"Giống như bắt được ban ngày từ trong màn đêm u tối."
Biên tập: Lebt Wohl
Từ Dĩ Niên chạy như điên về phía khu Tây. Toàn thân cậu bao vây bởi ánh chớp màu lam tím chói mắt, dị năng khiến tốc độ của cậu nhanh kinh người.
Sau khi nghe thấy tiếng nổ, Nam Chi liền thử liên hệ với Úc Hòe và Tạ Kỳ Hàn nhưng đều không được. Trước khi vào khu Tây, Úc Hòe và Tạ Kỳ Hàn đã kết pháp chú xác nhận sống chết, nhưng sau khi nổ thì pháp chú đều biến mất. Từ Dĩ Niên chẳng dám nghĩ sâu xa hơn, chỉ có thể chạy về phía trước.
Cách khu Tây càng gần thì cảnh tượng càng hỗn loạn, không ít yêu quái xem náo nhiệt cũng tụ tập lại đây. Xa xa là tấm màn đen khổng lồ dâng lên, những ký ức không vui tái diễn trong đầu... Lại là kết giới!
Hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ ngầu, không hề do dự mà đâm vào!
Rầm——!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc, ánh chớp lóe ra thắp sáng trời đêm của một phương. Dù vậy, kết giới vững vàng vẫn không hề hấn gì.
"Này!" Yêu quái cách đó không xa hoảng sợ, "Làm gì vậy, không muốn sống nữa à? Không biết công kích sẽ bắn ngược lại chính mình hay sao?"
Từ Dĩ Niên đâm rất mạnh, hiệu quả đặc biệt của kết giới làm khóe môi cậu trào máu tươi, cậu lau sạch đi rồi lại nện xuống kết giới.
Nắm đấm của cậu liên tục đập vào kết giới, dị năng nổ ra như hoa lửa, kết giới phản ngược lại công kích của cậu, ngón tay Từ Dĩ Niên đã lẫn lộn máu thịt. Cảnh tượng tương tự một cách lạ thường với năm năm về trước khiến lòng cậu càng lúc càng sợ hãi, Từ Dĩ Niên liều lĩnh phóng ra sấm sét, điên cuồng muốn làm hỏng tấm lá chắn mà không gì phá nổi.
Khó khăn lắm cậu mới biết được chân tướng, sao Úc Hòe có thể... sẽ không đâu, nhất định không sao!
"Thằng nhóc loài người kia, đừng kích động, đợi đến hừng đông thì kết giới sẽ tự động mở ra." Yêu quái bên cạnh không nhìn nổi nữa, "Cậu khiến bản thân sắp chết đến nơi rồi mà kết giới này vẫn không bị phá hỏng."
"Thấy cậu ta như vậy, chắc chắn là có người quan trọng đang ở bên trong? Để cậu ta giải tỏa cũng tốt, có lẽ cả khu Tây đều bị nổ thành bụi rồi, nhặc xác cũng chẳng biết đi nhặt chỗ nào."
"Tiếng nổ kia rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ có kẻ nào nghĩ quẩn tự phát nổ? Nổ ghê như vậy mà kết giới vẫn không mở, cái người tự nổ ấy cũng phải chết bên trong thôi, thế thì còn làm trưởng khu cái gì nữa?"
"Nói không chừng là trả thù đấy, các người không biết sao? Úc Hòe đã trở lại rồi, lúc trước hắn giết nhiều người như vậy, có khi đầy người muốn cùng đến chỗ chết với hắn!"
...
Bọn họ cãi nhau, bên nào cũng tự cho là mình phải, Từ Dĩ Niên không nghe lọt bất kỳ âm thanh nào, cậu chỉ biết liều mạng đấm lên kết giới. Nam Chi vội vã tới, thấy hai tay máu thịt lẫn lộn của cậu, cô muốn cản lại theo bản năng—— Kết giới của khu Tây đã tồn tại mấy ngàn năm, căn bản không thể nào bị người ta phá hỏng, nhưng cuối cùng cô chỉ yên lặng đứng phía sau Từ Dĩ Niên.
Ngoại trừ cây đuốc và đèn lồng dùng để thắp sáng trong đám yêu quái thì xung quanh không còn nguồn sáng nào khác, màn đêm dài đằng đẵng như không có điểm cuối. Phản kích của kết giới làm toàn thân Từ Dĩ Niên chằng chịt vết thương, mắt thấy ngón tay phóng dị năng của cậu mất tự nhiên cuộn lại, dường như sắp hao hết dị năng rồi, cuối cùng Nam Chi không nhịn được, cô kéo mạnh Từ Dĩ Niên rời khỏi tấm lá chắn không thể vượt qua.
