"Cậu..." Thần Nhiên vốn định bảo là cậu kích động quá, nhưng nhìn thấy hai cái tai ửng hồng của Từ Dĩ Niên, lời nói đến miệng rồi cũng phải nuốt về.
Thôi bỏ đi.
Coi người ta thành món hàng buôn bán là chuyện rất nhục nhã.
Trông cái dáng vẻ mặt đỏ phừng phừng kia của Từ Dĩ Niên, chắc là đang tức xỉu.
Hai gã canh cửa một tên chết một tên bị thương, chẳng nói được cái tin tức có ích nào, Thần Nhiên đứng trong lồng chỉ huy: "Tìm chìa khóa trên người bọn họ đi."
Từ Dĩ Niên nghe lời ngồi xổm xuống. Trên người đầu trâu và mặt sẹo đều treo chìa khóa, cậu đang định vươn tay ra lấy thì đột nhiên có cảm giác là lạ, cậu liền quay đầu nhìn về phía chỗ rẽ.
Không có động tĩnh gì.
Từ Dĩ Niên bất giác nhíu mi.
Ảo giác à? Hình như lúc nãy có ai đang nhìn cậu chằm chằm.
"Ngơ ra cái gì? Nhanh lên." Thần Nhiên thấy cậu mãi không động đậy, thúc giục.
Từ Dĩ Niên thu tầm mắt lại, gỡ chùm chìa khóa mở cái lồng chim ra, những người bị nhốt bên trong nhanh chóng nối đuôi nhau đi ra, có thầy trừ yêu chủ động nói: "Tôi biết đường rời khỏi đây. Chỗ này chắc là phía sau hội trường đấu giá, muốn thoát thì đi theo tôi."
Mọi người vội vã tụ tập xung quanh người nọ, cô gái ban nãy được bọn họ giúp đỡ quay đầu lại hỏi: "Các cậu không đi à?"
Từ Dĩ Niên đang định chạy theo thì bên trong cổ tay cậu đột nhiên nóng rực lên.
Bùa liên lạc mãi không thấy động tĩnh gì lúc này lại động đậy. Không chỉ có Từ Dĩ Niên, bùa liên lạc trên cổ tay Thần Nhiên cũng tỏa ra ánh sáng màu xanh lam. Cậu thử nói chuyện với bên kia: "Tô Đường? Cố Hiểu Đông?"
Không ai đáp lại.
Hướng chỉ của bùa chú hoàn toàn trái ngược với hướng mà những người khác rời khỏi, Thần Nhiên nhớ lại địa hình một chút: "Bên này là hướng sảnh của hội đấu giá. Vị trí lúc trước của bọn họ đã ngăn bùa liên lạc lại, bây giờ bỗng dưng bị đưa ra khỏi chỗ đó, rất có thể là vì đã trở thành sản phẩm bán đấu giá. Hiện tại chúng ta hẳn là ——"
"Cứ lên thẳng đi." Từ Dĩ Niên tiếp lời.
"?" Thần Nhiên sửng sốt, đột nhiên hiểu được tại sao giáo viên nào ở học viện cũng đều lên máu não với Từ Dĩ Niên: "Chúng ta chỉ có hai người thôi, còn bọn họ có bao nhiêu người?! Cậu muốn cứu người hay muốn chịu chết?"
"Tôi không lên, cậu không lên, chờ giáo viên tới thì người hai bọn họ lạnh ngắt rồi."
"Cũng không phải là không ai lên, cậu gấp làm gì." Thần Nhiên nói xong, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng.
Cùng lúc đó.
Trong hội đấu giá, MC trông thấy sản phẩm đấu giá áp chót trên sân khấu, không khỏi lộ vẻ tươi cười.
Khác với tất cả những sản phẩm đấu giá trước đó, cái lần này là báu vật vô giá thật sự có thể khiến toàn hiện trường điên cuồng.
MC cao giọng nói: "Theo lẽ thường, mỗi hội đấu giá của yêu giới đều sẽ cung cấp cho khách mời một danh sách mục lục những sản phẩm đấu giá, chỉ có sản phẩm áp chót không được xuất hiện trong danh sách đó, nói như vậy hẳn các vị đã chờ lâu rồi. Tôi cam đoan, cho dù là vị khách có kiến thức rộng rãi nhất thì cũng phải trầm trồ với sản phẩm này."
