“Hoạ phúc vô môn, duy nhân tự chiêu. Thiện ác vi báo, như ảnh tuỳ hình.”(1)

Lập đông.

Tuyết cũng bắt đầu rơi.

Phủ lên một tấm biển hiệu cũ kỹ, trên tấm biển hiệu ấy có khắc bốn chữ theo lối Triện cổ, Tam Hoàng Gia Trang.

Tam Hoàng Gia Trang vốn chỉ là một gia trang nhỏ ở Đại Việt, trên giang hồ không có chút tiếng tăm gì nhưng không ai biết đây là nơi khởi đầu của một trận phong ba gió tanh mưa máu kéo dài không dứt trong lịch sử võ lâm.

Trong Tam Hoàng Sảnh, nơi nghị sự của bảy thành viên Tam Hoàng Gia Trang có một bóng người đang ngồi gác chân lên bàn, hắn nhàn nhã ngồi rung đùi, trên bàn có hai thanh đoản đao được bọc bởi một lớp vải sơ sài.

Hắn, Tam Hoàng Đại Đương Gia, Vương Tiểu Hổ, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm.

Tiếng tăm cũng có nhiều loại, có loại tiếng tăm tốt có loại tiếng tăm không tốt, Vương Tiểu Hổ ở Đại Việt tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì nhưng dù sao cũng có chút tiếng tăm.

Vương Tiểu Hổ là một người bình thường, khuôn mặt bình thường, mái tóc bình thường, ánh mắt bình thường, giọng nói bình thường, thân hình bình thường, hắn phục bình thường, hắn bình thường đến mức bất bình thường.

Bộ dạng hắn hiện giờ rất ung dung tự tại, hắn đang chờ tin tức từ hai vị huynh đệ thân thiết nhất của hắn. Tin tức tất nhiên cũng có tin tức tốt và tin tức xấu, tồi tệ nhất là không có tin tức gì. Hiện tại hắn đã nhận được tin tức, là tin tức xấu, rất xấu. Huynh đệ của hắn, Tam Hoàng Nhị Đương Gia Yến Phi đã trở về, đúng hơn là được đưa về.

Toàn thân của Yến Phi không có một vết thương ngoài vết lõm sâu hoắm kinh nhân vẫn đang còn ứa máu giữa ngực, chiếc ô Vân Trung Tản ( 繖中伞 ) mà Yến Phi yêu quý nhất nay đã rách nát tả tơi nếu không phải Vương Tiểu Hổ chắc cũng khó nhận ra nó là Vân Trung Tản.

Bên cạnh Yến Phi là muội muội kết nghĩa của Vương Tiểu Hổ, Tuyết Dạ Linh Băng. Vương Tiểu Hổ và Yến Phi gọi nàng là em sáu. Anh ba của nàng hơi thở đứt đoạn, gần như đã đi vào tử lộ nhưng nàng không nói gì cả, không một lời.

Tuyết Dạ Linh Băng thản nhiên lau khăn tay quanh miệng vết thương tựa như đang chăm sóc cho người ốm chứ không phải một người sắp chết.

Thật ra không ai để ý, bàn tay của nàng như đang run rẩy.

Còn có một người khác cũng rất thản nhiên, Vương Tiểu Hổ. Khi nhận được tin Yến Phi bị tập kích, mạng sống mong manh, hắn cũng không nói gì cả, vẫn nhàn nhã rung đùi.

Vương Tiểu Hổ liếc sơ qua vết thương của Yến Phi rồi nhìn sang em năm Quỷ Thần Tịch Dịch, người đã đưa Yến Phi trọng thương từ ngoài cổng vào đây.

Vương Tiểu Hổ chậm rãi hỏi:

"Vết thương đó, là loại võ công gì?"

Quỷ Thần Tịch Dịch cau mi, không ngờ trong lúc này anh hai của y lại hỏi câu này. Không lẽ lúc này hắn chỉ quan tâm đến võ công gây ra vết thương kinh dị đó? Tuyết Dạ Linh Băng trả lời thay Quỷ Thần Tịch Dịch, giọng nàng trong trẻo như chuông ngân:

"Từ miệng vết thương và mức độ hư hại trên người anh ba có thể suy đoán ra người đả thương anh ba sử dụng Hiên Viên Lôi Đình Quyền. Hiện tại trong võ lâm người có thể luyện được Hiên Viên Quyền chỉ có người của Hiên Viên Thần Triều ở trung nguyên.”

