Mặc dù tốc độ của Lyga rất nhanh, nhưng phải đến tối, bọn họ mới tới được bìa rừng, cũng chính là nơi bị khói độc bao phủ kia, khói độc có màu tím sẫm, ở chỗ giáp ranh với vùng khói độc, Bạch Nhiên phát hiện ra một số cây cỏ rất khác biệt, cây cối khô gầy với hình thù kỳ quái, thoạt nhìn giống như là lạc vào khu rừng ma quái vậy.

Bốn phía thực yên lặng, không có bất kỳ tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu nào, cũng thực hoang vu, tuy Lyga đã cam đoan khói độc này sẽ không có bất kỳ thương tổn gì tới cậu, nhưng Lyga vẫn vươn một cái đuôi ra bịt kín miệng và mũi của Bạch Nhiên.

Lại chạy thẳng một đường, Bạch Nhiên hít cũng kha khá khói độc, nhưng không có chút khó chịu nào, cũng không có cảm giác gì khác lạ, tầng khói độc này rất rộng, càng đi sâu vào trong càng dày đặc, Bạch Nhiên đánh giá một chút khoảng cách, lớp sương mù này rộng khoảng hai cây số, quả nhiên không phải đội lính đánh thuê nào cũng tiến vào được.

Rốt cuộc cũng ra khỏi khu rừng của ma thú, bọn họ tiến vào một thôn nhỏ cách khu rừng không xa, lúc này Lyga mới biến thành hình dáng Thú Nhân, Bạch Nhiên đã sớm chuẩn bị mọi thứ cho hắn, cậu lấy quần áo trong túi ra đưa cho Lyga mặc vào.

Tuy Lyga không tình nguyện cho lắm, nhưng mặc quần áo là tập quán của con người, mặc dù mình là ma thú, nhưng đã đến địa bàn của người khác, vẫn nên nhập gia tùy tục một chút.

Có một vài lính đánh thuê đang sinh sống trong thôn, một phần là do vận khí tốt, sau khi tiến vào khu rừng ma thú, gặp phải khói độc không biết làm sao liền quay trở ra thôn này, còn số còn lại vốn là người trong thôn, lỡ như có người muốn thuê mướn, cũng dễ dàng liên lạc hơn.

Lyga vác túi đồ cho Bạch Nhiên, một cái đuôi vô cùng bá đạo vươn ra quấn lấy Bạch Nhiên, hai người sóng vai nhau đi trên đường, Lyga nói: "Cái thôn này cách trấn nhỏ rất gần, chúng ta tìm một chiếc xe ngựa, rất nhanh có thể đến đó."

Bạch Nhiên hỏi: "Tại sao không trực tiếp biến thành ma thú, anh chạy còn nhanh hơn ngựa mà?"

Lyga nói: "Hình như có nhân vật quan trọng nào đó tiến vào khu rừng ma thú chưa trở ra, cho nên trong khoảng thời gian này, có rất nhiều nhóm lính đánh thuê tiến vào khu rừng ma thú để tìm người đó."

Bạch Nhiên nhíu mi, nói: "Chúng ta vẫn nên đừng quá khoa trương."

Lyga vừa lòng dùng cái đuôi cọ cọ cậu: "Thế mới là thú thông minh."

Cái đuôi của Bạch Nhiên bị Lyga quấn đến chịu không nổi, nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm như vậy rất nổi bật, quấn đuôi trước mặt mọi người còn ra thể thống gì?!"

Lyga hừ một tiếng: "Con người không có khứu giác nhạy bén của thú, nếu chúng ta không quấn đuôi nhau, sẽ có rất nhiều người chạy tới gần, rất đáng ghét."

Bạch Nhiên bĩu môi, nói: "Con người dựa vào nắm tay để phân biệt người này có bạn đời hay chưa, chúng ta đừng quấn đuôi nữa, nắm tay đi." Nói xong, liền kéo bàn tay dày rộng của Lyga, sau đó mười ngón đan xen vào nhau, "Đây, chính là như vậy nè."

Lần đầu tiên nắm tay, mặt Lyga liền ửng hồng, nhưng hắn rất thích cảm giác này, cảm thấy tay Tiểu Bạch vừa nhỏ vừa mềm, nắm như vậy thật thích.

Lyga buông cái đuôi ra, cùng Bạch Nhiên đan mười ngón vào nhau.

Đến tối, người trong thôn đi ngủ khá sớm, dù bây giờ còn chưa khuya lắm, nhưng trên đường đã không còn bao nhiêu người, tới tới lui lui chỉ có vài người, Lyga dẫn Bạch Nhiên đi tới chỗ thuê xe ngựa trong thôn, ông chủ của tiệm này đang định đóng cửa, thấy Lyga cùng Bạch Nhiên đi tới, không kiên nhẫn phất phất tay: "Đóng cửa rồi, không đi nữa."

Trong đôi mắt màu vàng của Lyga hiện lên một tia sáng, con ngươi màu vàng đối diện con ngươi màu đen của người đàn ông kia: "Chúng ta muốn thuê một chiếc xe ngựa đi vào trấn."

Khuôn mặt người đàn ông nọ lập tức hiện lên nụ cười lấy lòng: "Dạ dạ, hai quý ngài, chỗ ta có xe thường và xe cao cấp, xin hỏi các ngài muốn loại nào?"

Lyga: "Lấy cái cao cấp đi."

Người đàn ông đáp lời, rồi vội vàng kéo xe ngựa đến.

Bạch Nhiên kéo góc áo Lyga, hỏi: "Tại sao lại lấy cái cao cấp? Anh có tiền sao?"

Lyga cong khóe miệng, nói: "Ai nói chúng ta cần phải trả tiền."

Người đàn ông vừa vặn nghe thấy những lời này, trên mặt vẫn vui vẻ như nở hoa: "Đương nhiên ngài không cần trả tiền, hai vị, xin chờ một chút, sẽ xong ngay đây."

Khóe miệng Bạch Nhiên co quắp, cậu biết Lyga lại khống chế suy nghĩ của người khác.

Điều làm Bạch Nhiên kinh ngạc hơn hết thảy là, người ở bên ngoài nói gì mình đều có thể nghe hiểu, mình cũng có thể nói được ngôn ngữ đó, ngôn ngữ và thú ngữ, điểm này Bạch Nhiên vẫn phân biệt được.

Chỉ chốc lát sau, người đàn ông nọ liền kéo một chiếc xe ngựa đi tới, tuy nói là loại cao cấp, nhưng trừ bỏ dễ nhìn một chút ra, cũng không có cao cấp ở chỗ nào hết, dưới chân con ngựa kéo xe có bốn ngọn lửa đỏ, trên bánh xe cũng có một tầng sáng màu lam nhạt, trông giống như lửa vậy, Bạch Nhiên cảm thấy rất tò mò, nhịn không được hỏi: "Những thứ kia là gì vậy?"

Người chăn ngựa cười nói: "Dưới chân bạch mã là ma pháp trận hệ hỏa, có thể giúp nó tăng tốc, còn trên bánh xe là ma pháp trận hệ phong, giúp xe ngựa giảm bớt sức nặng, khi xe ngựa di chuyển sẽ càng thêm vững vàng."

Bạch Nhiên có chút mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu, cái gì là ma pháp trận hệ phong, cái gì là ma pháp trận hệ hỏa chứ... Chẳng lẽ cậu đã lạc tới thế giới ma pháp?

Khi Bạch Nhiên đi tới trấn nhỏ mới biết được, thì ra thế giới này lại kỳ diệu như thế.

Trấn nhỏ về đêm thực muôn màu muôn vẻ, trên đường phố có vài nghệ nhân đang bán nghệ, toàn bộ trấn nhỏ làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp và rất có sức sống, kiến trúc thoạt nhìn giống như Châu Âu, không quá hoa lệ, nhưng lại có cảm giác xinh đẹp, có vài tòa thành lớn, cũng có vài căn nhà trệt thấp thấp, trên đường phố cũng có vài Thú Nhân có đuôi như bọn họ, còn có một đám Tinh Linh cực kỳ xinh đẹp, Người Lùn nho nhỏ, dĩ nhiên, có cả Người Khổng Lồ vô cùng cao lớn nữa.

Bạch Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người, thế giới này thật sự là quá kỳ diệu rồi, trấn nhỏ này rất náo nhiệt, hàng quán ven đường cũng bày bán đủ loại đồ ăn vặt, Bạch Nhiên nhìn đến hoa cả mắt.

Lyga không thích bạn đời của mình không chú ý đến hắn như thế, sắc mặt trở nên không tốt lắm, gương mặt xinh đẹp nhăn lại, cái đuôi bò lên người Bạch Nhiên, giật giật mấy cái, nhưng Bạch Nhiên vẫn không phát hiện ra việc hắn đang mất hứng, vì thế Lyga càng mất hứng.

Lyga tính toán trong lòng, đợi tới khách sạn rồi, phải chọn phòng có giường ngủ cực lớn, sau đó làm cho trong mắt Bạch Nhiên chỉ còn lại hắn mới thôi.

Cước bộ Bạch Nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên một bức họa dán ở góc tường cách đó không xa, nhíu mi, đó là...

Lyga hoàn toàn nổi giận, nắm cằm Bạch Nhiên, di chuyển người đến trước mặt Bạch Nhiên, che đi tầm mắt của cậu, trên mặt Lyga tràn ngập vẻ mất hứng, "Anh là bạn đời của em, tại sao em luôn nhìn người khác thế hả?"

Bạch Nhiên nhìn theo tầm mắt của Lyga, một Người Khổng Lồ cao khoảng ba mét đang ném một cái mị nhãn với cậu, Bạch Nhiên sợ tới mức run lên, cuống quít khoát tay nói: "Không phải, không phải, em đang nhìn cái kia cơ." Nói xong, chỉ chỉ bức họa ở góc tường.

Lyga nhìn qua đó, "Ờ' một tiếng: "Là bức họa chân dung của em."

Bạch Nhiên sửng sốt, vội vàng kéo Lyga đi qua đó xem, bức họa ở góc tường lớn cỡ tờ giấy A4, thiếu niên trong tranh có một mái tóc màu bạc, diện mạo thực bình thường, nhưng đôi mắt lại khiến người ta có một cảm giác vô cùng kinh diễm, là hai con ngươi khác màu, vô cùng xinh đẹp, làm khuôn mặt của cậu càng trở nên thanh tú hơn.

"Đây là cái gì?" Tuyệt đối không phải là một bức họa bình thường, bởi vì phía dưới bức họa tựa hồ có viết cái gì đó, phía dưới còn có một dãy số giống như chữ số Latin, Bạch Nhiên đếm, phía trước là số 2, đằng sau là năm số 0, chẳng lẽ đây là thông báo tìm người?

Lyga sờ cằm, nhìn xem trong chốc lát, trên mặt xinh đẹp hiện lên vẻ rối rắm, cuối cùng, hai hàng lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra: "Là một bức họa, em không nhìn ra sao?"

Bạch Nhiên chỉ chỉ mấy hàng chữ phía dưới, nói: "Vậy trên đó viết những gì?"

Mặt Lyga lập tức đỏ bừng, sau đó giận dữ xé bức họa xuống, giấu vào trong ngực: "Đem về từ từ xem."

Bạch Nhiên nghi hoặc nhìn Lyga một cái, cũng đúng, tìm chỗ ở rồi từ từ xem thì hay hơn.

Cậu và Lyga đi đã lâu nhưng vẫn chưa ăn cái gì, thật ra Lyga thì tiện lợi hơn nhiều, dù sao hắn vẫn có thể ăn đồ sống, còn Bạch Nhiên thì bởi vì gấp rút lên đường, cho nên bị bắt ăn rất nhiều Thất Âm Quả trừ cơm, nguyên bản mang theo rất nhiều Thất âm quả, kết quả lại ăn hết hơn phân nửa, cho nên Bạch Nhiên đau lòng vô cùng.

Quầy hàng rong có bán xiên nướng, bánh rán, nước trái cây, đủ loại đồ ăn vặt, bày đầy trước mắt, bụng Bạch Nhiên vì bị đói mà kêu ọt ọt hai tiếng, nhìn về phía Lyga.

Lyga nhíu mày, nói: "Chúng ta đi kiếm quần áo thay trước, rồi kiếm gì đó ăn sau, mặc bộ quần áo này trên người thật sự là quá khó chịu."

Bạch Nhiên ngẫm lại cũng đúng, bộ quần áo trên người bọn họ đúng là không vừa người chút nào, nếu là đang ở trong rừng ma thú thì có thể bỏ qua, dù sao mặc đẹp hay xấu cũng không có ai nhìn, nhưng bây giờ bọn họ đang ở thế giới bên ngoài, bộ quần áo này lại rất quái dị, Bạch Nhiên cùng Lyga đều muốn mình càng ít nổi bật càng tốt.

Bạch Nhiên và Lyga đi vào một tiệm bán quần áo, chọn mấy bộ quần áo có kiểu dáng thích hợp mặc vào, Bạch Nhiên không có tiền, Lyga thì càng khỏi phải bàn, hắn lại khống chế suy nghĩ của ông chủ tiệm, để bọn họ mặc miễn phí một bộ quần áo, còn khuyến mãi thêm một cái túi có trang bị thêm ma pháp trận, túi đeo vai này trông rất bình thường, nhưng nó đã được trang bị thêm ma pháp trận hệ phong, liền khiến đồ vật bên trong túi giảm bớt sức nặng đi rất nhiều, Bạch Nhiên thật sự rất thích.

Lyga chọn một cái áo choàng màu đen rộng thùng thình, và một cái mũ rộng vành, người trên đường lớn mặc giống như vậy rất nhiều, cho nên trông thực bình thường, Bạch Nhiên thì chọn một cái áo sơmi cùng quần dài, đương nhiên, là loại dành cho Thú Nhân mặc... sau quần có thêm một cái lỗ, sau đó cậu cũng chọn thêm một áo choàng có mũ, che đi hơn phân nửa khuôn mặt của mình.

Áo choàng màu bạc phủ kín cả người Bạch Nhiên, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn, Lyga nhìn thoáng qua bạn đời của mình, vô cùng hài lòng cong cong khóe miệng: "Như vậy rất tốt, người khác đều không thể nhìn thấy bộ dáng của em."

Khóe Bạch Nhiên miệng co quắp, thì ra hắn lại là một hồ ly có tính chiếm hữu mạnh như thế.

Lyga rất quen với việc cường đạo, khống chế suy nghĩ chủ tiệm, rồi nghênh ngang kéo cậu rời đi, trong lòng Bạch Nhiên có chút băn khoăn, liền đem hai quả màu tím đặt lại trên quầy, Bạch Nhiên nào hay biết rằng, loại quả màu tím ấy tên là Tử Quang Quả, là một quả có tác dụng trị thương vô cùng tốt, hơn hết thảy chính là nó còn có thể giúp tăng lên pháp lực cùng thể lực, một quả tối thiểu cũng có giá hơn một trăm vàng, mà Lyga và Bạch Nhiên với ánh mắt hơi kém của mình, chọn hai bộ quần áo, ừm... Đại khái chỉ khoảng một vàng ba đồng.

Lyga cùng Bạch Nhiên tay trong tay, nghênh ngang chạy tới chạy lui trên đường, trong tay Bạch Nhiên là một cái bánh rán, còn trong tay Lyga là một xiên nướng, hai người ăn cơm chùa dường như rất vui vẻ.

Ăn bánh rán uống nước trái cây, Bạch Nhiên hạnh phúc đến híp cả mắt, phải biết rằng cậu đã lâu chưa có ăn qua các loại thức ăn chế biết từ bột mì. Đang lúc hưng phấn, phía trước xuất hiện một người đàn ông mặc áo choàng màu đen đi về phía này, hắn có một mái tóc màu bạc, trên mặt kiên nghị lạnh như băng ấy không có bất kỳ biểu tình nào, Bạch Nhiên có cảm giác, người kia rất quen thuộc với cậu, nhưng cậu dám thề, cậu chưa từng nhìn thấy qua người đàn ông kia.

Người đàn ông đi tới gần, không cẩn thận đụng phải Bạch Nhiên, làm bánh rán trên tay cậu rớt xuống.

"Thật có lỗi..." Người đàn ông khẽ lên tiếng xin lỗi, sau đó móc ba đồng vàng từ trong lòng ngực ra nhét vào trong tay Bạch Nhiên."Đây là một chút thành ý của ta, xin vui lòng nhận lấy." Dứt lời, liền vội vàng bỏ đi.

Lyga nổi giận: "Vợ à, có muốn anh bắt hắn lại rồi ăn luôn không?"

Bạch Nhiên lắc lắc đầu, mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay của cậu là ba đồng vàng, còn có một tờ giấy không lớn không nhỏ khác, Bạch Nhiên có chút nghi hoặc nghiêng đầu về hướng kia, thân ảnh người nọ đã biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play