Đèn rọi thẳng xuống sân khấu, trên màn hình xuất hiện hình dáng của sản phẩm. Đó là một người thanh niên cao ráo. Mặt y mang nét cười đi tới sân khấu. Nếu bỏ qua cái lồng chim xuyên qua hơn nửa khuôn mặt, gần như là mọc ra trên đầu của y thì đây cũng có thể coi là một thanh niên có vẻ ngoài ưa nhìn.
"Năm nay, sản phẩm áp chót là một con lung yêu, nếu các vị chưa nghe qua cách gọi lung yêu này thì chắc là còn một cái tên phổ biến hơn."
"—— Hứa nguyện cơ."
Tất cả ồ lên.
Như nước đổ vào trong chảo, tất cả bốn phía đều ồn ào, nhóm yêu quái khách quý đã lạnh nhạt cả đêm cũng phải vội vã vén rèm lên, nhìn về phía thanh niên nọ.
"Chỉ cần cung cấp đủ số lượng vật tế sống cho hứa nguyện cơ thì nó có thể giúp ngài thực hiện một nguyện vọng! Bất kể là sống lâu trăm tuổi, người phụ nữ xinh đẹp nhất hay là thế lực mạnh mẽ nhất! Thậm chí nó còn có thể làm cho kẻ thù cách xa nửa vòng Trái Đất của ngài rơi xuống đất trong nháy mắt."
"Để tỏ lòng thành ý, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn năm mươi người sống dùng để hiến tế cho khách mua, linh hồn huyết nhục của thầy trừ yêu kết hợp với nhân loại bình thường có khả năng tăng tác dụng rất hiệu quả, vật tế chúng tôi chuẩn bị có ba mươi thầy trừ yêu, các hội đấu giá trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy bao giờ."
"Đây là hứa nguyện cơ duy nhất hiện có! Tin rằng đa số các vị đều đã từng nghe, sau khi hoàn thành một nguyện vọng, hứa nguyện cơ sẽ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian rất lâu, nếu bỏ qua cơ hội lần này, lần sau không biết sẽ là lúc nào." MC vung tay lên, tất cả ngọn đèn đều chiếu về phía hứa nguyện cơ: "Vậy nên, sản phẩm áp chót đêm nay, giá khởi điểm là sẽ là ——"
Rầm!!!
Tấm màn sân khấu đỏ tươi đột ngột rơi xuống đất, che hết tất cả cảnh tượng trên sân khấu. Các vị khách không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Sao lại thế này?", "Đang đùa cái gì đấy?" "Cố tình ra vẻ, có đấu giá hay không đây?"
"Ngại quá!" Nhân viên công tác vội vã chạy lên sân khấu, "Màn sâu khấu bị rơi rồi, chúng tôi kéo lên ngay đây."
Gã vừa nói vừa nâng tấm màn lên, nhưng không biết tại sao cái màn sân khấu này kéo lên chậm bất thường, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, lòng nhân viên công tác như lửa đốt, theo bản năng nhìn về phía sân khấu.
Không đúng.
Động tác của nhân viên công tác cứng đờ, mắt tỏ vẻ khó tin.
Màn sân khấu được kéo lên đến chỗ này, theo lý thuyết thì hẳn là có thể nhìn thấy chân của hứa nguyện cơ, thế nhưng trên sân khấu lại trống rỗng.
Trong một góc sáng sủa của sảnh đấu giá, một con khôi nữ đứng lên khỏi ghế, ung dung đi ra ngoài.
Ra khỏi sảnh đấu giá, khôi nữ không còn giữ được tư thế thong thả nữa mà bay như điên về phía trước. Nó đi cứ như lướt trên mặt đất vậy, tốc độ nhanh kinh người, một bóng dáng khác theo sát phía sau, chặn trước một bước ngăn nó lại.
Tới rồi.
Do oán hận và sợ hãi mãnh liệt mà đồng tử của khôi nữ co lại.
"Cứ tưởng khôi nữ đã bị ta giết sạch hết rồi cơ đấy, không ngờ vẫn còn sót lại một con."
Khôi nữ dừng chân lại, ánh mắt nhìn người nọ lạnh lùng và độc địa. Bọn họ đều là những người rời khỏi sảnh đấu giá sau khi chuyện không may kia diễn ra, khôi nữ điên cuồng chạy trốn nên hơi thở hỗn loạn, vậy mà hô hấp của đối phương lại rất vững vàng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của hắn vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, nhưng khôi nữ thì chỉ thấy hắn như ác quỷ.