Vương Tiểu Hổ nhìn lơ đễnh ra cửa sổ phủ đầy tuyết:

"Hiên Viên Thần Triều? Môn phái, gia tộc lớn nhất trung nguyên, thế lực hùng mạnh, cao thủ như mây. Thủ lĩnh của Hiên Viên Thần Triều hùng tài vĩ lược, trí dũng song toàn, trước giờ vốn là võ lâm chính nghĩa, ghét ác như thù sao lại có thể giở trò đánh lén hèn hạ này?"

Tuyết Dạ Linh Băng cúi đầu, chuyện này nàng không trả lời được, không trả lời được thì đừng trả lời, chỉ làm phí thời gian của cả đôi bên.

Vương Tiểu Hồ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:

"Hiên Viên Thần Triều hình như quy mô rất lớn?”

Quỷ Thần Tịch Dịch gật đầu:

"Hiên Viên Thiên Triều có tất cả một ngàn năm trăm bảy mươi tám chi đàn trải dài khắp trung nguyên sang các nước lân cận như Cao Ly, Phù Tang, Thiên Trúc, Tây Tạng và cả Đại Việt, tổng đàn Hiên Viên Thần Triều ước tính cũng rộng mấy ngàn dặm, quy mô hùng vĩ không kể xiết.”

Vương Tiểu Hổ khịt khịt mũi, hắn bỏ hai chân xuống khỏi bàn, bộ dạng đã có vài phần nghiêm túc:

" Quy mô lớn như vậy xem ra muốn san phẳng toàn bộ Hiên Viên Thần Triều cũng phải tốn không ít thời gian."

Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng nghe như thế đều bất giác dừng động tác lại, ánh mắt cả hai lộ vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi.

Vương Tiểu Hổ thản nhiên cầm hai thanh đoản đao bước ra phía cửa, hành động bất ngờ của y khiến hai người còn lại nhất thời ngây ra, họ đều nghĩ y nói đùa, họ cũng đều mong y nói đùa. Vương Tiểu Hổ trước giờ chỉ biết nói đùa, ít khi làm việc gì cho ra hồn nhưng lần này y lại làm thật, làm một việc không nên làm.

Vương Tiểu Hổ bước đến cửa liền quay đầu lại dặn dò:

"Thằng sáu, em bảy, chăm sóc thằng ba cho tốt. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay đừng nói cho thằng tư và em năm biết.”

Lời nói chưa dứt người đã ở ngoài sân đầy tuyết.

“Dám đả thương huynh đệ của tao, dù có là Ngọc Hoàng Đại con mẹ nó Đế tao cũng đánh chết con mẹ tụi mày!”

Thật lạ!

Lúc ấy, lúc Vương Tiểu Hổ rời Tam Hoàng Gia Trang.

Tuyết đã thôi rơi.

Tuyết đã không còn rơi nữa.

Bầu trời trắng xóa đột nhiên nhuốm màu đỏ rực, đỏ rực như máu tươi.

Quỷ Thần Tịch Dịch thở dài.

Y thở dài vì y có dự cảm không tốt.

Tuyết Dạ Linh Băng cũng thở dài.



Nàng thở dài vì chuyện gì không ai hay biết.

Khi Vương Tiểu Hổ vừa rời khỏi thì đằng sau tấm rèm Tam Hoàng Sảnh xuất hiện một bóng người.

Bóng người này vừa xuất hiện, vẻ mặt của Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng giãn ra đôi chút, y khẽ gọi:

"Chị hai!”

Người được gọi chị hai là muội muội kết nghĩa của Vương Tiểu Hổ tên là Thoa Thoa, nàng là em năm mà Vương Tiểu Hổ vừa nãy nhắc đến tuy nhiên mọi người trong gia trang đều gọi cô là chị hai trừ Tam Hoàng.

Thoa Thoa là một đại mỹ nhân tuyệt sắc, nàng không chỉ có nhan sắc chim sa cá lặn mà còn thông minh tài giỏi, trầm tĩnh sắc sảo. Nàng đưa tay ra hiệu Quỷ Thần Tịch Dịch không cần phải nói gì cả.

"Tính anh hai vốn nóng nảy e sẽ làm hỏng việc, hơn nữa Hiên Viên Thiên Triều người đông thế mạnh anh hai xông vào đó ngay cả một chút chứng cứ cũng không có thì chẳng khác nào tìm chết? Tỷ sẽ theo sau hy vọng có thể khuyên giải được huynh ấy. Chuyện không thể chậm trễ tỷ phải lập tức đi ngay, hai người hãy chăm sóc cho nhị ca!”

Quỷ Thần Tịch Dịch và Tuyết Dạ Linh Băng đều gật đầu tán thành.

Trên thế gian này nếu không phải là Thoa Thoa ai có thể cản được Vương Tiểu Hổ?

Thoa Thoa rời khỏi Tam Hoàng Gia Trang.

Lúc ấy.

Tuyết lại rơi, rơi càng lúc càng nặng hạt.

Lập đông.

Sơ Tuyết.

***

Trên con đường mòn đến Tam Hoàng Gia Trang.

Có một bóng người đang phóng ngựa như bay, bóng người ấy chính là Tam Hoàng Tam Đương Gia Từ Tử Lăng, y trước giờ vốn bình tĩnh ít khi nôn nóng nhưng giờ đây y lại đang rất nôn nóng.

Từ Tử Lăng nôn nóng vì y linh cảm được điều gì đó, trước giờ linh cảm của y đa phần đều rất chuẩn xác nhưng những điều y linh cảm được đều không có điều nào tốt đẹp cả.

Y vừa phi ngựa vừa suy nghĩ ruốc cuộc điều gì tồi tệ sắp xảy ra.

Nhưng y không có thời gian để suy nghĩ nữa.

Tuyết đang rơi.

Vạn vật đều trắng xóa.

Chớp mắt, vạn vật nhuốm một màu đỏ rực.

Đỏ như lửa.

Xung quanh Từ Tử Lăng chìm trong một màn sương đỏ rực.

Đỏ như máu.

Không!

Máu cũng không đỏ và rực rỡ như vậy!

Đỏ và rực rỡ như đôi môi của thiếu nữ mới biết yêu lần đầu.

Chúm chím đáng yêu biết bao.

Từ Từ Lăng lại không thấy đáng yêu chút cả, y ngầm vận sức mạnh bản thân giới bị.

Đột nhiên trong màn sương ma mị xuất hiện hàng chục con bướm đỏ tươi như máu, số lượng bướm càng lúc càng nhiều, chớp mắt đã hơn trăm con. Từ Tử Lăng kiến thức phong phú, y khẽ nhíu mi:

"Xích Huyết Hồ Điệp?"

Từ Tử Lăng chưa kịp giãn đôi mi thanh tú thì một con bướm đã hoá thành một mũi kiếm đỏ và rực rỡ, mũi kiếm dài ra hoá thành lưỡi kiếm, tiếp đó một, hai, ba thanh kiếm khác xuất hiện, chỉ trong chưa đầy một sát na một trăm lẻ tám thanh kiếm đỏ và rực rỡ như bờ môi thiếu nữ đang yêu từ bốn phương tám hướng đã đâm vào toàn bộ các tử huyệt của y.

Từ Tử Lăng chỉ nguy không loạn, y thốt:

"Thiên Cang Địa Sát Đại Trận? Sát Trận của Sát Tổ?”

“Chết đi Chiến Khải truyền nhân!”

Trong màn sương như thấp thoáng giọng ai đó đang nói, đầy cay nghiệt và oán hờn.

Từ Tử Lăng có biệt hiệu là Chiến Khải truyền nhân bởi vì y được kế thừa thần công trứ danh Chiến Khải Thần Công.

Trên giang hồ có thất đại ngạnh công là: Kim Cang Bất Hoại Thân, Cửu Đỉnh Thần Công, Hồ Lô Biến, Thiên Cung, Bảo Tượng Công, Kim Chung Trạo, Chiến Khải Thần Công.

Chiến Khải Thần Công của Từ Tử Lăng xếp cuối, thứ bảy.

Thất đại ngạnh công đứng đầu trong các loại ngạnh công, người luyện thành da thịt cứng rắn như sắt thép, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

Tuy nhiên trừ Kim Cang Bất Hoại trong truyền thuyết thì tất cả các loại ngạnh công đều có điểm yếu đặc biệt là Chiến Khải Thần Công xếp cuối thất đại ngạnh công càng có nhiều điểm yếu, Sát Tổ đoán điểm yếu của Chiến Khải Thần Công chính là các tử huyệt.

Sát Tổ biết công kích bình thường khó làm thương tổn Từ Tử Lăng nhưng nếu nhắm vào tử huyệt thì rất có khả năng giết chết được y. Hơn nữa lí do kế hoạch này được thủ lĩnh Sát Tổ thông qua vì bọn họ nghĩ Từ Tử Lăng cao nhất cũng chỉ luyện đến tầng năm Chiến Khải Thần Công, phải biết rằng ngạnh công tầng thứ càng cao thì điểm yếu càng ít đi, sư phụ y đến lúc chết cũng chỉ dừng lại ở tầng sáu. Từ Tử Lăng cho dù là thiên tài đi chăng nữa chỉ mới hai mươi hai tuổi sao có thể đạt tầng sáu?



Nhưng bọn họ không hề biết Từ Tử Lăng thực sự là thiên tài, hơn nữa còn là thiên tài trong thiên tài.

Thiên Cang Địa Sát Đại Trận, hứng chịu đầu tiên chính là con ngựa Từ Tử Lăng đang cưỡi, nó bị trúng ba kiếm ở đùi, đau đớn chổng vó hí vang.

Từ Tử Lăng không chậm trễ cấp tốc vận Chiến Khải Thần Công tầng năm bảo vệ bản thân lẫn ngựa quý. Nhưng trăm kín cũng có một hở, kình lực hộ thân của y không thể cản được hết một trăm lẻ tám kiếm, vài chỗ của y đã bị đâm vào.

Cả người lẫn ngựa lui về sau, Chiến Khải Thần Công tầng năm không chịu nổi Thiên Cang Địa Sát Đại Trận, kình lực hộ thân rạn nứt.

Một trăm lẻ tám thanh kiếm đỏ rực tiếp tục đâm tới, chỉ trong gang tấc sẽ đâm xuyên da thịt y, biến cơ thể y thành một cái tổ ong.

Chỉ trong sát na sẽ đâm xuyên qua trái tim của y.

Thương tâm.

Lúc này Từ Tử Lăng lại cười, là cười khổ.

***

Trên giang hồ có câu Bắc Đế Hiên Viên, Nam Hậu Nữ Oa.

Vương Tiểu Hổ đến Hiên Viên Thiên Triều nên hắn đi về phía Bắc, Yến Phi đi về từ phía Nam bị tập kích, Từ Tử Lăng đi từ phía Tây cũng bị ám toán, Vương Tiểu Hổ tất nhiên cũng không thoát khỏi nanh vuốt của kẻ địch.

Nhưng kẻ địch lần này không ám toán hay tập kích nữa mà ngồi chắn giữa đường cái, hắn ngồi trên một tảng đả lớn. Hắn đang chờ Vương Tiểu Hổ tới, chờ y tới để lấy đầu của y, người này không nói ra nhưng sát khí của hắn lại ẩn ý như vậy.

Người đang đợi Vương Tiểu Hổ là một hắc y nhân, hắn ta đeo một chiếc mặt nạ trống trơn chỉ có một chữ “Sát”, hông đeo một thanh trường đao, vỏ và cán đao đều có màu đen, đốc đao có khắc chữ “Thủ”.

Vương Tiểu Hổ đang ung dung bước trên đường cái thì thấy phía trước có người ngồi giữa đường bèn dừng lại, hắc y nhân lên tiếng trước:

“Cuối cùng ngươi cũng tới!”

Vương Tiểu Hổ có chút ngạc nhiên:

"Ngươi là ai? Nếu đến để đòi nợ thì lúc khác hãy đến, bổn công tử còn có việc gấp bên mình không rảnh tiếp đãi tên dị hợm như ngươi!”

Hắc y nhân giọng vẫn đều đều:

“Dù sao ngươi cũng là người sắp chết, ta không ngại cho ngươi biết ta là thủ lĩnh của Sát Tổ - Thích Hoàng!”

Sát Tổ là tập hợp những sát thủ chuyên thanh lý môn hộ, tiễu trừ thành phần phản bội của Hiên Viên Thần Triều. Sát Tổ không có tên hay khuôn mặt, họ gọi nhau bằng số hiệu và cả đời đều phải đeo mặt nạ, họ là những cỗ máy giết người, tàn nhẫn và vô tình. Giang hồ kể cả thành viên Hiên Viên Thần Triều nghe đến họ cũng không rét mà run. Thích Hoàng cứ ngỡ với danh tiếng của Sát Tổ thì Vương Tiểu Hổ sẽ biết nhưng không ngờ...

“Sát cái gì Tổ? Ai đặt tên cho các ngươi mà nghe mắc cười thế? Thì ra chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không đáng để chết dưới đao của Vương Tiểu Hổ ta!”

Vương Tiểu Hổ tuy tám tuổi đã bước chân vào giang hồ nhưng hắn chẳng quan tâm điều gì ngoại trừ bản thân hắn, những bang phái, gia tộc hay cao thủ nổi danh trên giang hồ hắn đều không biết và cũng không cần biết. Chính vì vậy đến bây giờ đã hai mươi hai tuổi nhưng kiến thức giang hồ của hắn cực kỳ ít ỏi.

Thích Hoàng có chút bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh nói tiếp:

“Chắc ngươi biết Hiên Viên Thần Triều?”

Vương Tiểu Hổ không biết Sát Tổ nhưng hắn biết Hiên Viên Thần Triều, bàn tay thô ráp của y chầm chậm chạm vào chuôi đao giắt ngang hông.

“Tao chỉ hỏi một lần thôi: Tại sao bọn mày lại tấn công lão nhị của bọn tao? Sống hay chết tuỳ thuộc vào câu trả lời của mày!”

Thích Hoàng bật cười, theo thông tin của tổng bộ đưa cho hắn thì Vương Tiểu Hổ tuy là lão đại nhưng võ công thua xa lão nhị Yến Phi, lão tam Từ Tử Lăng và tứ muội Thoa Thoa. Với Ám Ảnh Tam Thích của hắn có thể dễ dàng thu thập y, vậy mà Vương Tiểu Hổ dám ngạo mạn trước mặt hắn không phải mắc cười lắm sao?

“Không phải chỉ Yến Phi đâu mà tất cả bảy người Tam Hoàng Gia Trang các ngươi đều phải chết!”

Tuy nhiên Thích Hoàng cũng cảm thấy kỳ lạ, bọn chúng vẫn chưa ám sát Yến Phi, không lẽ có kẻ nẫng tay trên?

Vương Tiểu Hổ ôm bụng cười sằng sặc:

"Mày vui tính thật đấy! Tao vốn định đến Hiên Viên Thần Triều nói vài câu công bằng với lão Hiên Viên Hoàng Đế nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi, tao chỉ việc san bằng Hiên Viên Thần Triều thôi, phải không?”

Thích Hoàng cười nhạt:

"Ta nghe đồn trong Tam Hoàng thì Nhị đương gia băng hàn lãnh khốc, Tam đương gia ôn nhu chất phác còn Đại đương gia nhà ngươi lại kiêu căng khoác lác. Giờ gặp mặt xem ra quả đúng như lời đồn."

Vương Tiểu Hổ chậm rãi rút hai thanh đoạn đao khỏi vỏ, miệng y nở một nụ cười tà ác như ma quỷ:

"Hôm nay tao sẽ cho mày biết mày đã chọc sai người rồi, mày đã nghĩ được sẽ viết gì trên bia mộ chưa?”

Đao vừa động.

Gió lập tức nổi lên.

Chú thích:

(1)Trích Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, chương 1: Minh Nghĩa:

Họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu.

Thiện ác vi báo, như ảnh tùy hình.

(Hoạ phúc không cửa, do người tự mời.

Thiện ác báo ứng, như bóng với hình.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play