"Từ thiếu chủ." Từ Dĩ Niên còn muốn tiến lên, Nam Chi túm chặt lấy cánh tay cậu, cô muốn nói cho cậu là kết giới không phá được, cứ tiếp tục như vậy không chừng sẽ nguy hiểm tính mạng. Thế nhưng vừa nhìn thoáng qua khuôn mặt của Từ Dĩ Niên, bao nhiêu lời khuyên bảo sắp nói ra chỉ đành nghẹn trong cuống họng.
Sắc mặt của Từ Dĩ Niên tái nhợt khác thường, không giống như vì bị thương hay dị năng hao hết, trái lại càng giống như cảm xúc căng thẳng tới cực hạn. Nam Chi ngẩn người, lập tức hiểu ra vì sao cậu lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Cậu đang sợ.
Ký ức về năm năm trước để lại một vết hằn sâu trong lòng cậu, tuy rằng sau đó Úc Hòe đã an toàn rời khỏi Mai Cốt tràng, chính cậu cũng biết được chân tướng từ miệng của Lam, thế nhưng cậu vẫn chẳng thể lập tức thoát ra khỏi bóng ma năm đó.
Nam Chi lặng lẽ thở dài, cô nhìn về phía kết giới màu đen không thể phá vỡ, mắt lộ vẻ căng thẳng khó nhận ra. Cô đỡ Từ Dĩ Niên chậm rãi ngồi xuống, dịu dàng an ủi: "Trời sắp sáng rồi, giữ sức chờ hắn đi ra, sẽ không sao đâu."
Mặt Từ Dĩ Niên hoảng hốt, không phản ứng gì với lời khuyên giải của cô, chẳng biết có nghe lọt tai không.
Bóng đêm dày đặc dần dần tản đi, ánh Mặt Trời chiếu qua tầng mây, rọi sáng cả khu Tây. Kết giới vững chắc trở nên trong suốt bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, gió lớn do vụ nổ tạo thành đã hoàn toàn phá tan gông cùm xiềng xích, đám yêu quái có kinh nghiệm che mũi trước: "Mẹ nó, nồng quá."
Cả khu Tây đều bị nổ thành đống đổ nát, hơi thở chết chóc phả vào mặt còn nồng hơn so với lần tuyển chọn trưởng khu lần trước, sức nóng do vụ nổ mang đến làm vô số thi thể hóa tro tàn, ngoại trừ ngọn lửa thiêu đốt và khói đặc cuồn cuộn thì trong khu Tây không còn một tiếng động dư thừa nào, cảnh tượng thảm thiết đến cực hạn giống như luyện ngục trần gian.
"Nhìn xem! Chẳng phải đều nổ thành tro rồi hay sao, biết chọn thế nào được nữa? Không còn ai sống!"
Từ Dĩ Niên miễn cưỡng đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng nặng nề trong khu Tây, sự tuyệt vọng che trời lấp đất khiến cậu ngạt thở, hai chân nhũn ra quỳ rạp xuống đất. Lần đầu tiên cậu nhận ra khi đau khổ tới cùng cực thì ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt nào. Từ Dĩ Niên chết lặng nhắm hai mắt lại, cúi thấp đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu gần như mất đi ý thức, cơ quan toàn thân đều tê liệt. Có người dừng lại trước mặt cậu, chặn đi mùi hương gay mũi. Mặt Trời chiếu đến sau lưng hắn, bóng của người nọ bao phủ lấy Từ Dĩ Niên. Bốn phía lần lượt vang lên âm thanh kinh ngạc, dường như đám yêu quái đang bàn tán cái gì. Từ Dĩ Niên mắt điếc tai ngơ, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Người nọ ngồi xổm xuống, thân hình cao hơn cậu rất nhiều mang theo mùi máu nồng nặc, ngón tay lạnh lẽo nâng mặt cậu lên: "Sao thế, trông em như sắp khóc đến nơi ấy."