Mặt Úc Hòe không thay đổi, nhẹ giọng hỏi: "Hứa nguyện cơ đâu?"
"Chết rồi." Khôi nữ lạnh lùng đáp, "Nhưng đừng vội, mày sẽ tìm thấy nó nhanh thôi."
Cùng với giọng nói của khôi nữ, vô số con rối đã ẩn nấp từ lâu trong góc xông ra. Hai bên đường, nóc nhà, ngọn cây... Tất cả đều có con rối đã nấp kín.
Vừa nhận được mệnh lệnh, hơn một ngàn con rối điên cuồng đánh về phía Úc Hòe.
Phụt!
Khôi nữ hộc ra một ngụm máu.
Dây rối chằng chịt liên kết với trái tim của nó. Một con khôi nữ có thể đồng thời điều khiển một số lượng con rối nhất định, nếu muốn điều khiển hơn một ngàn con rối, khôi nữ chỉ có thể lấy trái tim để làm mối dắt, cái giá phải trả là giảm tuổi thọ. Thậm chí vì thế mà nó có thể mất một nửa tuổi thọ của mình.
Vô số con rối ào về phía Úc Hòe như thủy triều. Một yêu quái có mạnh đến đâu cũng không thể lập tức giải quyết nhiều mục tiêu đến vậy. Khôi nữ nhìn không chớp mắt, đang đợi khoảnh khắc Úc Hòe không lo nổi cho thân mình.
Thừa dịp đó, giết hắn!
Khôi nữ nhìn hết sức chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy cổ đau nhói.
Một sợi dây nối rối đã quấn lấy cổ nó từ lúc nào, sợi dây kia bị giật một cái, khôi nữ quỳ rạp xuống đất, não nó trống rỗng mấy giây mới ý thức được mình đã bị điều khiển ngược.
Sau khi khôi nữ quỳ xuống đất, tơ rối trong ngực nó cũng bị ngắt, hơn một ngàn con rối dừng động tác công kích Úc Hòe lại, đồng loạt quỳ xuống bên chân hắn, cảnh tượng tức cười không tả nổi.
"Đứng không nói, vậy thì quỳ."
Úc Hòe hất dây rối trên người mình ra, khôi nữ bị hắn thao túng cũng ngã xuống trước mặt hắn.
Khôi nữ không thể tin nổi, nó nhìn sợi dây nhỏ trong tay Úc Hòe: "Làm sao mà... sao có thể...?!"
Úc Hòe không chỉ thao túng nó mà đồng thời còn thao túng cả ngàn con rối của nó. Nó phải trả giá bằng máu mới có được những con rối đó, mà Úc Hòe thì chỉ cần khẽ nhấc ngón tay. Ý thức được sự chênh lệch thực lực giữa hai người, giọng của khôi nữ bất giác run rẩy.
Một linh thể bé bằng lòng bàn tay đậu trên vai Úc Hòe, linh thể tròn tròn trắng trắng gật gù đắc ý, ngón tay mập mạp kéo mấy sợi rối. Trông nó cứ như một con khôi nữ thu nhỏ.
Khôi nữ nhìn thấy linh thể kia thì đột nhiên đỏ ngầu hai mắt, oán hận nói: "Bộ tộc của chúng mày đều là quái vật, loại sức mạnh khác thường này... Chúng mày nên chết hết đi!"
Chữ "quỷ" trong quỷ tộc có nghĩa là "trừ quỷ".
Yêu quái và con người bị quỷ tộc giết chết thì có thể để cho tên quỷ tộc này sử dụng. Quỷ tộc có thể triệu hồi linh thể của người chết ra, sau đó mượn năng lực của người chết. Nói cách khác, yêu quái và thầy trừ yêu bị giết càng nhiều thì tự thân quỷ tộc càng có nhiều các loại năng lực phong phú khác nhau, đương nhiên sẽ càng ngày càng mạnh hơn.
Những năm gần đây, sở dĩ hai giới đều kiêng kị Úc Hòe đa phần là do trong Mai Cốt tràng tụ tập rất nhiều yêu quái có chủng tộc khác nhau, có chủng tộc thậm chí còn không được ghi trong danh sách. Có trời mới biết Úc Hòe đã giết những loại yêu quái nào trong Mai Cốt tràng, đoạt được bao nhiêu năng lực rồi.
Úc Hòe hỏi lại lần nữa: "Hứa nguyện cơ đâu?"
"Tao cũng muốn hỏi, chính mày đã giết hết người của tộc tao, mày còn nhớ rõ khuôn mặt của bọn họ không?" Khôi nữ nhe răng cười, "A, tao quên mất, mày có thể ra khỏi Mai Cốt tràng, làm sao còn nhớ được những yêu quái trong bộ tộc bị mày giết hại cơ chứ?"
"Thế nên mi mới mang hứa nguyện cơ đi?" Giọng Úc Hòe lạnh như băng, hắn khẽ nhúc nhích cái tay nối với sợi rối, đầu của khôi nữ nện cái bịch xuống đất, rồi lại được nâng lên, rồi lại bị nện xuống liên tục.
Khôi nữ chuyên thao túng người khác lần đầu tiên bị người khác thao túng, hai mắt nó ứ máu, thù hận nói: "... Không thì mày giết tao luôn đi."
"Có rất ít người biết ta đang tìm hứa nguyện cơ, mi có gan dẫn nó ra, muốn chết cũng không dễ vậy đâu." Úc Hòe từ trên cao nhìn xuống, nhìn khuôn mặt đẫm máu của khôi nữ, "Ai phái mi tới?"
Lúc này khôi nữ mới ý thức được vấn đề, nó nhịn đau không nói lời nào.
Keng một tiếng, một chiếc dao róc xương xuất hiện trước mặt nó.
Nó nghi ngờ không biết Úc Hòe muốn làm gì, chợt nghe Úc Hòe chậm rãi nói: "Đến khi xương thịt từ trên xuống dưới của mi đều bị róc xuống, chắc là mi sẽ bằng lòng nói thật."
Da đầu khôi nữ tê tái.
Nó hoảng sợ phát hiện nó đã nhặt dao róc xương lên, đặt trên cánh tay. Nó dùng hết sức lực cũng không thể khống chế động tác của chính, chỉ có thể theo sự điều khiển của sợi dây rối mà cắt dao vào tay, từng miếng thịt bị nó nó cắt ra, cánh tay đầm đìa máu tươi.
"...Tao nói! Dừng lại đi! Xin mày dừng lại đi. Tao chưa từng gặp người thuê tao. Hắn ta liên lạc với tao qua truyền lời. Khoảng ba tháng trước, sau khi mày tiêu diệt bộ tộc của tao chưa được bao lâu thì khách thuê liên hệ với tao, hắn ta nói mày sẽ về báo thù, cho dù tao có may mắn tránh thoát được lần đó thì sớm muộn gì cũng bị mày tìm ra. Chỉ cần tao bằng lòng cướp mất hứa nguyện cơ trong hội đấu giá, hắn ta sẽ giúp tao mai danh ẩn tích, tao đã khống chế MC, để hắn ta đem hứa nguyện cơ đi về hướng—— "
Khôi nữ im bặt, miệng phun máu.
Ngay sau đó, cả mắt, tai và mũi của nó bắt đầu chảy máu, chất độc hỗn tạp theo dòng máu phun ra khỏi cơ thể, đồng tử khôi nữ đảo qua đảo lại, mặt vẫn giữ nguyên vẻ cầu xin, hiển nhiên là không ngờ được trong cơ thể mình có giấu kịch độc.
Úc Hòe lập tức triệu hồi linh thể của băng phách ra thử làm đông máu của khôi nữ lại, nhưng do thời gian quá dài nên không thể ngăn chất độc khuếch tán.
Chưa đến nửa phút sau, khôi nữ chết trước mặt hắn.
Ý thức được có lẽ con khôi nữ này đã bị hạ độc trước khi chấp hành nhiệm vụ, Úc Hòe cất linh thể đi, quay người đi về phía hội đấu giá.
...
Hội trường đấu giá.
"Những con yêu quái bị nhốt ở đây, chắc chắn là đang tức giận trong lòng. Nếu để chúng nó đến sảnh lớn quấy rối, chúng ta có thể nhân cơ hội cứu người ra."
"Chúng nó có bằng lòng giúp đỡ không?" Từ Dĩ Niên ngờ vực.
"Lúc nãy cậu đánh nhau, chúng nó đều thấy cậu khá là dũng cảm, cậu đi nói với chúng nó đi, có khi lại được đấy."
"... Cậu muốn tôi đi cầu xin đám ngốc đó trợ giúp ấy hả?" Từ Dĩ Niên do dự một lúc, cắn chặt răng: "Được... Mạng người to bằng trời."
