Hôm sau, Bạch Nhiên thức dậy rất sớm, ra ngoài hang hồ, phát hiện con bò lớn béo tốt biến mất, trái lại thấy Lyga hiếm khi ở đây vào sáng sớm đang nằm sấp ngoài cửa hang phơi nắng.
"Lyga, con bò ngươi bắt về mất tiêu rồi." Bạch Nhiên đặc biệt kích động nói với con hồ ly lười biếng kia.
Lỗ tai hồ ly của Lyga giật giật, liếm liếm móng vuốt: "Mất thì thôi."
Bạch Nhiên nheo mắt lại, phát hiện khóe miệng Lyga vẫn còn vết máu chưa liếm sạch, lập tức đến gần cẩn thận nhìn, quả thật là vết máu, Bạch Nhiên tức giận, hôm qua nhóc hồ ly bắt rất nhiều thứ về như vậy, cậu còn tính hôm nay giết con bò kia để mời nhóc hồ ly ăn, hiện tại bò đã không còn, té ra là do Lyga ăn vụng.
Biển thủ là đáng ghét nhất, Bạch Nhiên cũng không còn sợ Lyga nữa, kiễng mũi chân, nhéo nhéo lỗ tai hồ ly của Lyga, nhưng sức của cậu nhỏ, cho nên chưa hả giận, sau đó mở miệng cắn một phát vào lỗ tai của hắn, lỗ tai hồ ly giật giật, Lyga dùng một móng vuốt đem Bạch Nhiên ấn ngã xuống đất.
"Ngươi... Tại sao ngươi lại ăn vụng con bò?" Bạch Nhiên nóng nảy.
Lỗ tai Lyga giật giật, nói: "Ta không có ăn vụng nha, ta ăn rất quang minh chính đại."
Bạch Nhiên tức muốn chết: "Không phải đã nói để nuôi sao? Sao ngươi lại ăn mất? Ăn nguyên con bò, không chừa lại chút thịt nào sao?"
Lyga vẫy vẫy mấy cái đuôi, vô cùng tự hào nói: "Ta phải ăn một con bò, rồi thêm một ít cá nữa mới no."
Bạch Nhiên: "... Ta đã làm cho ngươi những gì? Nhiều thứ như vậy, nào là cá, nào là thịt heo, biết bao nhiêu thứ, ngươi tính mấy thứ đó là cái gì hả?"
Lyga le lưỡi liếm Bạch Nhiên hai cái: "Đồ ăn vặt."
Bạch Nhiên: "..."
Lyga cảm thấy Bạch Nhiên vừa mới dậy trông mê người nhất, mặc dù không có bao nhiêu lông, nhưng nhìn thế nào cũng rất thuận mắt, nhịn không được liếm thêm mấy cái ở cổ và hầu kết, tóm lại, chỗ nào cũng liếm, liếm cả chỗ kia, thân thể Bạch Nhiên nhất thời cứng ngắc, con trai vào buổi sáng sớm có tinh thần, tuy là cách một lớp quần, vì sao Lyga lại liếm cả chỗ đó của cậu?!
Mặt Bạch Nhiên đỏ bừng, còn Lyga thì vô cùng sung sướng, Bạch Nhiên đẩy hắn không được, chỉ có thể nhắm hai mắt giả chết, càng đáng buồn hơn là, bị Lyga liếm liếm một hồi, cậu liền bắn.
Thật sự là xấu hổ vô cùng.
Lyga liếm đủ, ngửi ngửi mùi trên người Bạch Nhiên, ánh mắt cong lên, giống như phát điên quay đầu bỏ chạy vào trong rừng, Bạch Nhiên xấu hổ kéo kéo quần, không phải chứ, lưu manh đùa giỡn người ta xong, liền vẫy đuôi chạy đi, thực sự rất có phong thái cường X.
Bạch Nhiên buồn bực đem quần bẩn tới bên hồ.
Quả nhiên, lúc cậu quay trở lại, đã thấy nhóc hồ ly ở trước nhà, nó ngồi chờ bên cạnh bếp lò, dùng chân đè lên một con thỏ trắng, chân khác đè lấy một con gà.
Bạch Nhiên lắc lắc mái tóc ướt của mình, đem quần áo đi phơi, rồi đem cá bắt được bỏ vào nồi, lúc này mới sờ sờ đầu nhóc hồ ly, nói: "Thật có lỗi với mày, nhóc hồ ly, về sau đừng bắt chúng đem đến đây nữa, ở đây có một tên hồ ly rất hư, hắn sẽ ăn vụng thức ăn của ngươi."
Nhóc hồ ly lắc đầu lia lịa: "Không sao không sao, ta rất lợi hại, ta cũng thích ăn cá, hôm nay ăn cá đi, con thỏ này nhỏ quá, không đủ nhét kẽ răng."
Bạch Nhiên đối với lý giải của nhóc hồ ly tỏ vẻ rất vui vẻ, cúi đầu xuống, hôn đầu nó một cái, "Ngươi coi chừng chúng một chút, ta đi làm chuồng, sẽ xong ngay."
Nhóc hồ ly gật gật đầu, đưa đầu tới gần: "Hôn ta cái nữa."
Bạch Nhiên cười ha ha, hôn lên đầu nó một cái nữa, nhóc hồ ly liếm liếm gương mặt của cậu.
Bạch Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất leo lên cái cây ở cửa hang hồ, lấy dao găm sắc bén của mình cắt một ít nhánh cây, Bạch Nhiên lấy dây leo nối từng cái lại với nhau lại, sau đó cắm xuống đất, làm thành một cái chuồng, lúc này mới đem gà rừng và thỏ nhỏ thả vào.
Làm hàng rào này tốn hơn một tiếng đồng hồ mới xong, Bạch Nhiên biết nhóc hồ ly cũng đã đói bụng, nên vội vàng đi nướng cá, có thể so thể lực không được tốt, cậu chỉ bắt được hai con, Bạch Nhiên bỏ thêm mỡ heo vào nồi canh, mùi hương lan tỏa khắp bốn phía.
Đem hai con cá đặt trên một phiến lá sạch, Bạch Nhiên múc nước canh vào trong chén, sau đó bắt đầu xào rau, hương vị của rau dại rất ngon, Bạch Nhiên thật sự không còn mặt mũi ăn cá, nhớ tới trong balô có lương khô, Bạch Nhiên lấy ra, cũng không dám ăn nhiều, chỉ bẻ một miếng, nó rất cứng, nhưng có vị như lúa mì, Bạch Nhiên có chút hoài niệm mùi vị này.
Nhóc hồ ly thấy Bạch Nhiên chỉ ăn lương khô, rau dại và uống canh cá, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cúi đầu, ngậm một con cá lớn hơn lên, bỏ vào trong chén của Bạch Nhiên: "Ăn cá."
Bạch Nhiên mở to hai mắt, thả cá lại: "Ngươi ăn đi, ngươi đói bụng hơn."
Nhóc hồ ly lắc lắc đầu: "Không đói bụng, ta đã ăn rồi."
Bạch Nhiên vỗ vỗ nó: "Không được nói dối, mau ăn đi."
Đuôi của nhóc hồ ly cụp xuống: "Ta thật sự đã ăn rồi, ăn cả hai con cá sẽ rất no."
Bạch Nhiên trừng hai mắt, hồ nghi hỏi: "Thật sao?"
Nhóc hồ ly gật gật đầu: "Đúng vậy, thật sự, Tiểu Bạch, ngươi mau ăn đi."
Mặc dù có chút không đúng lắm, nhưng Bạch Nhiên vẫn ăn, nhóc hồ ly ăn xong phần cá của mình, vui vẻ uống canh cá, lúc Bạch Nhiên gắp rau dại cho nó, nhóc hồ ly cả ngửi cũng không thèm ngửi.
Ăn uống xong, Bạch Nhiên bưng nồi đi rửa, hiếm thấy nhóc hồ ly không đi theo cậu như thế, nhưng cũng chỉ có chút nghi hoặc trong lòng, cậu không suy nghĩ nhiều, nhóc hồ ly cũng có người nhà của mình. Khi về nhà, Bạch Nhiên phát hiện ở trước cửa căn nhà gỗ nhỏ của mình có một đống trái cây màu tím, nói thật, Bạch Nhiên cũng không dám ăn Thất âm quả và Bích la quả nữa, đột nhiên nhìn thấy đống trái cây kia, nhất thời hứng thú.
Nhất định là do nhóc hồ ly đem tới, Bạch Nhiên nghĩ như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng càng nặng, nhóc hồ ly đối xử với mình tốt như vậy, cậu lại không có gì để báo đáp, bây giờ nó lại đưa trái cây đến...
Bạch Nhiên thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải dậy sớm, bắt thêm vài con cá, cho nhóc hồ ly có thể ăn nhiều hơn một chút, nuôi cho nó trắng trắng tròn tròn, a, không phải, là đỏ đỏ tròn tròn mới đúng.
Bạch Nhiên cầm một quả đi rửa, sau đó bỏ vào miệng nhai, chất lỏng chua chua ngọt ngọt chảy ra, đặc biệt ngon miệng, còn ngon hơn Thất âm quả, cái này có phần giống nho không hạt, nhưng to hơn, gần bằng quả mận, Bạch Nhiên không kiềm nổi, đem rửa hết số trái cây kia, thật sự là rất biết ơn nhóc hồ ly.
Trái cây chua chua ăn rất ngon, cho nên ăn liền một lèo luôn mấy quả, cũng không biết là hái ở đâu, ăn ngon thật.
Bạch Nhiên chỉnh sửa cái chuồng thêm lần nữa, tách thỏ và gà ra nuôi riêng, thỏ thì cho ăn rau, còn gà thì chắc phải ăn lúa gạo nhỉ? Trong nhất thời, Bạch Nhiên có chút phiền não, không biết nên cho nó ăn gì, nhớ đến mình còn dư vài cái bánh mì, tuy có chút đau lòng, thôi thì cứ dùng bánh mì trộn với thịt nát cho chúng ăn?
Đồ ăn của con gà này cũng quá ngon rồi.
Bận bịu suốt cả buổi, cuối cùng cũng tới tối, rốt cuộc Lyga cũng mang theo con mồi quay trở về, là một con heo con, và ba con gà rừng bị cắn chết, Bạch Nhiên lén lút trừng mắt nhìn Lyga một cái, vẫn ngoan ngoãn nhận mệnh chạy đi nấu cơm, dù nói thế nào đi nữa, cũng phải chuẩn bị đồ ăn vặt cho Lyga thật tốt mới được.
Lyga nằm úp sấp nhìn Bạch Nhiên bận rộn chạy ra chạy vào, chung quy vẫn cảm thấy Bạch Nhiên càng ngày càng dễ nhìn, mặc dù nói không có lông, nhưng khuôn mặt trắng nõn cùng hai con ngươi xinh đẹp khác màu kia lại làm cho hắn động tâm, Lyga đột nhiên nhớ tới quãng thời gian trước khi đi ra ngoài tìm đồ ăn cho Bạch Nhiên, thấy có rất nhiều bức họa của Bạch Nhiên dán trên tường.
Ừm, bức họa không đẹp bằng người thật.
Lyga bung móng vuốt ra đếm, còn một tháng nữa là tới kỳ tụ hội gia đình rồi, đến lúc đó có thể mang Bạch Nhiên ra bên ngoài một chút.
Cơm nước xong, Bạch Nhiên dọn dẹp mọi thứ gọn gàng rồi mới ra hồ nước tắm rửa, cũng không biết tại sao, thời tiết ban đêm rất mát mẻ, nhưng cơ thể của cậu lại nóng nực đến đổ mồ hôi.
Mặt hồ thực yên ả, bọn Hoa Dao hình như đang ở nhà bận rộn tạo em bé, Bạch Nhiên bước xuống nước, bắt đầu tắm rửa kỳ cọ, dường như không hề phát hiện, một thân ảnh đỏ rực đang phóng nhẹ hơi thở, lặng lẽ tiếp cận cậu.
Thật là nóng quá, rõ ràng đã đứng ở trong hồ nước lạnh lẽo rồi, nhưng Bạch Nhiên vẫn cảm thấy rất nóng, luôn cảm giác nước chung quanh mình đều dần dần nóng lên, Bạch Nhiên buồn bực xoay người, liền chạm phải một khuôn mặt hồ ly thật to, Bạch Nhiên sợ tới mức lảo đảo chân tay, dẫm lên một cục đá ở dưới đáy hồ, ngã ra phía sau, uống cả ngụm nước vào bụng, cổ họng vẫn nóng rát như cũ, ngay sau đó, thân thể liền bị nhấc bổng lên không, đuôi của Lyga đang quấn chặt lấy cậu.
Lyga để cho Bạch Nhiên đứng vững, sau đó mới thả đuôi ra, nhàn nhã vẫy vẫy mấy cái đuôi, dường như có chút chột dạ, nhưng vẫn tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Ồ, ngươi cũng tới đây tắm rửa sao?"
Nếu Bạch Nhiên có thể nhìn ra biểu tình trên mặt hồ ly thì tốt rồi, cậu cũng cho là tình cờ gặp được, mặt có chút hồng, ôm mệnh căn của mình, cười pha trò: "Ha ha, là lão đại Lyga sao? Ngươi cứ tắm đi. Ta tắm xong rồi."
Lyga nhìn trái, nhìn phải một lượt: "Đã tắm sạch sẽ?"
Bị Lyga nhìn như vậy, trong lòng Bạch Nhiên có chút hốt hoảng, ha ha, lão đại Lyga, không phải ngày không định ăn ta sao? Vì sao còn dùng ánh mắt như nhìn đồ ăn vặt đó nhìn ta??
Lyga lắc lắc lông, nói: "Nếu ngươi đã tắm sạch rồi thì giúp ta tắm đi."
Lúc này Bạch Nhiên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải hắn muốn ăn mình, mà là muốn được phục vụ đặc biệt...
Khi Bạch Nhiên đi tắm rửa đều mang theo bột phấn của loại trái cây sinh ra bọt biển kia, tạm thời cậu dùng nó làm phấn tắm đa năng, dùng để gội đầu gì đó cũng không tệ, nhưng là...
Ngẩng đầu lên nhìn Lyga, thân thể hắn to như thế, số bọt phấn này dùng đủ không nhỉ? Chẳng lẽ bảo Lyga ngâm mình trong nước trước, sau đó mình quay về nhà gỗ lấy thêm bọt phấn lại đây tắm cho hắn?
"Lão đại lyga, hay là..." Bạch Nhiên ngước mắt lên nhìn, tính bảo Lyga ngâm mình trước, nhưng Lyga đã biết mất, trước mặt là một nam nhân giống như mình, cả thân thể trần truồng đứng đó.
Mái tóc ngắn màu đỏ, cơ bụng gợi cảm, làn da săn chắc, bởi vì hắn quá cao, cho nên rõ ràng nước cao đến ngực Bạch Nhiên nhưng tới thắt lưng của hắn, Bạch Nhiên chột dạ nhìn sang, thân hình cao lớn kia làm cho cậu ghen tị muốn chết.
"Ngươi..." Bạch Nhiên cảm thấy người trước mắt có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nói được quen thuộc ở chỗ nào, sau khi quan sát kỹ lưỡng thêm lần nữa, Bạch Nhiên mới phát hiện được, nam nhân trước mặt có một đôi tai lông xù ở trên đầu, màu đỏ nâu, rất giống Lyga, ngay sau đó, một cái đuôi vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào eo của Bạch Nhiên, Bạch Nhiên mới thấy rõ ràng hơn, nam nhân này còn có đuôi.
Một cái, hai cái, ba cái... Thậm chí có tới chín cái???
"Lão đại Lyga?" Bạch Nhiên có chút không xác định kêu.
Nam nhân bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt xinh đẹp nheo lại, hắn còn cho rằng mình biến thành hình dạng không có lông, Bạch Nhiên sẽ không nhận ra, cũng không thích, không nghĩ tới Bạch Nhiên liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, quả nhiên là bạn đời mà mình đã chọn.
Bạch Nhiên chỉ cao tới vai Lyga, dù nhìn Lyga với hình dạng nào, Bạch Nhiên đều phải ngẩng đầu lên, trong lòng có chút bất bình, tuy vậy Bạch Nhiên vẫn có chút tò mò, đi đến gần, giật giật cái đuôi của Lyga: "Lão đại Lyga, sao ngài có thể biến thành người vậy?"
Lyga bị Bạch Nhiên kéo kéo đuôi có chút ngứa, liền lắc lắc đuôi, từ trong cổ họng phát ra âm thanh ư ử, dường như có chút hưng phấn, sau đó, Lyga dùng đuôi quấn cậu lại, kéo đến trước mặt mình, da thịt kề nhau, con ngươi màu vàng chăm chú nhìn cậu.
Không biết vì sao, Bạch Nhiên bỗng có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau, Lyga cúi đầu xuống hôn cậu.