Từ Dĩ Niên ngẩng đầu theo động tác của hắn, kinh ngạc nhìn hắn chăm chú, không dám chớp mắt lấy một cái. Cậu xác nhận hết lần này đến lần khác rằng người trước mặt không phải ảo tưởng của chính cậu, cậu không còn đau khổ nữa mà niềm vui sướng mãnh liệt đã nở rộ trong lòng cậu. Khuôn mặt của Từ Dĩ Niên vặn vẹo giống như vừa khóc vừa cười, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
Từ Dĩ Niên dùng rất nhiều sức, chỉ hận không thể khảm hắn vào máu thịt của mình, như là sợ buông lỏng tay ra thì Úc Hòe sẽ biến mất. Lưng của cậu không ngừng run lên, ngón tay đổ máu bất chấp túm lấy bờ vai của hắn như thể đang ôm một báu vật đã mất nhưng lại tìm được.
"... Từ Dĩ Niên?" Úc Hòe ngẩn người, cảm xúc trong mắt dần dần trở nên mềm mại. Hắn đưa tay ôm lấy Từ Dĩ Niên đang lo âu thấp thỏm, dịu dàng vuốt ve gáy cậu, "Được rồi được rồi, đừng lo, tôi không sao."
Hơi thở và giọng nói quen thuộc làm người ta vô cùng an tâm, chắc chắn rằng Úc Hòe bình yên vô sự, cuối cùng Từ Dĩ Niên không chịu được nữa, khép hai mắt lại trong lòng hắn.
Úc Hòe nghe tiếng thở càng lúc càng nhẹ của cậu mới chắc chắn rằng thế mà cậu lại ngủ mất, hắn buồn cười vòng qua bả vai của Từ Dĩ Niên, để sức nặng toàn thân cậu đều dựa lên người mình.
"Xem ra không thể thức đêm." Tạ Kỳ Hàn ở bên cạnh cà lơ phất phơ huýt sáo. Thần kinh căng thẳng cả đêm của Nam Chi bình tĩnh lại, dò hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Có một tên điên muốn trả thù nên tự phát nổ, cứ nhắm vào một mình lão đại." Tạ Kỳ Hàn nhớ tới yêu quái quyên sinh kia, hiếm khi khẳng định dũng khí của đối phương, "Ý tưởng không tồi, chỉ là không biết tự lượng sức mình. Lão đại chuẩn bị kết giới rồi nên tôi và hắn không làm sao, những người khác đều nổ sạch. Thầy tướng số kia mà ở bên trong thì cũng tan tành."
"Chúng tôi đã gặp Lam tiên sinh." Nam Chi nói, "Y ở chợ của khu Bắc."
Tạ Kỳ Hàn còn muốn hỏi tiếp thì Úc Hòe ôm Từ Dĩ Niên đang mê man đứng dậy. Yêu quái xung quanh vừa tò mò vừa sợ sệt, người nào người nấy đều nhìn hắn, Úc Hòe làm như không thấy, nói với Tạ Kỳ Hàn: "Đi giành ngọc chú."
Khu Tây kết thúc tuyển chọn, khu trưởng mới nhậm chức sẽ nhận được một ngọc chú dịch chuyển khỏi Mai Cốt tràng. Nhưng Úc Hòe và Tạ Kỳ Hàn đều còn sống nên theo lý mà nói trận đấu này coi như bỏ. Mấy lão yêu quái làm chứng ở đằng xa đang định quay đầu rời đi, nếu muốn lấy được ngọc chú thì chỉ có thể cướp đoạt.
"Tuân lệnh." Tạ Kỳ Hàn cử động cổ tay một chút, gọi người bạn gắn bó của mình theo thói quen, "Nam Chi, đi thôi? Có hai người tôi quen, đều không dễ đối phó."
"Nghe nói người làm chứng của mỗi đợt tuyển chọn trưởng khu đều có thực lực không tầm thường." Nam Chi mỉm cười, "Đúng lúc, mở mang kiến thức về cao thủ của Mai Cốt tràng."
...
Tạ Kỳ Hàn và Nam Chi đi rồi, Úc Hòe nắm tay Từ Dĩ Niên, sương mù ấm áp bao phủ lấy hai tay da thịt lẫn lộn, miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Có lẽ thật sự đã kiệt sức, người trong lòng mãi vẫn không mở mắt, ngay cả khi hắn bế cậu một đường từ khu Tây trở về biệt thự tình báo thì nhịp thở của Từ Dĩ Niên cũng chưa từng thay đổi.
Vụ nổ kia đã kích thích Từ Dĩ Niên rất nhiều, mặc dù ngủ say nhưng cậu vẫn quấn quýt lấy Úc Hòe theo bản năng. Úc Hòe đưa cậu về phòng mình. Trên người cả hai đều dính đầy máu và tro bụi, Úc Hòe liền dứt khoát bế cậu vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp dội lên mồ hôi và máu, hơi nước ẩm ướt tỏa ra mờ mịt. Từ Dĩ Niên ngủ trong bồn tắm lớn, Úc Hòe cụp mắt nhìn cậu. Tay chân Từ Dĩ Niên đều rất thon dài, khung xương xinh đẹp, làn da tuyết trắng và mái tóc đen sẫm khiến người ta có một ấn tượng thị giác vô cùng mãnh liệt, nốt ruồi nhỏ dưới mắt khiến cậu càng tăng vẻ diễm lệ.
Lúc này Úc Hòe mới phát hiện trên người cậu còn có nhiều vết thương to nhỏ, vừa nghĩ liền biết được đại khái là tại sao. Lòng Úc Hòe mềm nhũn, linh thể có hình người cá lơ lửng trên không trung, lòng bàn tay hắn được bao trùm bởi một lớp màng trong suốt, dùng năng lực chữa khỏi vết thương cho Từ Dĩ Niên. Từ đầu tới cuối Từ Dĩ Niên đều nhắm mắt tùy ý cho người ta sắp xếp, bộ dạng nghe lời này đã kích thích đến dục vọng xâm lược sâu trong cốt tủy của yêu tộc, Úc Hòe nhịn không được mà chuyển qua cằm cậu, cắn một cái lên đôi môi hồng nhạt.
Tắm rửa xong, hắn bế người lên giường, chậm rãi sấy khô tóc cho cậu. Lúc hắn tắt máy sấy, ngón tay của Từ Dĩ Niên giật giật, đôi mắt hoa đào từ từ mở ra.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, não Từ Dĩ Niên mơ màng, trông thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, cậu khàn khàn cất giọng: "Úc Hòe..."
"Dậy rồi?" Tay Úc Hòe cầm cốc thủy tinh đưa cho cậu, ý bảo cậu uống nước. Từ Dĩ Niên nhận lấy, dòng nước ấm áp chảy qua yết hầu của cậu, mạch suy nghĩ của cậu dần dần tỉnh táo lại, nhớ tới cảnh tượng như luyện ngục ở khu Tây, Từ Dĩ Niên vội vàng hỏi: "Anh không bị thương chứ? Khu Tây xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì đáng ngại, gặp phải một tên điên tự nổ thôi." Úc Hòe cầm lấy cái cốc không trong tay cậu một cách tự nhiên, đặt sang bên cạnh, "Nghe Nam Chi nói hai người gặp Lam rồi?"
Từ Dĩ Niên yên lặng một lát, khẽ nói: "Lam ở chợ của khu Bắc."
Úc Hòe ngồi xuống giường, ý bảo cậu kể tiếp đi.
"Y bày một cái sạp xem mệnh, hai mắt quấn băng vải, trạng thái thoạt nhìn không tệ lắm." Nhớ tới bộ dạng khi đó của Lam, tâm tình Từ Dĩ Niên phức tạp, "Nếu không có Nam Chi thì em cũng không biết là mắt y đã bị mù. Y dùng tuổi thọ để xem mệnh cho người ta, mỗi lần xem thì y cũng cách cái chết gần hơn."
"Lam dùng tất cả tuổi thọ còn lại để xem mệnh cho em lần cuối."
Nghe thấy từ mấu chốt, Úc Hòe nắm lấy tay Từ Dĩ Niên. Từ Dĩ Niên nhận ra hắn đang căng thẳng, ngón tay cậu chen vào giữa những kẽ hở, chủ động mười ngón đan cài với hắn.
"Mệnh của em bị người ta tráo đổi, thế nên thầy tướng số mới tính sai, mệnh đại hung đại ác không phải của em." Từ Dĩ Niên nói đến câu sau, giọng cậu không nhịn được mà run lên, "... Mệnh của chúng ta không tương khắc."
Trong khoảnh khắc cậu nói ra những lời này, nhà giam vây hãm đáy lòng cậu nhiều năm hoàn toàn đổ sập. Viền mắt cậu phiếm hồng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, "Chúng ta có thể yêu nhau, em sẽ không hại chết anh."
Bỗng nhiên Úc Hòe nắm chặt lấy tay cậu. Cho dù phản ứng lúc trước của Từ Dĩ Niên làm hắn ít nhiều có dự cảm, nhưng khi thật sự nghe chính miệng cậu nói ra sự thật, cảm giác vui sướng ấy không kém gì tử tù đột nhiên nhận được ân xá. Những rối bời tích tụ trong lòng nhiều năm dần dần tiêu tan, hắn hiếm khi luống cuống, không dám tin giờ khắc này thật sự tới rồi.
Dù vậy, Úc Hòe vẫn không quên trấn an Từ Dĩ Niên đang kích động, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, "Đừng gấp, từ từ nói, còn gì nữa?"
Từ Dĩ Niên lặp lại lời của Lam lần nữa, sau khi nghe xong Úc Hòe không nói một lời, hắn hơi đăm chiêu. Cuối cùng Từ Dĩ Niên nói, "Nhiều năm như vậy em vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ rằng mệnh hung của em đã ảnh hưởng đến anh còn bởi một nguyên nhân khác."
"Em bị người ta hạ cấm chế tinh thần."
Mặt Úc Hòe cứng đờ, nghiêm túc nói: "Cấm chế như thế nào?"
"Không chỉ mình em, cả Lam nữa. Dường như là một kiểu thôi miên, khiến chúng em tin tưởng vững chắc một chuyện nào đó. Mệnh lệnh của em là mệnh hung của em sẽ hại chết anh, chúng ta không thể yêu nhau, còn về phần Lam..." Nhớ tới lời cuối cùng chưa nói hết của thầy tướng số, Từ Dĩ Niên suy sụp lắc đầu, "Em không biết mệnh lệnh cụ thể của y là gì, nhưng hẳn là cùng kiểu với em."
"Còn một người giống các em nữa." Úc Hòe đột nhiên nói.
"Ai?" Từ Dĩ Niên kinh ngạc nhìn về phía hắn.
"Tiến sĩ. Gã bị khế chủ của huyết khế hạ cấm chế tinh thần đó là không được nghiên cứu tìm tòi thân phận của đối phương. Sau khi phá cấm chế, gã nhớ ra khế chủ chính là khởi la năm năm trước phối hợp giết hại quỷ tộc."
Từ Dĩ Niên khiếp sợ không thôi, một lúc lâu sau cậu mới trả lời: "Vậy... mệnh của em thật sự cùng quỷ tộc..."
"Là do một người làm." Úc Hòe khẳng định lời phỏng đoán của cậu. Cho dù trong lòng đã mơ hồ đoán được nhưng sau khi biết chân tướng, lòng Từ Dĩ Niên vẫn hỗn loạn, gắng sức mở miệng nhưng không nói nên lời.
Trong phòng im lặng một lát, bỗng nhiên Úc Hòe nắm lấy vai Từ Dĩ Niên, vẻ mặt trịnh trọng: "Thế nên năm đó không phải bởi vì... em mới vứt bỏ tôi, đúng hay không?"
"Không phải, đương nhiên không phải!" Từ Dĩ Niên nhất thời đau lòng không thôi, vội vàng lặp lại, "Em cứ nghĩ em sẽ hại chết anh, em sợ anh vĩnh viễn không thể rời khỏi Mai Cốt tràng, em không dám nói sự thật cho anh biết... Em thích anh! Úc Hòe, em vẫn luôn thích anh."
Như là sợ hắn không tin, Từ Dĩ Niên vội vội vàng vàng hất tung chăn ra, ngồi xổm trên giường, rướn người hôn lên môi hắn. Cảm nhận được sự đụng chạm không có quy luật trên môi, Úc Hòe chỉ hơi giật mình rồi lập tức đảo khách thành chủ, tay hắn giữ lấy gáy Từ Dĩ Niên, thô bạo mà tùy ý hôn môi cậu giống như cuối cùng cũng chiếm được một báu vật mơ ước đã lâu.
"Tôi cũng vậy." Hắn nói xong, cánh tay rắn chắc vòng qua cái eo nhỏ của người trong lòng, hơi thở nóng rực phả vào tai Từ Dĩ Niên, cứ thế mà đè người xuống giường.
Úc Hòe buông cậu ra, một tay hắn chống giường, tay kia không ngừng vuốt ve khuôn mặt của cậu, giọng nói lộ ra khát vọng đã dồn nén từ lâu, "Thích em nhất."
Bên tai Từ Dĩ Niên tê rần, cơ thể nhũn ra. Những lời này cứ như có ma lực, bất kể yêu tộc muốn thân mật với cậu như thế nào cậu đều cam tâm tình nguyện.