"Không bắt cậu cầu xin họ." Thần Nhiên buồn cười nhìn cậu, có lẽ từ đầu đến cuối tên này không hề ý thức được rằng lời nói cử chỉ của mình rất hợp khẩu vị đám yêu quái, "Cậu cứ nói chuyện như bình thường là được."
Từ Dĩ Niên nghĩ đi nghĩ lại lời Thần Nhiên trong đầu, cậu vừa đi vừa quan sát đám yêu quái trong lồng sắt, hơi nghi ngờ chẳng biết cái cách này có đáng tin không. Đám yêu quái rất nhàn nhã, bắt chuyện với cậu: "Chưa đi à, thầy trừ yêu?"
"Trận hồi nãy mày đánh khá đấy, ông mày đã không vừa mắt hai gã đó từ lâu rồi."
"Nhìn tao làm gì?...! Hê, mày còn cứ đứng đó không chịu đi, cẩn thận tao đánh đấy."
Từ Dĩ Niên theo phản xạ có điều kiện nói: "Đánh tao? Với cái trình độ của mày thì lúc ra được khỏi lồng chắc là lúc mày bị đem chôn đấy."
Thần Nhiên: "..."
Y bắt đầu nghi ngờ không biết phán đoán của mình có sai hay không.
Tính đi tính lại, sơ ý quên mất đây là một tên chuyên khẩu nghiệp.
Xung quanh vang lên tiếng cười, thái dương của con yêu quái kia nổi gân xanh: "Mày kiêu ngạo cái đếch gì. Đánh thắng được hai con gà què nên tưởng mình giỏi? Nếu không phải bên ngoài cái lồng này dán bùa thì ông mày giết mười đứa cũng không thèm chớp mắt."
Từ Dĩ Niên quét mắt nhìn tên yêu quái trong lồng. Đúng như lời đối phương nói, hơn một nửa cái lồng sắt đều dán bùa chú áp chế yêu lực. Từ Dĩ Niên vươn tay về phía đám yêu quái, bọn chúng thấy thế tức giận: "Đến đây! Đến mau, mày muốn giật tao à? Mày đừng tưởng là tao sợ nhé —— Mày làm gì đấy?"
"Thả mày ra, xem xem mày có thể giết được mười đứa thật hay không."
Yêu quái sửng sốt, thấy cậu lưu loát lột sạch một xấp bùa chú rồi lấy chìa khóa ra, không khỏi nghi ngờ: "Mày có ý gì?"
Từ Dĩ Niên nói như đúng rồi: "Bọn tao định đi phá hội đấu giá nhưng mà không đủ người, mượn mày dùng tạm nhé."
"..." Thần Nhiên tuyệt vọng che kín mặt.
Lần đầu tiên y trông thấy một người não phẳng như vậy, đã tính kế người khác rồi còn nói toạc kế hoạch ra.
Từ Dĩ Niên nói xong câu này, xung quanh yên tĩnh.
Bốn phương tám hướng vang lên tiếng cười bung nóc nhà.
"Ha ha ha ha ha ha! Mợ nó! Có phải tao ở chỗ này lâu quá nên bị hoang tưởng không, tao vừa nghe thấy cái gì vậy?"
"Cười cái gì?" Từ Dĩ Niên hỏi lại, "Cơ hội báo thù bày ra trước mặt, chúng mày không định thử à?"
Tính hiếu chiến của yêu tộc bị khiêu khích, có yêu quái rướn cổ ra bên ngoài nhìn.
Sự hấp dẫn của tự do quá lớn, chỉ cần Từ Dĩ Niên mở khóa, bọn họ có thể lấy lại được sức mạnh, không để chủ sự mặc sức xâu xé.
Đám yêu quái cứ tưởng cậu nói giỡn, nghe đến đây nhịn không được tỏ thái độ: "Anh em, đến đây. Mặc kệ bọn họ, mày thả tao ra đi, mày muốn giết ai, nhất định tao sẽ làm cho đầu thằng đó rơi xuống đất."
"Thả tao ra đi, thầy trừ yêu. Yêu tộc bọn tao luôn ân oán rõ ràng, tao sẽ báo đáp mày mà."
"Tao giỏi nhất là đi quấy rối đấy. Mày còn yêu cầu gì không, chỉ cần tao làm được thì mày cứ nói hết đi."
"Chỉ một yêu cầu thôi, đừng làm người khác bị thương." Từ Dĩ Niên vặn chía khóa, lồng sắt được mở ra, "Những cái khác thì mặc tụi mày."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT