"Ông mày đánh nhau còn đẹp hơn."

Biên tập: Lebt Wohl

"Cuối cùng cũng tỉnh."

Diệp Thiểu mở mắt ra, nghe thấy giọng nói ác mộng.

Y quay đầu, tiến sĩ đang cụp mắt nhìn y chăm chú. Dây xích trên chân vang lên lách cách theo từng cử động của y, nhận ra năng lực của mình đã bị hạn chế, Diệp Thiểu nhắm mắt bình tĩnh lại, ngay sau đó, vô số hình ảnh rời rạc tràn vào tâm trí——

Từng vệt máu kéo dài trong dinh thự Bạch Lộc, những người đau khổ van nài, quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha. Y nhớ mình dẫn người xông vào sảnh nhỏ, thậm chí còn ra tay với Từ Dĩ Niên...

Đôi mắt của Diệp Thiểu trợn trừng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà quỳ sụp xuống đất kêu lên thảm thiết.

Tiến sĩ sợ nhiêu đó chưa đủ kích thích y nên gã còn cúi người, cười dịu dàng bảo: "Đoán xem, cậu đã giết bao nhiêu người?"

Gã chưa kịp nói ra số lượng thì người đang quỳ trên mặt đất đã mạnh mẽ ngẩng đầu túm lấy cổ tay của gã. Mu bàn tay của Diệp Thiểu nổi đầy gân xanh, giọng nói không nén được sự run rẩy: "Từ Dĩ Niên sao rồi?"

"Bạn tốt của cậu đúng không?" Tiến sĩ cố tình dừng lại một lát, "Bị chính tay cậu giết chết rồi."

"... Ông nói dối." Diệp Thiểu nhìn gã trừng trừng, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt của gã, "Cậu ấy không chết."

Tiến sĩ lấy điện thoại ra mở một cái video.

Là đoạn ghi hình trong dinh thự Bạch Lộc.

Diệp Thiểu cướp lấy điện thoại, thấy cả người mình được bao trùm bởi ngọn lửa màu đen, y tiến gần lên phía trước, toàn bộ những ngọn lửa ấy đều hướng về Từ Dĩ Niên—— Ầm! Đùng đùng! Tiếng lửa nổ tạo thành làn sóng không khí kinh người, cơ thể Từ Dĩ Niên bị xé thành nhiều mảnh.

Cạch một cái, điện thoại rơi xuống đất.

"Không thể nào..." Diệp Thiểu lẩm bẩm nói, "Tôi không giết được cậu ấy, cậu ấy có thể trốn."

"Phong khôi túm lấy chân của cậu ta rồi, cậu không trông thấy à?"

"... Không đâu, không phải như vậy, người chết không phải cậu ấy... Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?"

Hai mắt y đỏ ngầu, bất chấp nhào về phía tiến sĩ, gã khéo léo lùi bước, Diệp Thiểu giãy dụa kịch liệt khiến cho xiềng xích vang động điên cuồng, y bị nhốt trong một tấc không thể thoát ra, chỉ có thể tan vỡ mà chất vấn: "Tại sao phải để tôi giết cậu ấy! Ông giết tôi đi! Ông nên giết tôi từ năm năm trước rồi kìa...!" Nói xong câu cuối cùng, Diệp Thiểu bắt đầu nôn mửa.

Y hôn mê một ngày một đêm không ăn không uống nên cũng chẳng nôn ra được gì, thấy y quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn khan, tiến sĩ bật cười: "So với chất vấn tôi thì cậu nên tự hỏi bản thân mình đi. Tôi chỉ kích thích cậu một chút thôi vậy mà cậu lại có thể giết nhiều người đến vậy... Cậu đang ghen tỵ, cậu ghen tỵ bọn họ có thể làm người bình thường. Nhiều năm như vậy mà cậu vẫn chưa bỏ kính sát tròng xuống, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy mình bị lạc lõng."

"... Giết tôi đi." Người Diệp Thiểu run rẩy.

"Tại sao không nói thân phận của cậu cho Từ Dĩ Niên? Sợ cậu ta biết rồi sẽ cách xa cậu hay sao? Cậu đúng là tệ quá đấy." Tiến sĩ ngồi xổm xuống trước mặt y, cánh tay trắng gần như trong suốt nâng khuôn mặt của Diệp Thiểu lên. Trái ngược với những lời nói ác độc, khuôn mặt của tiến sĩ vô cùng đẹp, đôi mắt cong cong như mặt trăng, "Vĩnh viễn chỉ dám dùng một loại năng lực, sợ bản thân không giống người bình thường. Tôi cho cậu sức mạnh lớn như vậy, cậu lại muốn che che giấu giấu để sống cả đời như một con chuột."

Thấy Diệp Thiểu hồn bay phách lạc, cánh tay của tiến sĩ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của y.

Gã là tuyết yêu, nhiệt độ cơ thể vốn thấp hơn đại đa số yêu quái. Người thường chạm vào tứ chi của gã giống như chạm vào một tảng băng nhưng Diệp Thiểu vẫn không nhúc nhích, chết lặng tùy cho gã ôm.

"Bọn họ cảm thấy cậu là quái vật, nhưng tôi thì không. Cậu là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi."

"Tôi vẫn luôn chờ cậu trở về."

"Giết nhiều người như vậy, cục trừ yêu đã không thể bỏ qua cho cậu rồi." Gã hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn đôi mắt màu tím sẫm của Diệp Thiểu.

"Mãi mãi ở bên cạnh tôi đi."

...

"Đi về phía trước." Quản ngục quơ quơ cây côn, liên tục xua đuổi một đám tội phạm, thỉnh thoảng có vài tên tội phạm không phục nên xảy ra xung đột với quản ngục. Sau khi cảnh cáo nhưng không được, tay của một vị quản ngục trong đó đã hóa thành chất lỏng sôi sùng sục như nham thạch nóng chảy, tát một phát lên mặt tù nhân.

Nửa khuôn mặt của tù nhân kia nhanh chóng bị nóng chảy ra, gã bụm mặt quằn quại kêu rên dưới đất. Toàn bộ quản ngục trong Hắc Tháp đều là yêu tộc, bọn họ thấy vậy nhưng không thể nói gì, quản ngục đạp một phát lên tù nhân: "Ở đây chẳng có ai đưa mày đến phòng y tế đâu, không muốn chết thì tự đứng dậy đi—— Đi tiếp đi! Còn rầy rà nữa thì kết cục của chúng mày cũng như nó đấy!"

Nhóm tội phạm mới tới này hầu hết đều là yêu tộc, dù cho đã vào Hắc Tháp rồi nhưng vẫn không yên phận như trước, thấy thủ đoạn cứng rắn của quản ngục, đám người phá phách mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Từ Dĩ Niên mặc đồ tù nhân đi theo đám yêu quái cũng ăn mặc y hệt, Hạ Tử Hoành đi phía sau cậu, còn Thần Nhiên thì đi cuối hàng, cách cậu hai tên tù nhân, y vừa đi vừa lặng lẽ quan sát bốn phía.

Lúc đơn xin chấp hành nhiệm vụ được thông qua, ba người đều rất kinh ngạc.

Trước đó vài hôm, tổng cục trừ yêu tuyên bố một loạt nhiệm vụ mới. Giữa vô số nhiệm vụ có độ khó cao liên quan đến dinh thự Bạch Lộc và Hắc Tháp thì chỉ có một nhiệm vụ hai sao—— Lẻn vào Hắc Tháp, dùng hết khả năng để tìm hiểu tình hình thực tế bên trong, cung cấp thêm nhiều tin tức cho hành động kế tiếp.

Do trở ngại của việc phân quyền quản lý giữa hai giới nên dưới tình huống chưa có chứng cứ, cục trừ yêu không thể tiến hành điều tra Hắc Tháp, chỉ có thể dùng cách âm thầm điều tra. Nhiệm vụ hai sao thuộc phạm vi mà thầy trừ yêu vừa vượt qua kỳ kiểm tra tốt nghiệp là có thể xin vào. Vừa nhìn thấy thông báo nhiệm vụ được phát ra lúc rạng sáng, Từ Dĩ Niên vốn đang suy sụp mấy ngày nay liền phấn chấn tinh thần ngồi bật dậy trong đêm. Giữa "nguy hiểm không lường trước" và "tìm Diệp Thiểu hỏi cho rõ" thì cậu không hề do dự chọn vế thứ hai.

Cậu gửi thông báo nhiệm vụ vào trong nhóm, sau đó gọi Hạ Tử Hoành: [Cậu sẵn sàng bị anh Hạ Nghiên đánh gãy chân chưa?]

Hạ Tử Hoành gửi icon khóc lóc: [Xông lên! Nhận nhiệm vụ!]

Từ Dĩ Niên: [Thần Nhiên đâu? Tới làm việc nào, tôi với Hạ Tử Hoành không biết viết đơn xin nhận nhiệm vụ.]

Thần Nhiên: [... Hai người là con lợn à?]

Thần Nhiên: [Đợi tí, tôi viết cái đơn cho cả nhóm.]

Cả nhóm thảo luận đến hai ba giờ sáng, lúc Thần Nhiên gửi đơn, thật ra trong lòng bọn họ không chắc chắn lắm.

Sau chuyện của dinh thự Bạch Lộc, ngoại trừ cái nhiệm vụ hai sao duy nhất này thì các nhiệm vụ liên quan đến Hắc Tháp khác đều được đẩy lên cấp cao nhất. Nhưng không ngờ là bọn họ lại thuận lợi nhận được nhiệm vụ.

"Có lẽ bởi vì đây chỉ là nhiệm vụ điều tra, không dính dáng đến cái gì quan trọng." Thần Nhiên nói.

"Thôi kệ đi, nhận được là OK rồi." Từ Dĩ Niên quan tâm đến chuyện khác hơn, "Chúng ta đến Hắc Tháp kiểu gì?"

"Cục trừ yêu sẽ tạo thân phận giả cho chúng ta, chúng ta là thế thân cho ba gã tội phạm khác để trà trộn vào."

Hạ Tử Hoành chậm chạp nhận ra: "... Phải ngồi tù à?"

...

"Số 4988." Quản ngục gọi số hiệu của Từ Dĩ Niên, "Phòng giam của cậu là gian này."

Từ Dĩ Niên đang định đi vào thì quản ngục dùng cây côn chặn cậu lại, Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, quản ngục nhếch miệng cười: "Con người à? Hiếm thấy đấy, phạm tội gì?"

Từ Dĩ Niên suy nghĩ một lát, chắc chắn rằng mình đã quên mất hành vi phạm tội trên tài liệu rồi: "Không nhớ nữa."

Quản ngục nhìn cậu thêm mấy lần, cuối cùng châm biếm nói: "Cút đi."

Từ Dĩ Niên ngoan ngoãn cút vào phòng giam, vị trí của cậu nằm ở tầng 49, may mắn là Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành đều được phân vào cùng một tầng với cậu. Kiến trúc của Hắc Tháp đúng là trứ danh, cả tòa ngục giam có hình tháp nhọn, tổng cộng 200 tầng. Từ Dĩ Niên vừa vào phòng giam thì phía sau đã vang lên tiếng khóa cửa.

Cậu ngước mắt nhìn xung quanh nơi mà mình sẽ ở trong khoảng thời gian tới.

Phòng giam này không lớn, chỉ đủ đặt hai cái giường, một cái bàn gỗ và một phòng vệ sinh được xây trong góc. Có một người đã ngồi sẵn trên giường, thanh niên đưa lưng về phía cậu vén áo tù lên, trên người chằng chịt dấu vết xanh xanh tím tím.

"Bạn tù mới? Giúp tôi bôi thuốc đi." Người nọ không quay đầu lại, tùy tay ném thuốc mỡ qua. Từ Dĩ Niên vững vàng bắt được, cậu đi từng bước về phía trước, phát hiện trên lưng đối phương đa số là vết roi, còn có cả vết cắn và véo, thậm chí là vết bỏng tàn thuốc.

Từ Dĩ Niên lấy thuốc, chậm rãi bôi lên lưng hắn. Lúc bôi thuốc, thanh niên không nén nổi đau đớn mà rít lên một tiếng, Từ Dĩ Niên nhịn không được hỏi: "Bị sao vậy?"

"Còn bị sao nữa? Bị người ta f*ck đó, mấy thằng biến thái chết tiệt!"

Thanh niên vừa nói vừa quay qua, trông thấy rõ bộ dạng của Từ Dĩ Niên, hắn ngẩn người thốt lên: "Sao cậu..."

Nói được một nửa, mắt thanh niên xẹt qua thứ gì đó, lời chưa nói nghẹn ứ lại, tự nhiên bảo: "Cậu ưa nhìn phết đấy."

Từ Dĩ Niên cũng đang đánh giá hắn, thanh niên khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, dung mạo đẹp đẽ, đôi mắt hồ ly vô cùng quyến rũ. Hai người đối diện giây lát, đôi môi sưng đỏ của thanh niên khẽ căng ra: "Thấy cậu giúp tôi thoa thuốc, tôi nhắc nhở cậu nhé."

"Tù nhân trong Hắc Tháp đều ăn cơm ở tầng 100, hôm nay có người mới đến nên tất cả mọi người sẽ để ý các cậu. Nếu có tù nhân ngồi ở bàn dài bắt chuyện với cậu thì cậu đừng có xung đột với bọn họ nhé."

Đúng như lời thanh niên nói, vào giờ cơm chiều, tất cả tù nhân đều tập hợp tại tầng 100.

Trong Hắc Tháp gần như không nhìn được màu khác, trần nhà và mặt đất của tầng 100 đều được lát bằng gạch đen, ánh đèn chiếu lên khiến nó lạnh lẽo mà sáng bóng. Thời tiết nóng dần lên, đám tù nhân nối đuôi nhau đi vào, mùi đồ ăn và mùi mồ hôi quyện lại, ngay cả gió đêm từ ngoài cửa sổ cũng không thổi cho tản bớt được.

Quản ngục dẫn người mới về phía trước, một tên tù nhân cũ ngồi ở bàn nhỏ ngẩng đầu quan sát bọn họ. Những cái bàn nhỏ này được đặt rất gần nhau, khoảng cách giữa hai cái bàn chỉ đủ cho một người đi qua, phía trên bày biện đồ ăn giản dị. Đa số ánh mắt của những tên tù nhân cũ đều không có ý gì tốt lành, giống như đang nhìn một đám dê con ngu dốt.

"Ngồi xuống đây." Quản ngục ra lệnh.

Từ Dĩ Niên ngồi xuống một trong những cái bàn nhỏ. Cách đó không xa có vài cái bàn dài, tốp năm tốp ba những tên tù nhân ngồi cạnh bàn, khu vực ấy không chỉ lớn hơn mà rõ ràng là đồ ăn trên bàn cũng phong phú hơn nhiều. Cậu cảm thấy quái lạ nên nhìn về phía bên đó nhiều thêm mấy lần.

Cũng đúng lúc này, một tên tù nhân nhìn lại cậu.

Con ngươi và tóc của gã đều là màu xám, cơ thể cường tráng rắn chắc, mặt mũi toát ra sự không đứng đắn. Gã nói gì đó với người bên cạnh, chỉ trỏ Từ Dĩ Niên không hề e dè.

Có hai gã tù nhân ở một bàn khác đứng dậy đi đến trước mặt Từ Dĩ Niên. Trong đó có một người trực tiếp đưa tay hất hết đồ ăn của cậu xuống đất, hai ba giọt dầu bắn lên chân Từ Dĩ Niên. Tù nhân cười với cậu: "Anh Kiêu bảo mời cậu ăn cơm."

Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm nho nhỏ, quản ngục làm như không nhìn thấy. Từ Dĩ Niên liếc mắt, tù nhân tóc xám đánh giá cậu không kiêng nể gì, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Từ Dĩ Niên xóa sạch mấy câu thô tục trong não đi, hít sâu một hơi rồi đứng dậy.

"Ngồi bên này." Giang Kiêu ý bảo cậu ngồi bên cạnh mình.

Từ Dĩ Niên trưng khuôn mặt hầm hừ ra, làm bộ như không nghe thấy mà ngồi xuống đối diện gã. Giang Kiêu nhướn mày một cái, tên tù nhân dẫn Từ Dĩ Niên tới đây túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu đứng dậy rồi đẩy cậu đến vị trí bên cạnh Giang Kiêu.

Đầu ngón tay của Từ Dĩ Niên lóe lên dòng điện rồi tắt ngay. Cậu quay đầu nhìn diện mạo của tên tù nhân, chắc chắn rằng cái mặt này mà hóa thành tro thì cậu vẫn nhận ra.

Đợi đấy.

Đợi ông đây tìm được Diệp Thiểu thì chuyện đầu tiên chính là bóp chết ba đứa chúng mày.

Cậu lặng im ngồi vào vị trí mới. Động tác của tên tù nhân vừa túm áo cậu hơi thô lỗ, cái cổ trắng nõn nhanh chóng hiện ra những vết hồng hồng.

Ánh mắt của Giang Kiêu dừng trên mặt cậu: "Về sau cậu ngồi cùng bàn với tôi."

Mọi người xung quanh đều nhìn Từ Dĩ Niên, hai tên tù nhân dẫn cậu tới thì cười hì hì. Dù rằng cậu không muốn rước thêm phiền toái nhưng mà cậu không giả vờ nổi nữa rồi, Từ Dĩ Niên cứng rắn hỏi: "Tại sao? Tôi thân với anh lắm à?"

"Còn có thể vì sao nữa, vì cậu đẹp đấy."

Lời này vừa thốt ra, mấy tù nhân ở bàn khác liền cười vang. Thấy cậu vẫn không nhúc nhích, Giang Kiêu nhất thời hứng thú, tùy tiện gắp một miếng đồ ăn trên bàn: "Nào, há miệng ra."

Mặt Từ Dĩ Niên không thay đổi, đồ ăn đút đến cũng chẳng buồn mở miệng. Giang Kiêu ném đũa cái bộp, cười lạnh nói: "Không thích ăn cơm à? Vậy thì ăn cái khác. Miệng có mở hay không không quan trọng, mở chỗ khác là được."

Cái đũa mà Giang Kiêu ném bật một phát xuống bàn, vừa khéo đánh vào mặt Từ Dĩ Niên. Từ Dĩ Niên nghe rõ tiếng đứt gãy của sợi dây vốn vẫn đang kéo căng trong đầu cậu.

Cậu liếm liếm môi, bỗng nhiên mở miệng: "Chó đút cho mày ăn cái gì mày cũng ăn à?"

Không đợi Giang Kiêu kịp phản ứng thì tay Từ Dĩ Niên đã phóng ra dòng điện mãnh liệt, cậu đánh một cái lên mặt Giang Kiêu: "Thằng ngu, hôm nay cho mày mở mang tầm mắt——"

"Ông mày đánh nhau còn đẹp hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play