"Em là con nhím đấy à? Sao cứ đâm người vậy?"

Biên tập: Lebt Wohl

Trong căn phòng nhỏ sương khói lượn lờ, các cậu ấm ngồi chờ phát chán cả lên, khui hết chai rượu này đến chai rượu khác.

Từ Dĩ Niên lặng lẽ đẩy kính râm. Cậu nhìn hết một lượt cũng không phát hiện thấy bóng dáng của Diệp Thiểu đâu, đang lúc sốt ruột thì chợt có một dáng người cất bước đi tới từ phía bên kia.

Đó là một yêu quái cao gầy, cả người tầm hơn hai mét, bởi vì rất cao nên gã phải còng lưng xuống, trên cánh tay lộ ra từng mảng vảy màu xanh.

Khuôn mặt sơn quỷ mang theo nét cười, thấy khách khứa đang ngồi, mắt gã cong thành một đường: "Các vị khách quý, để các vị đợi lâu rồi, đồ mới được chuyển từ trong tháp ra, trên đường bị chậm trễ chút thời gian."

Người trẻ tuổi ngồi trong một góc sáng sủa không kiên nhẫn nói: "Để chúng tôi chờ lâu như vậy, cái thứ đó của anh phải xứng đáng đấy nhé."

"Đương nhiên, đương nhiên rồi. Chắc chắn phải mới lạ thú vị mới không uổng công các cậu đến đây một chuyến." Giọng điệu của sơn quỷ tha thiết, gã vỗ tay: "——Lên cả đi."

Có mười mấy người mặc trang phục hầu gái đi ra từ phía sau vách ngăn, ai ai cũng đều xinh đẹp quyến rũ, eo nhỏ chân dài. Trên tay mỗi người có một cái khay, trên khay bày biện một bộ đồ trà bằng sứ giá ngàn vàng và một cái đĩa vàng. Trông thấy cái đĩa đựng một viên thuốc màu tím, Hạ Tử Hoành liền thay đổi sắc mặt.

"Hỗn huyết?" Y nói bằng âm lượng nhỏ nhất, giọng điệu tràn đầy vẻ khó mà tin nổi, "Sao có thể xuất hiện ở trong này...?!"

"Cái gì?" Từ Dĩ Niên cũng nhỏ giọng kề tai nói khẽ với y.

"Đây là thuốc cấm đấy. Phòng thí nghiệm chế tạo hỗn huyết là do anh của em tự dẫn đội đi tiêu hủy." Hạ Tử Hoành nhìn mấy người hiếu kỳ đánh giá viên thuốc trong cái đĩa vàng, lạ lùng nói: "Đám người này điên rồi! Thật sự là cái gì cũng dám thử."

Nhóm hầu gái lần lượt lui ra, sơn quỷ mỉm cười giới thiệu: "Trước mắt các vị là một thứ thuốc tên là hỗn huyết, tên khoa học là EDX-199."

Từ Dĩ Niên đột nhiên ngước mắt lên.

199... Tên người nhận trong lá thư kỳ lạ mà Diệp Thiểu nhận được.

"Hỗn huyết được tạo ra trong phòng thí nghiệm ngầm, nghe nói là được đặt tên theo số thứ tự của một trong số những vật thí nghiệm. Đó cũng là vật thí nghiệm gần với thành công nhất, cậu ta được trao cho một vài năng lực của yêu tộc, thân là con người nhưng đã phá vỡ giới hạn của huyết thống." Sơn quỷ nhìn thấy những khuôn mặt hứng thú liền tiếp tục giới thiệu, "Đương nhiên quá trình thí nghiệm vô cùng nguy hiểm, thông qua loại biện pháp này để đạt được năng lực đòi hỏi bản thân phải trả một cái giá rất đắt, nhưng khi dùng hỗn huyết thì cũng có thể đạt được hiệu quả tương đương."

"Mỗi khi uống một viên hỗn huyết, trong vài giờ thuốc phát huy tác dụng thì có thể có được một loại năng lực của yêu tộc, đồng thời các chức năng cơ thể của người uống thuốc sẽ tăng lên rất nhiều. Mấy năm trước, cục trừ yêu đã liệt hỗn huyết vào thuốc cấm, người ngoài thì bảo nó có giá cắt cổ, nhưng tất cả các cậu chủ ở đây đều là khách quý của dinh thự Bạch Lộc, đương nhiên không cần quan tâm đến giá cả."

Có không ít người bị mồi chài thành công, lần lượt hướng ánh mắt về phía viên thuốc màu tím.

"Nó nói xạo đó." Hạ Tử Hoành nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng bảo, "Thuốc này mới đầu không có tác dụng phụ gì, nhưng ăn nhiều thì không những bị nghiện mà còn tổn hại thần kinh não. Từng có yêu quái lên cơn nghiện thuốc nên nuốt một đống hỗn huyết, xong rồi cái đầu nổ tung ra luôn."

Từ Dĩ Niên nghe đến đó liền nhéo bả vai của Hàn Chinh, gã quay đầu lại. Từ Dĩ Niên ghé vài tai gã nói nhỏ, "Đừng ăn cái này."

Lúc nói chuyện, hơi thở của cậu khẽ phả vài tai gã, tai Hàn Chinh nóng bừng lên, liên mồm đáp: "Được được được."

Hạ Tử Hoành không khỏi nghi ngờ: "Cậu ta nghe có hiểu không mà đồng ý luôn vậy?"

Đã có vài người đưa tay đụng vào viên thuốc trong đĩa vàng, hầu gái lần lượt tiến lên dâng trà. Sơn quỷ tươi cười: "Vậy thì xin mời các vị tận hưởng năng lực mà hỗn huyết mang lại."

Trên hành lang, bốn gã vệ sĩ trông cửa nói chuyện phiếm câu được câu không.

"Gần đây buôn bán tốt thật, hàng tích trữ trong dinh thự cũng chẳng đủ nữa. Nghe nói hàng đêm nay là tạm thời vận chuyển từ trong tháp ra đấy."

"Cái tên chuyển hàng này..." Vệ sĩ cao gầy chần chờ, "Bất kể là đối mặt bao nhiêu lần vẫn khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên."

"Mấy người đó vừa nhìn là biết có lai lịch không tầm thường rồi." Vệ sĩ đầu đinh nói xong, nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, "Các cậu ăn thử hỗn huyết bao giờ chưa?"

Những người khác hứng thú hỏi: "Sao, cậu ăn rồi à?"

"Ăn một lần, chỉ một viên thôi. Dinh thự bán toàn là những viên đã pha loãng rồi, còn lúc đó tôi ăn là viên hàng thật vừa mới đóng gói xong, thuốc mạnh kinh người. Các cậu đoán xem như nào?" Đầu đinh tạm dừng đúng lúc dẫn tới sự thúc giục của những người khác.

"Đệt! Tôi còn chẳng nhớ mình đã làm cái gì cơ, lúc tỉnh dậy liền thấy mình với một cô gái lăn giường rồi."

Những người khác đều bật cười, tên vệ sĩ béo nói: "Chắc là gái xinh đúng không?"

"Mặt bình thường, dáng thì đẹp... Mà lúc ấy tôi chẳng để ý mấy cái đó đâu, cô ta sắp bị tôi làm chết luôn, suýt nữa là gây tai nạn chết người đấy. Nhưng kinh khủng nhất là tôi không hề biết tôi đè cô ta lúc nào. Cô ta nói tôi ép cô ta, còn tôi thì chẳng nhớ rõ gì, cô ta nói tôi tin được à? Nhỡ đâu cô ta vu oan tôi thì sao?" Đầu đinh nhìn ánh mắt của mọi người, kể nhanh hơn, "May mà cô ta cứ khóc miết, cuối cùng không báo công an. Việc này cứ thế là giải quyết xong."

"Chà chà..."

"Thằng nhóc này khá quá."

Đám vệ sĩ mồm năm miệng mười thảo luận chuyện này, đầu đinh đang hếch mặt vì được mọi người hâm mộ thì bỗng nhiên thấy phía cuối hành lang có một dáng người cao gầy.

Người nọ bước từng bước đến gần, màu da tái nhợt, khuôn mặt lạnh lùng. Đầu đinh thấy y mặc áo sơ mi quần dài nên không cho rằng đây là khách quý của chỗ này: "Ê, dừng lại, làm cái gì đó?"

Đối phương cụp mắt như không nghe thấy lời gã nói, mấy tên vệ sĩ khác cũng nhìn về phía y: "Sao, định gây chuyện à? Biết đây là chỗ nào không?"

Người nọ mắt điếc tai ngơ, lập tức đi về phía bọn họ. Lúc y đi ngang qua bên người, đầu đinh giữ bả vai của y lại, "Tao nói này thằng nhãi, lỗ tai của mày bị điếc phải không——"

Đầu đinh còn chưa nói xong thì bỗng cảm giác có gì đó không đúng.

Ngay sau đó, cánh tay túm lấy bả vai người của gã kia bị chặt đứt rơi xuống đất.

Đầu đinh sững sờ mấy giây rồi kêu lên thảm thiết, họng súng của những vệ sĩ khác đều đồng loạt hướng về phía này.

Diệp Thiểu ngẩng đầu lộ ra đôi mắt màu tím sẫm.

"Sau khi dùng hỗn huyết, dưới tác dụng của thuốc, tròng đen sẽ biến thành màu tím sẫm, đây là hiện tượng bình thường." Sơn quỷ nhìn thấy hai con ngươi màu tím, cười đon đả giải thích.

Lần đầu tiên cảm nhận được năng lực của yêu tộc, không ít cậu ấm ở đây đều thấy vô cùng mới lạ, đủ loại năng lực phóng ra trong căn phòng nhỏ, cảnh tượng nhất thời hơi hỗn loạn.

Đợi bầu không khí dịu xuống, giọng nói của sơn quỷ lại vang lên: "Ngoại trừ hỗn huyết thì chúng tôi còn chuẩn bị đồ vật cho các vị luyện tay."

Trong lúc gã nói chuyện, hai người hầu gái kéo bức tranh khổ lớn trên tường ra, lúc này Từ Dĩ Niên mới phát hiện ở giữa bức tranh ẩn giấu một cái cửa ngầm.

"Những yêu quái trong phòng đều đã được xác nhận an toàn, nhưng cũng không phải loại tàn phế sống dở chết dở, sẽ không làm các cậu mất hứng đâu." Sơn quỷ cười dài nói, "Các vị có thể dùng bọn họ để thử năng lực mới của mình."

Vừa nghe nói bên trong có bao cát người thật, một người trẻ tuổi trên tay có quả cầu năng lượng bay lơ lửng hưng phấn nói: "Để tôi thử xem."

Sơn quỷ làm động tác mời, gã ừm một tiếng, sợ hãi thốt lên: "Vị thiếu gia này đạt được năng lực của âm hoa, sát thương vô cùng lớn. Xin ngài hạ thủ lưu tình nhé, đừng diệt sạch đám đồ chơi trong đó."

Người trẻ tuổi thuận miệng đồng ý, nhanh chóng chạy vào phòng. Những người khác vây quanh sơn quỷ hỏi: "Tôi thì sao? Tôi là năng lực gì?"

Sơn quỷ lần lượt trả lời "Ngài đạt được năng lực của dực tộc, thử xem phía sau ngài có thể mọc cánh được không? Ngài đạt được năng lực của dạ vịnh—— Tuyệt thật đấy! Loại yêu quái này cực kỳ hiếm thấy!"

...

Sơn quỷ tâng bốc mấy năng lực đó lên tận trời, đám cậu ấm cảm giác thỏa mãn vô cùng. Mấy người thạo nghề nghe vậy chỉ thấy khôi hài, ngay cả Thần Nhiên cũng phải lắc đầu bật cười.

Không biết có phải lo lắng cho sự an toàn hay không mà viên thuốc đưa cho đám cậu ấm này dường như đã được pha loãng rồi, tác dụng của thuốc giảm đi, năng lực phô ra so với hàng thật còn kém xa. Từ Dĩ Niên đang nghe sơn quỷ nói hươu nói vượn đến phát ngán thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.

"... Cứu mạng! Dừng lại, cứu tôi!... Cứu mạng!"

Mùi máu tươi bay ra khỏi phòng, sơn quỷ sửng sốt một lát rồi cười nói: "Có lẽ cậu ấy chưa thích ứng được năng lực mới của mình, tôi vào xem xem."

Gã chưa kịp cất bước về phía trước thì đã thấy một bóng người như đốm lửa mang theo tia chớp vọt vào phòng, mặt sơn quỷ tỏ vẽ kinh hãi. Hạ Tử Hoành nhìn Từ Dĩ Niên cướp cửa mà vào liền hỏi: "Thần Nhiên, chúng ta——"

Y còn chưa dứt lời thì cửa phòng mở tung ra, sấm sét và gió va chạm kịch liệt. Trong lúc hỗn loạn, Từ Dĩ Niên đưa người trẻ tuổi đã ngất xỉu tông cửa xông ra, cậu tiện tay giao người cho một vị thiếu gia gần đó rồi quay đầu nói với Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành: "Tình hình không đúng!"

Đám cậu ấm vốn đang nóng lòng muốn thử nhưng khi nhìn thấy người bạn đã ngất xỉu của mình và cả vết máu trên người cậu ta, sắc mặt liền trở nên không tốt: "Này! Ý gì vậy? Đây là cái mà các người đã chuẩn bị tốt đấy à?"

Sơn quỷ định mở miệng trả lời nhưng cơn gió từ phía đối diện đã đập vào đầu gã! Thân hình cao gầy của sơn quỷ ngã về phía sau theo quán tính, máu và óc bay ra tung tóe bốn phía.

"—— Quả thật không đúng! Thực lực này mà lấy ra để luyện tập thì khoa trương quá!" Hạ Tử Hoành lớn tiếng đáp lại. Thần Nhiên cảm giác được yêu lực tràn đầy trong phòng, lập tức nhận ra: "Yêu quái bên trong bị đổi rồi."

Mười mấy con yêu quái đi ra khỏi phòng. Toàn thân của phong khôi cầm đầu cuồn cuộn gió mạnh, bị năng lực của gã ảnh hưởng, tiếng gió trong phòng rít lên, tấm rèm trên cửa sổ thủy tinh bay phần phật.

Từ Dĩ Niên đang định tiến lên thì có người kéo lấy cậu từ phía sau: "Cậu đừng đi, nguy hiểm lắm!"

Cậu quay đầu, Hàn Chinh đang ân cần nhìn cậu. Từ Dĩ Niên không có tâm trạng để nói lời vô nghĩa: "Bỏ tay ra! Không kịp nữa rồi!"

"Người ở đây đâu hết cả rồi?" Hàn Chinh dùng mắt ra hiệu cho vài tên vệ sĩ bố trí trong phòng, mấy người đàn ông cao to mặc âu phục cùng đám hầu gái đang tụ lại một chỗ run rẩy.

Từ Dĩ Niên dùng chút kiên nhẫn cuối cùng để giải thích: "Bọn họ không đối phó được yêu quái."

"Cậu bảo vệ tôi là được, quan tâm những người khác làm gì." Hàn Chinh sợ cậu không chịu bèn nói thêm, "Cậu đã đồng ý rồi mà."

Từ Dĩ Niên nhận ra nói đạo lý với vị thiếu gia này chẳng khác nào đàn gảy tai trâu nên dứt khoát hất tay Hàn Chinh ra, không ngờ thế mà Hàn Chinh lại ôm lấy cậu. Tên này nhìn thì chẳng ra làm sao nhưng lá gan lại không nhỏ. Hàn Chinh ôm chặt lấy cậu không buông, buồn bã nói: "Cậu đừng đi, tôi sợ lắm."

Từ Dĩ Niên bùng nổ, trực tiếp ném gã vào trong đám người.

Mắt thấy từng ngọn đao gió sẽ đâm vào mọi người, ánh chớp chói mắt từ trên đổ ập xuống——

Từ Dĩ Niên di chuyển về phía trước, toàn thân cậu mang điện, tiếp được vô số lưỡi đao bằng gió. Phong khôi thấy thế cười nói: "Thầy trừ yêu, cậu cũng giỏi thật đấy... Bản thân sắp chết rồi còn ảo tưởng đi bảo vệ người khác!"

Từ Dĩ Niên ra vẻ chế giễu: "Lạ thật đấy, người chết rồi mà còn hi hi ha ha được à?"

Cậu nói xong, hai tay cuốn theo sấm sét phóng thẳng về phía mặt của phong khôi.

Mấy con yêu quái phía sau phong khôi nhân lúc này mà công kích đám người. Một bức tường băng đột nhiên mọc lên từ dưới đất, ngăn cản đường đi của bọn họ. Một con yêu quái trong đó vung đao chặt đứt tường băng kéo dài nhưng hai tay hai chân của gã đều bị khí lạnh xâm nhập, nháy mắt cảm thấy toàn thân mình bị lạnh tới cực điểm, thanh đao trong tay cũng rơi xuống đất.

"Làm cái gì vậy, chẳng đông cứng được tên nào cả." Hạ Tử Hoành oán giận.

"Tránh ra!" Thần Nhiên bỗng dưng hét lên.

Hạ Tử Hoành nghe theo mệnh lệnh của Thần Nhiên theo bản năng, trong phút chốc, vị trí ban đầu của y xuất hiện thêm vô số những gai sắt sắc bén. Hạ Tử Hoành hoảng hồn, Thần Nhiên nói với đám người: "Ra ngoài cả đi, liên hệ với bảo vệ của dinh thự!"

Từ khi Từ Dĩ Niên ra tay thì Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành đã ném cái kính râm vướng víu đi. Vài cậu ấm tỏ vẻ như gặp phải quỷ: "Hàn Chinh! Sao cậu lại đưa bọn họ vào đây? Hôm nay không được dẫn theo người ngoài mà!"

"Cậu mở to mắt mà nhìn xem cái người ở phía trước kia là ai, Từ Dĩ Niên đó! Cậu bảo Hàn thiếu sao có thể không thần hồn điên đảo cho được!"

"Đờ mờ! Cậu theo đuổi tình nhân trong mộng thì thôi đi, còn kéo theo bọn tôi làm gì!" Người nói chuyện trợn mắt nhìn Hàn Chinh, giây tiếp theo liền có một mảnh kim loại nhỏ xẹt qua bên má gã, người nọ sợ tới mức giật mình, "... Bây giờ là cái tình huống gì đây?"

"Tình huống chính là mau chạy đi! Các anh em, không phát hiện sự chênh lệch lực lượng của địch và ta rất lớn hay sao?" Hạ Tử Hoành vừa nói vừa chế tạo tường băng phối hợp với ngọn lửa đạn của Thần Nhiên để ngăn chặn, "À đúng rồi, chuyện hôm nay đã trái với luật lệ, nếu chúng ta đều có thể sống sót thì nhớ đến cục trừ yêu một chuyến nhé, đừng có chống chế! Đều là bạn bè, tôi nhớ rõ các cậu đấy!"

Mọi người hùng hùng hổ hổ nhưng do tình thế nên chỉ có thể nghe theo. Thần Nhiên thấy sau khi bọn họ rút lui thì đám yêu quái không đuổi theo nữa mà trái lại còn tập trung vào đây, "Hình như không đúng..."

Hạ Tử Hoành vỗ một phát xuống đất, dùng tường băng để ngăn cản tập kích một lần nữa: "Không đúng chỗ nào?"

Thần Nhiên nhìn đám yêu quái đang ép sát từng bước, lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa chói mắt: "Mục tiêu của bọn họ không phải mấy người kia, người bọn họ thật sự muốn giết là chúng ta!"

Cùng lúc đó, đám người lui đến cửa chính đột nhiên hô lên: "Có gì đó ngăn lại! Không ra được!"

"Đây là cái gì? Kết giới à?"

Thần Nhiên nhận ra điều gì đó, nói với bóng người đang chiến đấu với phong khôi: "Từ Dĩ Niên! Hình như những yêu quái này có liên quan đến Diệp Thiểu."

Động tác của cậu ngừng lại, con ngươi xẹt qua một chút u tối. Hơn nửa cơ thể của cậu bị bao trùm bởi sấm sét, trực tiếp nghênh đón lực phá hoại khủng bố của gió lốc.

Phong khôi không ngờ cậu sẽ dùng cách tập kích liều lĩnh như vậy, kinh sợ mắng: "Mày điên rồi?"

Dựa vào sự che chắn của dòng điện, Từ Dĩ Niên mạnh mẽ xuyên qua gió lớn rít gào, trên người cậu chớp mắt liền xuất hiện mấy vết thương to nhỏ khác nhau, nhưng cậu không quan tâm mà công kích đến trước mặt phong khôi. Phong khôi bị ép phải đánh nhau với cậu mấy lần, dòng điện lóe ra chỉ cách mặt gã một chút xíu.

Bị một sức mạnh khủng khiếp đánh trúng, phong khôi không kịp né tránh nên đã nện vào tường. Từ Dĩ Niên không cho gã thời gian thích ứng, cậu nắm lấy cổ của yêu quái, kéo gã ra khỏi mặt tường vỡ vụn: "Mày có biết Diệp Thiểu không?"

"Số 199? Khụ khụ..." Miệng phong khôi trào ra máu tươi, "Quả thật đã gặp một lần... khụ... Hóa ra cậu ta có tên à? Ha ha, thú vị đấy..."

"Mẹ nó nói lời vô nghĩa ít thôi." Hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ lên, giọng điệu tàn độc, bóp chặt lấy cổ của phong khôi, "Nói cho tao biết cậu ấy ở đâu!"

Phong khôi bỗng nhiên nhìn về phía cửa ra vào, giọng điệu quái dị: "Ở phía sau mày đấy!"

Rầm!

Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên, Từ Dĩ Niên quay đầu lại. Kết giới vây quanh căn phòng đã biến mất theo bước chân của người đến, người đó buông tay ra, đầu người bị y cầm trong tay trợn trừng hai mắt, chết không nhắm mắt, lăn lóc trên mặt đất vẽ ra một vệt máu thật dài.

Cả người của y nhuốm đầy máu giống như tu la bước ra từ địa ngục. Quần áo trên người y đã không phân biệt được màu sắc vốn có, máu tươi không ngừng chảy ra từ mười đầu ngón tay. Y vào bên trong, hơi thở giết chóc cũng theo vào cùng.

"..." Từ Dĩ Niên không dám tin vào hai mắt của mình, "Diệp Thiểu?"

Cửa chính không biết đã mở ra từ khi nào, trên hành lang đầy vết máu. Sắc mặt của Hạ Tử Hoành khó coi đến cùng cực, "Người bên ngoài đã chết cả rồi...!"

Diệp Thiểu ngoảnh mặt làm ngơ đi thẳng về phía trước. Y đi qua những cái bàn dài, đĩa vàng vốn dùng để đặt hỗn huyết nhanh chóng bị hòa tan hóa thành kim loại lỏng như nước thải, dùng một tốc độ cực nhanh để đánh về phía đám cậu ấm đang núp trong một góc! Có vài người không kịp tránh, bả vai bị kim loại nóng phỏng xuyên qua, mùi da thịt bốc cháy tràn ngập khắp phòng.

Tiếng kêu thảm thiết đã gọi lý trí của Thần Nhiên trở về, y lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy——" Nói được một nửa, Thần Nhiên nhìn thấy đôi mắt biến hóa lạ kỳ của y mà ngây ngẩn cả người.

Hai mắt nâu nhạt của Diệp Thiểu giờ phút này đã biến thành màu tím sẫm yêu dị, sự khát máu điên cuồng hiển hiện trong con ngươi của y. Mắt phải vốn bị thương lại không có tổn hại gì, chỉ đang chăm chú nhìn bọn họ không chớp mắt.

Sắc mặt Thần Nhiên cứng đờ.

Màu tím sẫm... Đây là màu mà sau khi dùng hỗn huyết xong mới có.

Thần Nhiên chưa kịp phản ứng thì trên người Diệp Thiểu đã bùng lên những ngọn lửa màu đen như viên đạn không ngừng hướng về phía Từ Dĩ Niên. Ngọn lửa đen phát nổ giữa không trung vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc.

Trong lúc mấu chốt như vậy, Từ Dĩ Niên lại nghĩ đến một chuyện khác.

Sơn quỷ nói, vật thí nghiệm thành công nhất được tạo ra từ phòng thí nghiệm ngầm sẽ không chỉ có được một năng lực của yêu tộc.

Hóa ra Diệp Thiểu... chính là số 199 trong miệng bọn họ.

Từ Dĩ Niên muốn tránh khỏi đốm lửa đen có sát thương mạnh mẽ kia nhưng phong khôi đang hấp hối lại thừa lúc này mà tóm được mắt cá chân của cậu. Trên mặt yêu quái lộ ra nụ cười dữ tợn: "Tao đã nói rồi, mày sắp chết! Mày——"

Dị năng quanh thân của Từ Dĩ Niên tăng mạnh, ánh chớp bùng lên trong nháy mắt, thậm chí phong khôi còn không kịp kêu đau liền hóa thành tro dưới ánh sáng chói lòa. Mắt thấy đốm lửa đen chỉ cách cậu trong gang tấc, vẻ mặt Từ Dĩ Niên cam chịu—— Bị phong khôi kia làm chậm trễ, không kịp né tránh, vậy thì nhận thôi!

Từ Dĩ Niên nhanh chóng tính toán sát thương của lửa đen, trong lòng đại khái đã nắm chắc, cậu điều động dị năng hết mức trong khoảng thời gian ngắn, sấm sét bao trùm toàn thân sáng ngời chói mắt va chạm chính diện với đốm lửa đen!

Đùng——! Đùng, đùng!

Cái nóng rực trong dự đoán không đến, cuối cùng ngọn lửa đen đã đánh lên kết giới nửa trong suốt, âm thanh nổ tung chấn động điếc tai nhưng vẫn không thể phá vỡ lá chắn nhìn có vẻ mỏng manh kia. Chân Từ Dĩ Niên nhẹ bẫng, cậu bị người ta ôm vào lòng.

"Vệ sĩ tạm thời mà bị thương thì chỗ này của tôi không trả nổi tiền thuốc men đâu." Một cánh tay vòng qua eo của Từ Dĩ Niên, đưa cậu nhẹ nhàng đáp xuống một nơi an toàn. Giọng nói của Hàn Chinh có chút không đứng đắn, rồi lại như đang kiềm nén cái gì.

Âm thanh này...

Trái tim Từ Dĩ Niên nhảy lên điên cuồng, cậu không thể tin nổi mà quay đầu nhìn về phía Hàn Chinh lúc nãy còn nhờ cậu bảo vệ.

Giống như trời quang mây tạnh, ảo thuật bao trùm trên người Hàn Chinh tản đi, khung xương của hắn trở nên to lớn, vóc người vươn cao hơn cậu nửa cái đầu. Sau khi ảo thuật biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ của yêu tộc hiện ra rõ ràng.

Úc Hòe cười như không cười hỏi: "Em là con nhím đấy à? Sao cứ đâm người vậy?"

Từ Dĩ Niên sửng sốt, cuống quýt thu lại dòng điện quanh người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play