Biến!
Vương Tiểu Hổ ngã xuống.
Không rõ sống chết.
Mọi người đều hoảng loạn, họ lập tức vây quanh Vương Tiểu Hổ, rõ ràng có kẻ đánh lén, bọn họ cần đảm bảo hắn ta không thể tấn công trúng anh hai của họ thêm một lần nào nữa.
Tuyết Dạ Linh Băng liền kiểm tra kinh mạch...
“Không cần phải kiểm tra, chỉ là một chút độc nhỏ không giết được hắn đâu!”
Một giọng nói ngân vang lên, nghe được giọng này Hiên Viên Hạo khẽ cau mày vì hắn biết được người vừa lên tiếng là ai.
“Thần thánh phương nào! Mau ra mặt đi!”
Thoa Thoa lạnh lùng quát, Tuyết Dạ Linh Băng khẽ nói:
“Độc này không yếu, may là anh hai đã phục Bách Thảo Đan nên không vấn đề gì, coi như ngủ một giấc nhưng tên này thật đáng ghét, dám đánh lén anh hai!”
Nghe thế mọi người mới an tâm, anh hai bọn họ đúng là mạng lớn.
Tuy nhiên ai cũng nhìn ra được kẻ đánh lén nhắm vào người yếu nhất Tam Hoàng Gia Trang là Vương Tiểu Hổ để ra tay, không lẽ là rung cây doạ khỉ?
Bức tường phía đông xuất hiện một người, một nam nhân tuấn tú tựa nữ nhân, da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Hắn ta mặc trang phục xa hoa lộng lẫy, người này chính là Hiên Viên Thần Triều Thập tam hoàng tử Hiên Viên Khung Thương.
Hiên Viên Hoàng Đế có tám hoàng tử và năm cô công chúa, Hiên Viên Khung Thương là con út và cũng là người con ngỗ nghịch nhất trong mười ba người con.
Hiên Viên Khung Thương xuất hiện Hiên Viên Hạo cảm giác được có điều gì đó bất thường, hắn lên tiếng:
“Thập tam đệ, đệ đến đây làm gì?”
Hiên Viên Khung Thương bật cười:
“Còn có việc gì nữa ngoài việc xử lý tà giáo Tam Hoàng Gia Trang?”
Hiên Viên Hạo nhăn mặt:
“Chuyện này phụ hoàng đã giao chuyện này cho ta, đệ dám trái lại ý chỉ của phụ hoàng? Quay về đi, ta sẽ bỏ qua cho đệ không bẩm báo với phụ hoàng!”
Hiên Viên Khung Thương bật cười lớn:
“Tứ ca đại danh đỉnh đỉnh của đệ cũng có ngây thơ vậy sao? Phụ hoàng nếu đã giao cho huynh sao đệ dám xen vào? Ý của phụ hoàng huynh phải hiểu chứ?”
Quả nhiên phụ hoàng của hắn vẫn canh cánh chuyện năm xưa, Hiên Viên Hạo thở dài. Chuyện này cũng khó trách, hắn cũng đã đoán được chuyện này sẽ xảy ra nhưng không ngờ người được cử đến lại là Hiên Viên Khung Thương chứ không phải đại ca hay nhị ca của hắn.
“Ha ha ha! Tứ ca à không ngờ huynh cũng có ngày hôm nay, phụ hoàng chính vì không tin tưởng huynh mới sai ta đi theo giám sát. Ái chà chà, huynh việc gì phải cố gắng sống chết hoàn thành công việc này nhỉ? Không lẽ là vì con tiện nhân kia...”
“Câm mồm!!!”
Hiên Viên Hạo gầm lớn, hắn đã đánh mất vẻ mặt bình tĩnh vốn có.
Hiên Viên Hạo đánh mất sự bình tĩnh, Hiên Viên Khung Thương càng lấy làm thoả mãn và thích thú.
Vẻ mặt này Hiên Viên Khung Thương đã muốn thấy từ lâu, vẻ mặt này mới tuyệt vời và đẹp đẽ làm sao?
Lục Thiên Hoa thì thầm vào tai Tuyết Dạ Linh Băng:
“Dì bảy à con thấy mối quan hệ của hai anh em nhà này có vẻ chẳng mặn mà gì lắm, tại sao chúng ta không nhân cơ hội này đổ dầu vào lửa cho hai anh em họ đánh nhau người sống kẻ chết còn chúng ta thì làm ngư ông đắc lợi?”
Tuyết Dạ Linh Băng gật gù, nàng không thích chém chém giết giết hơn nữa hai tên Hiên Viên Thần Triều này chẳng có kẻ nào tốt lành nếu chúng tự chém giết nhau thì càng tốt.
Từ Tử Lăng cười khổ, con bé Lục Thiên Hoa đúng là mưu kế đầy mình nhưng không giống phong cách quang minh chính đại của Thoa Thoa, ai đã dạy hư con bé đây?
Thoa Thoa nhìn Lục Thiên Hoa rồi lại nhìn Vương Tiểu Hổ đang bất tỉnh, nàng cau mày tát cho hắn một bạt tai, tên anh trai ngốc nghếch này không có gì giỏi chỉ dạy hư ngươi khác là giỏi!
Tuy nhiên có vài điều mà Từ Tử Lăng thắc mắc, y tuy biết gia tộc Hiên Viên tranh giành ngôi vị thái tử rất quyết liệt nhưng nhìn thái độ của Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Khung Thương y cảm giác như giữa hai người có thâm thù đại hận. Hiên Viên Khung Thương nhắc đến tiện nhân, không lẽ đây là cô gái mà Hiên Viên Hạo từng nhắc đến?
Rắc rối liên tiếp nối đuôi kéo nhau đến, thật khiến người ta đau đầu.
Hiên Viên Khung Thương bật cười:
“Thế này đi, bây giờ chúng ta cùng ra tay, ai giết được nhiều người bọn chúng hơn thì công lao thuộc về người đó, ý tứ ca thế nào?”
Giết chóc đối với Hiên Viên Khung Thương chỉ là một trò chơi, mạng người chỉ là một thú vui tiêu khiển, không hơn không kém. Hiên Viên Khung Thương thực sự là một tên điên.
Dù là huynh đệ ruột thịt thì Hiên Viên Hạo cũng không thích đứa đệ đệ này.
Hiên Viên Hoàng Đế có tám người con trai, Hiên Viên Khung Thương là con út cũng là đứa con nghịch ngợm nhất, hắn từ nhỏ đã hiếu động quậy phá lớn lên thì ăn chơi trác tán, phong lưu tuyết nguyệt nhưng chí ít hắn ta vẫn coi trọng gia đình của mình. Hiên Viên Khung Thương trở thành một kẻ ích kỷ và xảo quyệt, trong lòng chỉ toan tính triệt hạ mọi anh em trong nhà từ khi gặp cô ta.
Tất cả là tại con tiện nhân đó!
“Được thôi, nếu ta thắng đệ phải làm cho ta một việc!”
Hiên Viên Hạo không ngại ngần đồng ý ngay, Yến Phi, Từ Tử Lăng, Thoa Thoa và Tuyết Dạ Linh Băng dù lợi hại cũng khó lòng địch lại hai huynh đệ bọn hắn.
Hiên Viên Hạo cực kỳ có lòng tin vào bản thân, Hiên Viên Hạo cực kỳ có lòng tin vào Hiên Viên Thần Công.
Không gì có thể lay chuyển được lòng tin của y, y có một ý chí sắt đá và một sự tự tin sắt thép.
Tự tin vốn là điều tiên quyết để thành công.
Người tự tin mới có thể thành công, càng thành công thì lại càng tự tin. Đến một lúc nào đó sự tự tin hóa thành sự tự cao, chỉ cần một lần thất bại cũng đủ đốn ngã con người kiên cường nhất.
Tự tin, bước thêm một bước thì thành tự cao, lùi một bước thì thành tự ti.
Tự tin, vốn không phải là một con dao hai lưỡi mà là một ngọn trủy thủ ba lưỡi cực kỳ sắc bén.
Hiên Viên Hạo tuyệt đối tự tin vào Hiên Viên Thần Công của mình.
Năm ba tuổi hắn lần đầu chứng kiến thần uy của Hiên Viên Thần Công do phụ hoàng Hiên Viên Hoàng Đế thi triển, hô phong hoán vũ, đoạt quyền tạo hoá.
Từ đó y quyết chí phải luyện thành Hiên Viên Thần Công, với thiên tư kiệt xuất của mình chỉ trong mười mười năm hắn đã luyện được tầng thứ mười tám.
Không những thế hắn còn luyện thành Hiên Viên Song Tuyệt: Lôi Đình Quyền và Thiểm Điện Thối. Trở thành người trẻ nhất trong lịch sử năm trăm năm của Hiên Viên Thần Triều luyện thành Hiên Viên Song Tuyệt.
Năm mười tám tuổi Hiên Viên Hạo vừa sơ nhập giang hồ đã đánh bại đệ nhất cao thủ thiếu niên của Thiếu Lâm là Liễu Không, sau đó hắn liên tiếp đánh bại chín cao thủ thiếu niên Thập Kiệt, trở thành người đứng đầu của Thập Kiệt.
Hơn nữa với phụ hoàng hắn cũng rất tán thưởng hắn, vào lễ trưởng thành đã truyền cho y chức Thái Tử, sau này sẽ trị vì Hoàng Triều Hội hùng mạnh nhất thiên hạ.
Đứng trên đỉnh cao quyền lực, trở thành đệ nhất võ lâm trong lớp thiếu nên, tất cả đều nhờ Hiên Viên Thần Công thiên hạ vô địch.
Nên Hiên Viên Hạo cực kỳ tự tin vào Hiên Viên Thần Công của mình.
Sự tự tin ấy, từ lâu đã biến thành sự tự cao và ngạo mạn.
Từ Tử Lăng thấy đối phương không xem mình vào mắt nhưng y không hề tức giận, y vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi, y nói:
“Mọi người hãy chăm sóc cho anh hai và em sáu, hai người này mình ta là đủ!”
Những người nghe được câu này đều cau mày, Yến Phi, Thoa Thoa, Tuyết Dạ Linh Băng và Lục Thiên Hoa đương nhiên không chấp nhận Từ Tử Lăng một mình chống địch.
Bọn họ là gia đình, có địch thì sẽ cùng nhau kháng địch.
Hiên Viên Hạo tự tin còn Hiên Viên Khung Thương thì khinh thường bọn Yến Phi nhưng câu Từ Tử Lăng thốt ra khác nào sỉ nhục hai người bọn hắn? Từ Tử Lăng nghĩ một mình có thể đánh bại được hai hoàng tử của Hiên Viên Thần Triều?
Hiên Viên Hạo không nghĩ Từ Tử Lăng là người ngạo mạn như vậy.
Một bàn tay chạm khẽ lên vai Từ Tử Lăng, Yến Phi nhẹ nhàng nói:
“Anh lo Hiên Viên Khung Thương, còn Hiên Viên Hạo phần em. Được chứ?”
Yến Phi đã mở lời, Từ Tử Lăng cũng không thể từ chối. Thoa Thoa đành nói:
“Vậy phần còn lại cứ giao cho em, hai anh hãy tập trung cho đối thủ của mình!”
Từ Tử Lăng gật đầu:
“Em đừng lo, chỉ cần ba chiêu là đủ! Anh ba thì sao?”
Hiên Viên Khung Thương nghe Từ Tử Lăng cười hề hề, Hiên Viên Hạo tức giận đến nổi gân xanh đầy trán.
“Để xem...”
***
Quyết chiến bắt đầu.
Yahh!!!
Người đầu tiên xuất thủ là Hiên Viên Khung Thương, hắn ta gào lớn xông lên, song mục trào ra sấm sét đỏ rực.
“Yến Phi! Chết dưới trảo của bổn hoàng tử là vinh hạnh của ngươi!”
Hiên Viên Khung Thương tuy công lực chưa bằng Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Xã Tắc nhưng với Hiên Viên Thần Công đệ nhị thập ngũ trùng thiên vẫn là một kẻ địch không thể khinh thường.
Hiên Viên Khung Thương thiên tư không bằng Hiên Viên Hạo nên chỉ luyện được một tuyệt là Kim Long Ngũ Trảo. Kim Long Ngũ Trảo là trảo công vô cùng sắc bén, uy lực cực kỳ hãi người, có thể phá đá chặt sắt.
Đệ Nhất Trảo Phân Kim Liệt Thổ, năm ngón tay Hiên Viên Khung Thương phóng ra lôi kình đỏ rực, lôi kình hoá thành năm móng vuốt màu máu đâm vào ngực Yến Phi.
Song Tuyệt và công lực nhị thập trùng thiên của Hiên Viên Hạo còn chưa chạm được vào Yến Phi thì chỉ với nhị thập trùng thiên của Hiên Viên Khung Thương thì có thể làm gì Yến Phi? Y ung dung xoay chưởng, Vân Trung Tản tung ra.
“Mượn hoa, mượn rượu giải buồn,
Sầu làm rượu nhạt, muộn làm hoa ôi.” (*)
Hai vòng, trảo của Hiên Viên Thương Khung bị đẩy sang một bên. Yến Phi chỉ đẩy hữu trảo, Hiên Viên Khung Thương có hai tay, tả trảo lại vung lên.
Trảo ảnh ngợp trời, Đệ Nhị Trảo Quần Long Chi Thủ một thành một một ngàn, khiến đối thủ không thể biết đâu là thực đâu là hư, một chiêu nhiễu loạn phổ biến trong võ học nhưng cùng một lúc có thể tạo ra một ngàn trảo ảnh cho thấy trảo công của Hiên Viên Khung Thương cũng vô cùng liễu đắc.
Hiên Viên Khung Thương liễu đắc? Chưởng pháp của Yến Phi không liễu đắc hay sao? Chỉ thấy Yến Phi tung ra một chưởng, chỉ xoay một vòng tròn đã phá tan ảo ảnh, đẩy dạt tả trảo của Hiên Viên Khung Thương sang một bên.
Lấy đơn giản phá phức tạp, ngay kẻ cao ngạo như Hiên Viên Khung Thương cũng phải thầm khen “Hảo chưởng pháp!”
Lời khen vừa dứt thì má phải đã nhói đau, kình lực mạnh mẽ đánh Hiên Viên Khung Thương lùi lại mấy bước.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hắn vừa trúng chiêu? Yến Phi vừa đánh trúng hắn? Nhưng Yến Phi đánh như thế nào? Dùng chưởng hay quyền? Hay trảo? Hay chỉ là ảo giác? Nhưng cảm giác đau đớn này không thể giả được?
Đệ Tam Trảo Cầm Long tung ra, trảo thủ của hắn tựa như hoá thành năm móng vuốt của kim long phóng tới chộp lấy cả cơ thể Yến Phi, Yến Phi chưởng chạm trảo, lần này y xoay cả cơ thể một vòng rồi...
Má trái Hiên Viên Thương Khung truyền đến cảm giác đau đớn, hắn buộc phải lùi lại, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Không lẽ Yến Phi ra tay nhanh đến mức hắn không thể nhìn rõ? Không thể nào! Không lẽ công lực Yến Phi còn cao hơn cả hắn?
Hiên Viên Khung Thương tuyệt đối không tin! Yến Phi chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt sao có thể hơn hắn được? Hắn lại tiếp tục xông lên nhưng kết quả vẫn như cũ, không chỉ thế hắn càng lúc càng ăn đòn nhiều hơn, kỳ lạ là chỉ có mặt hắn trúng đòn.
Hiên Viên Khung Thương không nhìn rõ nhưng Thoa Thoa thì có thể, thực ra cũng không gì đặc biệt, Yến Phi dùng Vân Trung Tản tá lực sau đó thì tát Hiên Viên Khung Thương, là tát chứ không phải chưởng.
Nàng khẽ mỉm cười, Yến Phi rõ ràng đang có ý dạy dỗ Hiên Viên Khung Thương, nhìn bề ngoài chẳng khác nào y đang trêu đùa hắn. Hiên Viên Khung Thương với thực lực của mình đủ xếp vào hàng ngũ Thập Kiệt nhưng đối với Yến Phi thì chỉ như một đứa trẻ mà thôi.
Trẻ hư thì cần được dạy dỗ.
Yến Phi rốt cuộc thâm sâu đến bực nào?
Thực ra Thoa Thoa cũng không thể nhìn rõ toàn bộ quá trình Yến Phi ra tay, chỉ khi tay Yến Phi tát trúng má Hiên Viên Khung Thương nàng mới nhận ra đó là một cái tát.
Hiên Viên Hạo từng chê cười chưởng pháp của Yến Phi chỉ là chưởng pháp rùa rút đầu, điều đó chỉ đúng với Vân Trung Tản.
Yến Phi ngoài Vân Trung Tản còn có một bộ chưởng pháp y tự sáng là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chưởng pháp này chỉ có bốn chiêu, chiêu mà Yến Phi đánh Hiên Viên Hạo đến tối tăm mặt mũi và trêu đùa Hiên Viên Khung Thương là chiêu đầu tiên, “Phong”.
Phong chỉ có một chữ là “nhanh”, xuất chiêu nhanh, nhanh nữa, nhanh hơn, nhanh nhất. Luận về tốc độ có thể so sánh với đỉnh phong Thiểm Điện Thối thậm chí hơn hẳn.
Hiên Viên Khung Thương ăn đòn đến thổ huyết, may mắn cho hắn là Yến Phi chỉ dùng bạt tai bình thường mà chưa dùng đến thuỵ chi lực nếu không cái đầu cũng không giữ nổi. Mình thì đánh không trúng đối thủ ngược lại bản thân ăn đòn đã thế còn không biết tại sao mình ăn đòn, hắn điên tiết gầm lớn:
“Yến Phi chết tiệt! Ngươi đang giở yêu pháp gì lừa gạt bổn hoàng tử?”
“Nếu ngươi đã muốn biết...”
Yến Phi sau khi đẩy đi song trảo của Hiên Viên Khung Thương thì bạt tai đã hướng đến má phải của hắn, lần này y cố tình làm chậm nhất có thể để hắn nhìn ra đây là một cái tát.
Chậm nhất có thể? Hiên Viên Khung Thương có thể nhìn ra? Thì đã sao chứ? Hiên Viên Khung Thương vẫn không tránh được, một hoá thành hai mươi, mặt hắn cùng một lúc lãnh trọn hai mươi cái bạt tai, tuy chưa dùng đến thuỵ chi lực nhưng cũng có thể đánh hắn gãy răng thổ huyết.
Hai mắt Yến Phi toả ra hào quang xanh lam, chưởng tâm cũng toả ra ánh sáng xanh lam, Yến Phi dùng đến thuỵ chi lực rồi.
Nối tiếp hai mươi bạt tai bình thường là một bạt tai chứa đầy thuỵ chi lực, Hiên Viên Khung Thương trúng bạt tai nghe như trời đất lộn ngược, cơn đau từ má xộc thẳng lên não, khí kình hộ thân đệ nhị thập ngũ trùng thiên vỡ nát, xương sọ cứng rắn cũng rạn nứt. Hắn như con diều đứt dây bay ra xa tông sập bức tường rồi nằm bất động trong đống đổ nát.
Hiên Viên Khung Thương chưa chết vì Yến Phi không có ý giết hắn nhưng chắc chắn đã không còn sức chiến đấu.
Trận chiến diễn ra vô cùng chóng vánh và một chiều.
Hiên Viên Hoàng Đế sẽ không bao giờ ngờ được con trai của mình lại có thể bại dưới tay một kẻ vô danh tiểu tốt.
Chiến tuyến Từ Tử Lăng và Hiên Viên Hạo còn kết thúc trước cả Yến Phi.
Chú thích:
(*) Trích trong Chinh Phụ Ngâm Khúc, bản diễn Nôm của Đoàn Thị Điểm:
Sầu ôm nặng, hãy chồng làm gối,
Buồn chứa đầy, hãy thổi làm cơm.
Mượn hoa, mượn rượu giải buồn,
Sầu làm rượu nhạt, muộn làm hoa ôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT