rời hang.
———
"Ngươi nói cái gì? Lyga, ta không có nghe lầm chứ? Ngươi muốn cái tên kia trở thành bạn đời của mình?" Một con chim lớn vô cùng xinh đẹp, kích động đập cánh, bởi vì quá mức kích động, mà làm vài cọng lông vũ từ trên người rơi ra.
Lyga ngáp một cái, nhàn nhã nói: "Ta phải có trách nhiệm với hắn, hắn sẽ mang thai, từ nhỏ mẹ ta đã dạy rằng ta phải làm một con hồ ly có trách nhiệm, không thể giống như cha ta, đi lưu tình khắp nơi."
Ange kích động thét chói tai: "Rốt cuộc ngươi cũng phá thân rồi?" Sau đó, ngữ khí của Ange dịu lại: "Chúng ta đều là ma thú, là loại không biết tiết tháo, ngươi không cần phải để ý đến hắn, cho dù có ăn thất âm quả đi nữa, cũng không nhất định sẽ mang thai..."
Lyga bị câu 'Rốt cuộc ngươi cũng phá thân rồi' kia của Ange kích thích, cũng không quan tâm Ange đang bay trên trời, lập tức phóng mình lên trung, một phát cắn Ange rớt xuống đất, sau đó là một trận thượng cẳng tay hạ cẳng chân, lông chim bay tán loạn.
Ange khóc lóc kể lể: "Lyga, ngươi vì bạn đời của mình mà đánh huynh đệ thú của mình, ngươi không phải là thú (người) tốt."
Lyga phun máu trong miệng ra: "Chim không biết tiết tháo cũng không phải là chim tốt."
Lúc này, Bạch Lan cũng vừa đi tới, con ngươi đỏ sẫm liếc nhìn Ange bị đánh đến thương tích đầy mình một cái, đi tới gần, dùng móng vuốt vỗ vỗ Lyga, nói: "Thú có tiết tháo mới là thú tốt, tuy Bạch Nhiên có hơi xấu xí một chút, nhưng dù sao ngươi cũng là người đàn ông đầu tiên của hắn, cho hắn ăn nhiều thất âm quả một chút, để hắn sinh vài nhóc hồ ly cho ngươi."
Ange thấy Bạch Lan bày chiêu cho Lyga, kỳ quái hỏi: "Lyga đêm qua đã đem chỗ đó phá đi rồi, còn ngươi, một tên xử nam trăm phần trăm thì biết gì mà nói chứ?"
Bạch Lan nghiêng đầu sang, trừng mắt nhìn Ange.
Ange vỗ cánh, vô cùng kiêu ngạo nói: "Nhìn cái gì? Ông già xử nam."
Một giây sau, Ange lại một lần nữa bị Bạch Lan cắn rớt, ngay sau đó lại là một trận thượng cẳng tay hạ cẳng chân, lông chim rơi đầy đất.
Ange đánh không lại, hùng hùng hổ hổ bay đi: "Ông già xử nam, ông già xử nam."
Lyga ngáp một cái, gục đầu trên mặt đất, trông về phía khu rừng, hắn và Bạch Lan cùng Ange là bạn lâu năm, thực lực của hắn và Bạch Lan tương đương nhau, Ange trừ bỏ cái miệng đôi khi tiện một chút, lại trừ bỏ ngẫu nhiên hai người bọn họ đánh hắn một trận, kỳ thật quan hệ của bọn họ coi như là hòa hợp.
Lyga có chút khó hiểu nói: "Hình như hắn rất sợ ta."
Bạch Lan trừng mắt, nói: "Lyga, ngay từ đầu ngươi coi hắn như đồ ăn vặt mà nuôi, hắn có thể không sợ ngươi sao?"
Lúc này Lyga mới nhớ tới, hình như lúc đầu mình tính ăn hắn thiệt, ai ngờ tên kia lại câu dẫn mình, làm cho hắn có điểm động tâm.
Bạch Lan nói: "Ngươi phải làm cho hắn hiểu ngươi coi hắn là bạn đời, chứ không phải là đồ ăn."
Lyga bất mãn nói: "Ta cũng định dưỡng hắn béo lên một chút, để đến thời điểm tụ hội gia đình sẽ dẫn hắn theo."
Bạch Lan nghịch nghịch móng vuốt suy nghĩ một lát: "Hồ ly các ngươi tìm bạn đời như thế nào? Nếu không ngươi cứ thử cách đó xem?"
Lyga nghĩ một lát, nói: "Mẹ ta nói, năm đó cha ta theo đuổi bà, luôn không ngừng kiên trì liếm liếm lỗ tai của bà, rồi dùng cái đuôi của mình quấn lấy đuôi của bà, sau đó cọ cọ, rồi cọ cọ ra ta."
Bạch Lan trợn mắt: "Lyga, loại chuyện riêng tư này, đừng có mặt không đỏ tim không đập nói huỵch toẹt ra với ta như vậy, ta sẽ thẹn thùng đó."
Lyga khó hiểu nhìn Bạch Lan, nói: "Sao ta có cảm giác từ sau khi mình không còn là xử nam, ta không thẹn thùng nữa."
Khóe miệng Bạch Lan co quắp: "Cho tới tận bây giờ, ngươi chưa từng không thẹn thùng."
Lyga nhàn nhã quay về hang hồ, thầm nghĩ, đợi lát nữa trở về nhất định phải liếm liếm cọ cọ Bạch Nhiên mới được, nhưng vừa đi tới cách hang hồ không xa, liền nghe thấy tiếng huyên náo.
"Ta mổ chết ngươi, mổ chết ngươi, bởi vì ngươi, mà hôm nay ông đây bị quần ẩu mấy lượt, mổ chết ngươi." Ange tràn đầy bi phẫn quay về nhà, trên đường tình cờ đụng phải Bạch Nhiên, nhất thời cơn giận bốc lên, bay xuống mổ Bạch Nhiên suốt quãng đường từ đó về hang hồ.
"Ange, đừng ăn hiếp Tiểu Bạch, Tiểu Bạch là thú của lão đại Lyga, không thể bắt nạt." Hắc Suất chạy ở phía sau, nói thêm mấy câu, thành công chọc giận Ange, Ange nghiêng đầu lại tiếp tục mổ hắn.
Hắc Suất bị mổ đến sắp chảy cả nước mắt, bỗng cái mũi giật giật, là mùi của lão đại Lyga, hắn che đầu, đưa mông mình ra mặc cho Ange mổ.
Bạch Nhiên tinh mắt, nhìn thấy chủ của mình đã quay trở lại, cuống quít chạy đến trước mặt Lyga, ôm lấy một bên chân của Lyga: "Lão đại Lyga, lão đại Lyga, con chim này muốn ăn thịt ta."
Lyga nổi giận gầm lên một tiếng, dùng cái đuôi quấn lấy Bạch Nhiên, đem cậu đặt lên lưng mình, Bạch Nhiên bắt lấy chùm lông của Lyga ở phía trước mặt, để mình khỏi ngã xuống.
Ange đánh lén bất ngờ, ức hiếp Hắc Suất và Bạch Nhiên rất thích thú, ai ngờ Lyga đột nhiên quay trở về, Ange sợ tới mức ngừng động tác của mình lại, ngay lập tức, bị Lyga nhanh như chớp búng người lên tông té xuống đất, lại là một trận cắn xé có chút điên cuồng, lúc trước Hắc Suất cũng thường xuyên bị Ange ức hiếp, cho nên thừa cơ hội này đạp hắn thêm hai cái, Bạch Nhiên cũng muốn trút giận, thuận tay nhổ mấy cọng lông chim của hắn.
Xem ra hôm nay Ange phải về nhà với bộ dáng chật vật rồi, cuối cùng đành hít hít mũi bay đi, bởi vì Hắc Suất có công hộ giá, cho nên Lyga bảo ngày mai sẽ bắt ba con bò rừng đưa cho hắn.
Bạch Nhiên bị Ange ức hiếp te tua, bởi vì hắn không có lớp lông bảo vệ, Ange lại là loại chim có mỏ rất sắc bén, tuy có quần áo, nhưng vẫn bị mổ bị thương rất nhiều chỗ, ngay cả cái quần duy nhất của Bạch Nhiên cũng tan tành thành nhiều mảnh nhỏ.
Lyga dùng móng vuốt chọt chọt quần áo của Bạch Nhiên, vải dệt đáng thương nhất thời bị biến thành những mảnh nhỏ rơi rụng trên mặt đất, trên người Bạch Nhiên đều là vết thương, Lyga đến gần, lè lưỡi ra, giúp Bạch Nhiên liếm liếm.
Lyga nhớ lại, thời điểm ca ca theo đuổi chị dâu, chị dâu căn bản không có thích hắn, nghe ca ca nói, có đôi khi, vợ là phải quấn lấy, kiên trì quấn quít lấy đối phương sẽ có nhóc hồ ly ra đời, quấn rồi quấn, liền quấn nhau cả đời.
Đầu lưỡi của Lyga rất mềm mại, mang thêm những vết gồ lên nho nhỏ, Bạch Nhiên bị liếm, trên người dâng lên một cảm giác hết sức kỳ dị, hơi tê tê, nước bọt thấm vào vết thương hở trên da, có chút đau, nhưng cũng thực thoải mái, mặt Bạch Nhiên bỗng chốc đỏ bừng, bởi vì vừa rồi Lyga đã không cẩn thận liếm trúng đầu ngực màu hồng phấn của Bạch Nhiên.
Bạch Nhiên lui về phía sau mấy bước, lại bị Lyga dùng đuôi quấn lại, sau đó kéo đống quần áo hỗn loạn xuống, nghiêm túc liếm vết thương trên đùi cậu.
Chờ toàn thân được liếm sạch sẽ, thân thể Bạch Nhiên đều đã biến thành màu hồng phấn xinh đẹp, hai tay che lấy cây gậy nhỏ hơi cương cứng của mình, đầu cúi thấp sắp chạm tới mặt đất.
Lyga nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới chuyện kia, tìm bạn đời còn phải liếm liếm lỗ tai, quấn quấn đuôi vào nhau nha, nhưng Bạch Nhiên không có đuôi, Lyga buồn bực nghĩ, vậy liếm lỗ tai đi.
Lyga lại liếm liếm lỗ tai và cổ của Bạch Nhiên, cảm giác thân thể nhỏ bé của Bạch Nhiên run run dưới đầu lưỡi của mình, Lyga vô cùng hài lòng.
"Lão... lão đại Lyga, ta... Ta ra ngoài một chút." Bạch Nhiên đỏ mặt, ôm bộ phận phía dưới của mình chạy ra ngoài.
Lyga nhìn theo bóng lưng hỗn loạn của Bạch Nhiên, tức giận vỗ móng vuốt mấy phát, không phải nói cứ quấn rồi quấn là đối phương sẽ tiếp nhận mình sao? Vì sao Bạch Nhiên vẫn sợ hắn như vậy?
Bạch Nhiên thực bi kịch, cậu bị một con hồ ly liếm đến cương.
Mà chuyện càng bi kịch hơn chính là, thời điểm cậu chạy ra ngoài này chơi máy bay, còn tưởng tượng Lyga đang dùng lưỡi liếm liếm toàn thân của mình, thậm chí còn hôn môi...
Sau đó Bạch Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, miệng Lyga lớn như vậy, làm sao hôn được?
Buồn bực nhảy xuống hồ để tắm rửa, Bạch Nhiên có loại cảm giác tội lỗi mà trước nay chưa từng có, cái gì thế này, đối với dã thú mà ngươi cũng có thể cương, ngươi thật sự là thú tính còn hơn cả dã thú.
Lyga người ta chỉ muốn giúp ngươi liếm vài chút, giúp ngươi chữa thương, ngươi liền bị liếm đến sắp cao trào, ta khinh bỉ ngươi.
Bạch Nhiên tự khinh bỉ mình một phen, sau đó tắm sạch sẽ rồi bò lên bờ tìm lá cây to che nửa người dưới của mình lại, suy sụp đi về hang hồ.
Bạch Nhiên mới vừa đi, Hoa Dao, A Lục và Bạch Long liền từ đáy hồ chui lên.
Hoa Dao: "Còn tưởng rằng chuyện lão đại Lyga phá thân là bịa đặt, bây giờ xem ra, quả thực so với kim còn chân thật hơn, chậc chậc, toàn bộ hồ nước đều là mùi của lão đại Lyga, không viết còn muốn cho chúng ta ở trong này hay không nữa?"
A Lục: "Ta nghe Hắc Suất nói, Bạch Nhiên còn bảo lão đại Lyga hái thất âm quả cho hắn ăn, ta nghĩ không bao lâu sau, trong khu rừng ma thú của chúng ta sẽ có thêm một bầy hồ ly."
Bạch Long: "A Dao, chúng ta cũng chọn lúc nào đó sinh em bé ha?"
A Lục: "Không được, muốn sinh cũng phải sinh cho ta trước."
Bạch Long nổi giận: "Tuần này tới lượt ta với A Dao, ngươi đợi lần sau đi."
A Lục: "Không được, phải sinh cho ta trước."
Hoa Dao nhìn hai người đang muốn đánh nhau, nhàn nhã nói: "Sinh em bé gì đó tạm thời khoan đề cập đến, hiện tại ta muốn xoá bỏ mùi của Lyga trong hồ."
Hoa Dao vừa dứt lời, Bạch Long và A Lục đồng thời biến thành hai nam nhân trưởng thành, một trước một sau vây lấy Hoa Dao, A Lục hôn cổ Hoa Dao, còn Bạch Long thì vuốt ve làn da trơn mềm của Hoa Dao, rồi sau đó, cả ba chậm rãi chìm xuống đáy hồ.