Tầm mắt của Úc Hòe thong thả dời xuống dưới, lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện mình đang mặc quần áo của hắn.
Cơ thể của cả hai cách biệt rõ ràng, áo sơ mi không vừa người mở rộng một mảng lớn, lộ ra da thịt không tì vết, ánh đèn trong phòng rọi lên xương quai xanh nhỏ gầy, hắt ra một cái bóng lõm xuống. Từ Dĩ Niên đánh bạo bắt lấy tay Úc Hòe, khiến hắn dán sát vào quần áo của mình, "Anh... anh muốn không?"
Tiếng xé rách quần áo vang lên trong phòng, Từ Dĩ Niên không khỏi trợn tròn mắt, chẳng ngờ ngay cả chút kiên nhẫn ấy mà hắn cũng không có.
...
Úc Hòe nhẹ nhàng lau mồ hôi vương bên má cậu, những sợi tóc đen tuyền dán lên hai gò má trắng như ngọc. Nốt ruồi của cậu cử động theo từng động tác vuốt ve của hắn.
"Em trông thấy tôi của bốn năm trước rồi, có đáng sợ không?"
Từ Dĩ Niên khó thở, miễn cưỡng nở một nụ cười không dọa người, Úc Hòe hôn lên chóp mũi của cậu: "Trước kia lúc ở Mai Cốt tràng, tôi cực kỳ muốn làm thế này với em. Em không sợ là vì em không biết khi ấy tôi muốn gì."
Nói đến câu sau, giọng hắn hơi trầm xuống. Tuy thần trí của Từ Dĩ Niên không tỉnh táo nhưng lòng cậu cũng giống như bị mèo cào một cái: "Gì cơ... anh muốn cái gì?"
Giọng nói của Từ Dĩ Niên mang vẻ trong trẻo của thiếu niên, lần đầu tiên lây dính loại tình cảm hoàn toàn tương phản này khiến cậu động lòng người một cách lạ thường. Trong giây phút ngắn ngủi, Úc Hòe suýt nữa thuận theo bản năng, đối xử với cậu bằng suy nghĩ âm u và dơ bẩn ấy.
Yêu tộc thấy sự tò mò trong mắt cậu, cuối cùng chỉ nói ra ý niệm dịu dàng nhất trong đầu.
"Muốn trói tay chân em, không cho em rời đi, còn muốn che mắt em lại." Úc Hòe vươn tay phủ lên hai mắt cậu, lòng bàn tay lạnh lẽo từ trước đến nay đã có độ ấm nóng rực, "Giống như thế này... hoàn toàn chiếm lấy em."
Cảnh tượng trước mắt Từ Dĩ Niên tối đen, cậu còn chưa kịp phản ứng thì giọng nói đã nức nở cả lên.
Lông mi dài cọ lên lòng bàn tay của Úc Hòe, cảm giác này tựa như bắt được một con bướm vỗ cánh muốn bay. Mà sự thật đúng là vậy.
Nhiều năm trước, hắn nhìn thấy con bướm xinh đẹp đó ở đằng xa, cuối cùng lại một lần nữa rơi vào tay hắn.
"Niên Niên." Úc Hòe nỉ non, cầm tay cậu đặt lên gối đầu. Từ Dĩ Niên bất ngờ bị gọi tên mụ, đầu ngón tay hồng nhạt hơi hơi cuộn lại. Úc Hòe hôn một cái lên cổ tay cậu, chú song sinh mà Nam Chi cho đang chậm rãi nhạt dần trên làn da nhẵn nhụi.
Chú văn mới hiện lên trên da thịt Từ Dĩ Niên. Những đường hoa văn màu lam như đóa hoa quấn quanh hai cổ tay trắng nõn tựa như xiềng xích khóa cậu lại. Từ Dĩ Niên cúi đầu khóc nức nở, đôi mắt hơi rũ xuống, Úc Hòe túm lấy cái cằm nhỏ xinh của cậu, nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu, giọng nói lộ vẻ xấu xa:
"Khóc cái gì, lát nữa cho em khóc."
Tuy đã sớm biết diện mạo của Từ Dĩ Niên thuộc kiểu sáng sủa động lòng người, lúc thân mật sẽ rất xinh đẹp, nhưng khi thật sự ôm lấy cậu thì cảnh tượng còn quyến rũ hơn hắn tưởng.
Úc Hòe ôm cậu, hôn cậu, biến mỗi một tấc của cậu thành của riêng.
Giống như bắt được ban ngày từ trong màn đêm u tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT