Ôn tuyền thật sự rất tuyệt, Bạch Nhiên gần đây cũng không tắm rửa đàng hoàng, kể từ sau khi biết mình mang thai, cậu không dám tắm nước lạnh nữa, dọc theo đường đi đều là màn trời chiếu đất, ngẫu nhiên cũng có tẩy rửa nhưng chỉ dám dùng khăn thấm nước ấm lau sơ qua, hiếm khi có thể ngâm ôn tuyền như thế, thật sự là rất thoải mái.

Lyga thích nhất là dạng thú hình, hắn muốn nhúng ướt hết cả bộ lông của mình vào ôn tuyền, nhưng đáng tiếc Bạch Nhiên lại không cho, cậu cưỡng chế hắn biến thành Thú Nhân mới chịu cho hắn tắm cùng.

Rất muốn cùng vợ tắm cho nên Lyga bất đắc dĩ bị bắt biến thành dạng Thú Nhân, hắn ôm cái đuôi to của mình chà chà xát xát, thỉnh thoảng liếc nhìn Bạch Nhiên, đôi mắt tràn đầy vẻ tội nghiệp, như là không cho phép hắn biến thành hồ ly để tắm, là ngươi có lỗi rất lớn vậy.

Bạch Nhiên bị nhìn có chút chột dạ, nhất thời cảm thấy rất áp lực.

Aizz, trên thế giới này có ma thú nào giảo hoạt hơn hắn không nhỉ? Không phải trong truyền thuyết hồ ly đều rất giảo hoạt sao? Vì sao hồ ly nhà cậu, so với những con hồ ly bình thường khác, có nhiều hơn tám cái đuôi, nhưng mà, sao lại đần như vậy chứ...

Aizzz...

Bạch Nhiên nhịn không được thở dài.

Cảm giác có vật gì đó đang gãi vào lòng bàn chân mình, Bạch Nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cái đuôi ướt sũng của Lyga gãi gãi mình, Bạch Nhiên nhịn không được co chân lại, "Anh đang làm gì vậy?"

Lyga lại gãi vài cái: "Vợ à, anh biến thành nhóc hồ ly nha."

Bạch Nhiên: "????"

Lyga không thuận theo tiếp tục gãi: "Không phải em nói anh biến thành thú hình thì kích thước quá lớn, không thích hợp tắm chung với em đó sao? Vậy anh biến thành nhóc hồ ly là được, em giúp anh tẩy lông nha."

Bạch Nhiên nghĩ nghĩ, vốn không định đáp ứng, nhưng nhìn thấy ánh mắt u oán của Lyga, Bạch Nhiên liền gật gật đầu: "Được rồi."

Lyga nhanh chóng biến hóa, nhóc hồ ly ướt sũng liền xuất hiện, hai ba cái liền nhảy vào trong lòng Bạch Nhiên cọ cọ, hồ ly ướt nhẹp toàn thân thoạt nhìn thật đáng thương.

Bạch Nhiên giúp Lyga tẩy lông, rồi ôm tiểu Lyga ngâm ôn tuyền, hơi nước nóng ẩm, làm cho thời tiết lạnh như băng vào ban đêm cũng trở nên ấm áp dị thường.

Bỗng nhiên, thân thể của tiểu Lyga trong lòng Bạch Nhiên chấn động, con ngươi màu vàng tràn đầy cảnh giác, sau đó hắn lập tức nhảy khỏi người Bạch Nhiên, trong nháy mắt liền biến về hình dáng Cửu Vĩ Hồ to lớn, sau đó hắn tru lên vài tiếng thật lớn.

Bạch Nhiên hoảng sợ, vội vàng từ trong ôn tuyền bước ra, dùng áo choàng bọc thân thể của mình lại, cậu đứng ở phía sau Lyga, đã xảy ra chuyện gì??

"Lyga... Sao vậy?" Bạch Nhiên lo lắng đề phòng hỏi.

Không phải dã thú không dám tiếp cận biệt thự lớn của nhà hồ ly sao? Ôn tuyền cách biệt thự của nhà hồ ly cũng không xa, sao lại...

"Ngồi lên người anh đi." Lyga vẩy nước trên người, hạ người xuống để Bạch Nhiên ngồi lên, rồi cẩn thận dùng một cái đuôi của mình quấn lấy cậu, để đề phòng cậu ngã từ trên lưng của mình xuống đất.

"Sao vậy anh?" Bạch Nhiên lo lắng hỏi.

Lyga nói: "Nắm chặt anh, có mùi lạ xuất hiện, mùi vị này có chút giống... cha của anh, nhưng nó lại có chút kỳ quái, chúng ta mau chạy trở về thôi."

Phong lưu hồ ly trong truyền thuyết đã trở lại?

Chờ lúc bọn họ chạy vội trở về, Bạch Nhiên liền nhìn thấy mama mỹ nhân ôm lấy một hồ ly màu đen, cái đuôi mang theo sắc đỏ như lửa, bên cạnh là hai người đàn ông mặt không chút thay đổi.

"Sự tình chính là như vậy, quốc vương bệ hạ đã bị chết thảm, ngay cả Arrouk thân là thần thú bảo hộ cũng bị phản phệ, tốt xấu coi như giữ được một mạng, Arrouk bảo bọn ta đưa hắn về nơi này." Một người đàn ông có mái tóc dài màu xanh lá nói.

Mama mỹ nhân khóc đến chết đi sống lại, Bạch Nhiên nghe thấy sự tình có liên quan đến quốc gia, liền sợ tới mức lập tức che mặt lại, Lyga biến thành Thú Nhân, nắm lấy tay Bạch Nhiên, kéo cậu cùng nhau đi tới gần.

Hai người đàn ông kia thấy Bạch Nhiên liền ngẩn người, sau đó khóe miệng cong lên, đồng thời quỳ một gối xuống đất hành lễ: "Tiểu vương tử, bệ hạ vẫn luôn tin rằng ngài không chết."

Bạch Nhiên sợ tới mức lui về sau hai bước, Lyga theo bản năng đứng chắn trước mặt Bạch Nhiên, gương mặt lạnh lùng, địch ý đối với hai người trước mắt càng sâu.

"Điện hạ, bệ hạ biết ngài không chết, cũng biết ngài tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giết cha đó, trong khoảng thời gian này bọn thần luôn đi tìm ngài, nhưng đã lâu như vậy vẫn không có chút manh mối nào, không ngờ rằng ngài lại ở nơi này."

"Nói đi, các ngươi muốn gì?" Bạch Nhiên nhịn không được bắt đầu phát run, đột nhiên xuất hiện chuyện này, cậu thật sự rất sợ hãi.

"Điện hạ, theo di chúc để lại, bệ hạ đã chỉ định ngài là người kế thừa ngôi vị hoàng đế." Người đàn ông kia trả lời.

Lyga lập tức nổi giận: "Ngươi muốn cướp vợ của ta?" Điểm này, hắn lại nghe rất rõ.

Người đàn ông kia sửng sốt, lập tức lý giải, mỉm cười nói: "Điện hạ và bạn đời của ngài có thể cùng nhau hồi cung điện."

Lyga vung vẫy đuôi: "Nếu không muốn thì sao?"

Người đàn ông kia nheo mắt lại, sát ý lập tức tỏa ra: "Liền giết."

Nhìn thấy sắp có đánh nhau, ở bên kia, Arrouk cố đứng dậy, nói: "Lyga, đáp ứng bọn họ, bọn họ không có ác ý..."

Nói xong lời này, hắn lại hôn mê bất tỉnh.

Lời Arrouk làm cho tất cả mọi người lâm vào trầm tư, mà hai người đàn ông trước mắt, khuôn mặt vốn không chút thay đổi rốt cuộc cũng cong khóe miệng, mang theo ý cười, nói: "Điện hạ, không vội, có thể đợi Arrouk tỉnh rồi nói sau."

Vì thế, việc này cứ như vậy mà kết thúc.

Trong Khu Rừng Ma Thú, đám ma thú vẫn sống nhàn nhã qua ngày, tỷ như, Bạch Lan và Slocker.

Trải qua nhiều lần được Bạch Lan tận tình dạy bảo, Slocker rốt cuộc cũng bằng lòng yêu quý động vật nhỏ một chút.

"Slocker, anh muốn ăn trái cây không? Cái này ăn rất ngon." Lize nói xong, liền đưa đầu về phía trước, trên sừng của nó có xuyên ba quả rừng nào đó.

Ria mép của Slocker run rẩy, bình tĩnh dùng móng vuốt chỉ vào Lize nói: "Về sau nhóc đừng dùng bộ dạng này đưa đồ đến cho anh."

Lize lắc lắc cái đuôi, nghĩ Slocker đang thẹn thùng, Lize liền dùng chân bới bới đất, nói: "Không cần cảm thấy ngượng ngùng..."

Slocker nói: "Nhóc dùng sừng xuyên hoa quả, bộ dáng nhìn rất ngu."

Móng chân đang bới đất của nó dừng lại, không nhúc nhích, Lize rưng rưng nước mắt nhìn Slocker.

Slocker nói: "Sừng của nhóc được tẩy sạch chưa vậy?"

Lize ủy khuất nức nở hai tiếng, sững sờ không dám khóc: "Sạch rồi, mẹ em đã giúp em liếm sạch sẽ."

Slocker tỏ vẻ ghét bỏ: "Bẩn chết đi được."

Nước mắt của Lize lập tức rơi tí tách.

Slocker liếm liếm móng vuốt của mình: "Về sau đừng đưa đồ tới cho anh nữa."

Lize rơi lệ, đụng gãy hàng chục cành cây lớn nhỏ khác nhau mà chạy đi.

Thế giới rốt cuộc cũng được thanh tĩnh, Slocker ngáp một cái, đi đến bên hồ định bắt cá ăn.

Mặt hồ yên lặng giống như một tấm gương, Slocker đi qua uống một chút nước, mắt mèo xinh đẹp nhìn đàn cá bơi trong hồ, tính vớt khoảng chục con lên ăn.

Hắn cong người lên, tính nhảy vào trong hồ.

Ngay sau đó, trong hồ liền có một đống cá nhảy khỏi mặt nước, vừa vặn rơi xuống ở bên hồ, Slocker ngẩn người, không nghĩ tới hiện tại mình lại lợi hại như vậy, hắn còn chưa chạm tới mặt nước, cá liền nhảy lên bờ.

Slocker ngậm mấy con cá trong miệng, phần còn lại thì dùng đuôi của mình quấn lấy, chậm rãi đi về phía huyệt sói.

Hắn nào đâu biết rằng, ở dưới đáy hồ, đang có thú trò chuyện về hắn.

A Lục: "Aizzz, anh thật hoài niệm thời gian Tiểu Bạch ở nhà chúng ta rửa nồi, tuy trong nhà toàn là mùi của lão đại Lyga với Tiểu Bạch, nhưng dù sao cũng đỡ hơn con mèo này."

Bạch Long vươn móng vuốt nhọn của mình ra: "Bằng không để anh giết hắn ta đi."

Hoa Dao vội vàng xua tay: "Không thể, không thể, đại miêu này là bằng hữu của lão đại Lyga, bây giờ lại là thú của Bạch Lan, nếu anh giết chết đại miêu, Bạch Lan sẽ thương tâm, Bạch Lan đã từng tuổi này mới tìm được một thú hợp ý hắn, chúng ta không thể khiến cho Bạch Lan buồn được."

A Lục oán giận nói: "Nhưng tính tình của đại miêu này quá kém mà, tắm nhờ ở trong hồ còn tiểu vào nữa."

Bạch Long bổ sung thêm: "Bắt cá cũng không an phận, đạp nước suốt cả nửa ngày, khiến cho đá ở nhà chúng ta đều rớt xuống, có mấy khối còn nệm vào đầu của anh."

Hoa Dao thở dài: "Chờ đẻ trứng xong, chúng ta đi tìm lão đại Lyga cáo trạng đi, lão đại Lyga là người công chính nhất."

A Lục nói: "Đành phải như thế thôi."

Sắc trời tối dần, Slocker đã ăn uống no đủ, và Bạch Lan cũng đã trở lại.

Bạch Lan ngậm thức ăn chín trở về, Slocker thản nhiên nhìn thoáng qua, rồi nghiêng đầu lại, quay đuôi về phía Bạch Lan, hắn đã ăn no, cho dù hắn rất thích ăn đồ ăn chín đi nữa, hắn cũng sẽ không ăn thêm.

"Cậu lại làm Lize tức đến phát khóc?" Bạch Lan tiến tới gần liếm liếm hoa cúc nhỏ đang lộ ra ngoài không khí của Slocker.

Slocker không chút khách khí dùng đuôi đập cho Bạch Lan một phát: "Tôi không thích mấy đứa nhóc."

Bạch Lan thở dài: "Lize rất thích cậu, nó còn nhỏ, đừng làm nó tổn thương như thế."

Slocker hừ một tiếng, đứng dậy, chạy vào huyệt sói, vẫy vẫy lông của mình, rồi nằm lên mặt thảm.

"Cậu thích sói con không?" Bạch Lan ôm tia hi vọng hỏi.

Slocker giật giật lỗ tai, nhìn Ma Lang Xích Viêm một cái, bình tĩnh liếm liếm móng vuốt: "Không thích."

Bạch Lan run run lỗ tai, đuôi sói cũng cứng ngắc, không còn lắc lư nữa, chỉ khẽ vung vẫy hai cái, giống như lấy lòng hỏi: "Như vậy cậu có thích mèo con không?"

Slocker ngẩn ra, rồi nói: "Mèo con tự nhiên là thích rồi, mèo nhỏ nào cũng đều cao quý."

Bạch Lan nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Slocker sinh được mèo nhỏ liền không sao rồi.

Bạch Lan bước tới gần liếm liếm lỗ tai của Slocker, Slocker lập tức vung móng vuốt lên: "Anh còn muốn bị tôi đánh sao?"

Bạch Lan kỳ thật muốn tiếp tục, nhưng thấy khuynh hướng bạo lực của Slocker ngày càng nghiêm trọng, bản thân lại luyến tiếc đánh trả Slocker, cho nên chỉ có thể bị đánh, Bạch Lan vẫn còn chưa từ bỏ ý định, cái đuôi liền đưa tới, quấn lấy Slocker.

Slocker nâng đầu nhìn Bạch Lan một cái, không nói chuyện, ghé người trên mặt thảm.

Bạch Lan liếm liếm mặt Slocker, có chút cẩn thận nhìn hắn.

Slocker bình tĩnh nhìn hắn một cái, vẫn không nói gì.

Bạch Lan được nước làm tới, tiến sát lại nằm cạnh Slocker, cái đuôi cũng bao lấy hắn, như vậy cũng rất tốt, ha ha...

Bỗng nhiên, lỗ tai Slocker giật giật, móng vuốt giơ lên đánh bay Bạch Lan, đại miêu liền đứng lên, vẫy lông trên người, Bạch Lan kinh hãi, đi tới gần, thật cẩn thận quấn lấy cái đuôi của Slocker.

Một giây sau, thiên địa chuyển đổi, một con sói cùng một con mèo quấn lấy đuôi nhau biến mất trong lốc xoáy.

Ngay sau đó, bọn họ liền đi tới một địa phương xa lạ.

"Slocker..." Bạch Nhiên hít sâu một hơi, Slocker nói không sai, chỉ cần kêu tên của hắn ba lần, hắn sẽ lập tức xuất hiện.

Nhìn thấy cậu chủ nhỏ của mình, Slocker cao hứng không thôi, nhưng một giây sau lại cảm thấy không thích hợp, vì sao nơi này lại có mùi của Mộc Tâm và Mộc Hằng?

Bạch Lan cũng đứng dậy, ra vẻ bình tĩnh giũ lông, ánh mắt đỏ như máu nhìn Bạch Nhiên: "Cậu thực biết chọn thời gian nha." Mõm sói cong lên, không biết vì sao, Bạch Nhiên lại có cảm giác mình đang bị oán hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play