"Úc Hòe... cậu ấy thế mà lại si tình đến vậy."

Biên tập: Lebt Wohl

###

Mãi đến khi xuống lầu rồi mà Thần Nhiên vẫn chưa hoàn hồn, Từ Dĩ Niên quơ tay trước mặt y: "Này, cậu choáng rồi à?"

"..."

Thần Nhiên từ từ nhìn về phía cậu, sau đó lầm bầm nói: "Cậu lên được nửa tiếng rồi mà vẫn còn sống vui vẻ thế cơ à."

Mới đối mặt với Úc Hòe thôi mà y đã như đi dạo quỷ môn quan một vòng vậy.

Từ Dĩ Niên tạm thời không rõ Thần Nhiên đang khen hay đang móc mỉa mình, định bảo y nói cho rõ ràng thì Thần Nhiên đã mở miệng ngắt lời cậu: "Tôi lên đó là để kéo cậu ra đấy, hồi nãy không tiện nói."

Từ Dĩ Niên sửng sốt: "Là sao? Không có ai gây chuyện à?"

Thần Nhiên một lời khó nói hết liếc mắt nhìn cậu, cuối cùng cũng hiểu điểm thi lý thuyết của Từ Dĩ Niên có thể đội sổ bền vững không phải không có lý do.

Y hạ giọng nói: "Nhóm chúng ta có hai tên thầy trừ yêu mất tích rồi. Cậu lên lầu chưa được bao lâu thì không liên lạc được với hai người bọn họ nữa. Bùa chú để liên lạc cũng không thấy động tĩnh gì."

Thân là nhóm trưởng, Thần Nhiên khá thận trọng, y vẽ bùa chú liên lạc cho mỗi thành viên trong nhóm, để khi nào điện thoại không dùng được thì vẫn có thể giữ liên lạc.

Sắc mặt Từ Dĩ Niên thay đổi: "Cậu đã liên hệ với cục trừ yêu ở bên này chưa?"

"Liên hệ rồi, thái độ của bọn họ hơi kỳ kỳ." Thần Nhiên chần chừ một lát, "Bọn họ khiến tôi cảm thấy cứ qua quýt lấy lệ kiểu gì ấy, nói là sẽ cử chuyên gia để điều tra, bảo tôi chú tâm vào công việc đợi thông báo sau."

Sau khi đến thành phố Kỳ Hải, các thầy trừ yêu thuộc cục trừ yêu địa phương đã dặn đi dặn lại họ về các hạng mục công việc, so với chuyện xảy ra lần này, thái độ của cục trừ yêu đúng là rất qua loa.

"Có lẽ họ biết gì đó, sự biến mất của hai thầy trừ yêu là thỏa thuận ngầm của bọn họ."

"Suỵt, phân cục Kỳ Hải này cũng ghê gớm đấy chứ." Từ Dĩ Niên chép miệng: "Có cần liên hệ với học viện không?"

Học viện quy định rằng trong quá trình kiểm tra, nếu tính mạng của học trò bị uy hiếp thì có thể gửi tin nhắn xin giúp đỡ từ học viện, nhưng đồng thời cũng sẽ bị coi là không vượt qua kỳ kiểm tra lần này.

"Lúc cậu không ở đây, tôi đã hỏi ý kiến những người khác trong nhóm rồi, họ đều lựa chọn liên hệ với học viện, kiểu tình huống này rất hiếm gặp."

Từ Dĩ Niên không có ý kiến gì: "Vậy liên hệ đi, dù sao cũng thi lại được mà."

"Còn có mộ chuyện nữa. Khương Thu Nguyệt nói, lúc cô ấy gác ở cửa nhỏ phía Tây thì có nghe được cuộc nói chuyện của hai yêu quái."

"Chính là hai tên đó." Nữ sinh chỉ tay về phía hai gã yêu quái cách đó không xa, trong đó có một tên đang rảnh rỗi ngậm thuốc lá, cả hai tên đều cúi đầu chơi điện thoại. Nhìn đồng phục thì có vẻ như hai tên này đều là nhân viên vệ sinh của hội đấu giá, "Tớ nghe bọn họ nói, hội đấu giá ban ngày chẳng có gì thú vị cả, đến đêm mới khiến người ta hứng thú cơ."

Vóc dáng của Khương Thu Nguyệt không cao, đứng bên cạnh Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên trông có vẻ khá nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ mặt cô rất căng thẳng, dường như đang lo sợ hai tên yêu quái kia sẽ đột ngột quay đầu lại.

"Hội đấu giá của yêu giới chỉ có đợt ban ngày này thôi." Thần Nhiên nhìn hai tên yêu quái kia chằm chằm, "Trời tối rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì à?"

"Không biết, cậu hỏi sai người rồi."

"Nhóm trưởng." Giọng Khương Thu Nguyệt run run, "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Không biết bọn Tô Đường biến mất lúc nào, chỗ này cách xa học viện như vậy, cục trừ yêu lại không hỗ trợ, có khi đến lúc các thầy cô tới được đây thì..."

"Đừng nghĩ nhiều." Thần Nhiên an ủi cô.

Từ Dĩ Niên nghiêng đầu, "Có cách này, muốn thử không?"

Yêu quái ngậm thuốc uể oải nhả khói. Gã có ba con mắt, lúc này cả ba con mắt đều cụp xuống, có vẻ rất nhàm chán: "Bao giờ thì kết thúc?"

"Hơn hai tiếng nữa." Yêu quái trả lời gã cũng không ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy gã ta không phải con người, làn da màu xanh biếc như rêu mọc dưới rễ cây vậy, gã da xanh hùng hùng hổ hổ nhìn điện thoại: "Đệt mẹ! Cậu phá trụ đi, Archer còn đi đánh người làm gì? Tôi sắp nôn rồi đây này, tay cậu bị tật hay não bị tật vậy?"

"Nhỏ tiếng thôi." Ba mắt quát lớn, "Nếu bị tuần tra phát hiện cậu đang lén chơi game thì cậu ăn đủ."

"Được được, là lỗi của tôi, tại tôi giận quá đó..."

Vừa nói xong, thuốc lá mà ba mắt chưa hút hết rơi xuống đất.

Hai tên yêu quái liếc nhìn nhau, không dám nhúc nhích. Bọn họ bị người ta dùng tay chặn vào giữa lưng, đầu ngón tay của người đó rất nóng, như là một vũ khí thiêu đốt.

"Không được lên tiếng, cũng không được quay đầu lại. Nhiều lời thêm câu nào nữa thì hai người sẽ bị đốt thành tro."

"Giữ nguyên tư thế này, lùi về phía sau." Một giọng nói khác vang lên, "Lùi về nhà kho trong góc, hai người một trước một sau đi vào."

Hai gã yêu quái liếc nhau, ba mắt gật đầu với da xanh trước.

Đến lúc vào nhà kho, Khương Thu Nguyệt cầm sẵn dây thừng và băng dính nhảy ra. Ban đầu Từ Dĩ Niên đề nghị trói hai tên này lại ép hỏi, cô thấy không yên tâm, nhưng khi thấy bọn Từ Dĩ Niên bình an trở về, cửa nhà kho cũng đóng rồi, Khương Thu Nguyệt bỗng dũng cảm hơn hẳn: "Nhóm trưởng, chỗ này có nhiều đồ tốt lắm, tớ phát hiện có cái tua vít, kìm với cái nhíp,... Có cần cưa điện không?"

Thần Nhiên: "Tạm thời không cần."

Từ Dĩ Niên trái lời y: "Cần đấy, mang đến đây đi."

Khương Thu Nguyệt hùng hổ đi ấy. Thần Nhiên hỏi: "Cậu muốn làm gì? Nhắc nhở cậu trước, tự dùng hình có thể gặp phiền phức đấy."

"Cưa điện gây hoảng sợ."

"?"

Từ Dĩ Niên nói như thật: "Để tạo bầu không khí đó, cái này mà cậu cũng không hiểu à?"

Thần Nhiên: "..." Quả nhiên con người không thể mong đợi quá nhiều ở tên ngốc.

Trông thấy rõ dáng vẻ của ba người bọn họ, biết được thân phận của họ nên ba mắt vốn đang thành thật đột nhiên giở trò: "Làm gì? Các người điên rồi? Các người không quan tâm đến điều lệ chung sống hòa bình à?"

Da xanh ồn ào hùa theo: "Tụi mày là thầy trừ yêu của nơi nào? Mẹ nó nực cười vãi! Tao chưa làm cái gì đã bị trói lại, số hiệu bao nhiêu? Chờ ngày mai ông mày đến cục trừ yêu báo cáo tụi mày."

Từ Dĩ Niên vốn còn định thử nghiệm đặt câu hỏi cho bọn họ, nghe đến đây, cậu không kiên nhẫn cầm dao gọt hoa quả đâm cái phập vào thùng đựng hàng, dao sắc đâm vào gỗ sâu ba phân, "Quả nhiên là nên đánh rồi hẵng hỏi."

"Từ từ!" Thần Nhiên thấy vậy vội bước đến kéo cậu lại, khẽ thì thầm: "Cậu bình tĩnh tí đi! Chúng ta tới đây để tra hỏi mà."

Nói xong liền trưng ra vẻ mặt hiền lành với hai gã yêu quái: "Yên tâm, chỉ cần các người trả lời mấy câu hỏi thôi, mong hai người phối hợp với chúng tôi, không thì phiền phức to đấy."

Ba mắt nhìn Từ Dĩ Niên, nam sinh có vẻ ngoài đẹp đến chói mắt, da trắng tóc đen, vừa cao vừa gầy, nhìn có vẻ không giống loại ác độc, liền cười quái dị: "Phiền phức gì chứ, cùng lắm thì bị đánh một cái thôi."

"Đến đây, em trai, em muốn anh dạy em đánh người thế nào không?"

Từ Dĩ Niên lười đáp lời bọn họ, bẻ khớp ngón tay kêu rắc rắc.

"Hai người đúng là dại dột quá, cậu ấy là thiếu chủ nhà họ Từ đấy, lấy cái thân phận ấy ra thì giết cái loại vô danh tiểu tốt như hai người cũng chẳng hề hấn gì." Thần Nhiên vừa nói vừa túm lấy Từ Dĩ Niên. Thằng nhóc này không biết ăn cái gì để lớn nữa, cánh tay trông nhỏ mà có sức gớm, Thần Nhiên sắp không ghìm được nữa rồi.

Ba mắt vừa rồi còn tỏ vẻ khinh thường đột nhiên biến sắc: "Mày là Từ... Từ...của Úc Hòe...."

Nghe thấy cái tên ấy, sắc mặt của da xanh rất khó coi: "Quỷ, quỷ tộc..."

Từ Dĩ Niên phủ nhận: "Hả? Tôi không..."

Đúng lúc Thần Nhiên véo Từ Dĩ Niên một cái, ra hiệu cho cậu đừng nói gì.

Đã sớm nghe Úc Hòe rất có sức ảnh hưởng đối với yêu tộc, không ngờ hai gã đó lại chú ý đến điều này như vậy, Thần Nhiên chỉ đành biết thời biết thế mà nói: "Nếu đã biết quan hệ của cậu ấy và Úc Hòe thì tốt nhất là hai người nên tự giác đi."

Từ Dĩ Niên định mở miệng mấy lần nhưng thấy hai gã đó cứ nghe tên Úc Hòe là lại run lẩy bẩy nên cậu đành nhịn không phản bác nữa.

Rõ ràng cậu không muốn có quan hệ gì với Úc Hòe, mượn tên tuổi của người ta như vậy...

Từ Dĩ Niên hơi chột dạ, đỏ cả tai.

Đáng tiếc ba mắt không chú ý đến điều này: "Mày nói dối! Úc Hòe với cậu ta đã sớm đường ai nấy đi rồi."

Da xanh đã sắp mất đi khả năng động não rồi, lúc này chỉ có thể điên cuồng gật đầu hùa theo ba mắt.

Thần Nhiên bắt đầu lươn lẹo về một mối quan hệ ba xạo: "Chắc hai người đều biết hôm nay lửa trên nước được đấu giá rất cao, cái thứ đó vốn không đáng mấy đồng, các người tưởng người mua là kẻ không biết xem hàng coi tiền như rác à? Lầm to, đấy là Úc Hòe cố tình mua để cho cậu ấy vui đó."

Khương Thu Nguyệt vốn đang đứng một bên mê mẩn nhìn hai người bọn họ diễn, nghe thấy vậy thì đỏ bừng má, sực tỉnh: "Hóa ra là thế! Úc Hòe... cậu ấy thế mà lại si tình đến vậy."

Từ Dĩ Niên nghe không nổi nữa: "Bịa ít thôi, ý hắn không phải vậy..."

Thần Nhiên lén đạp cậu một phát.

Từ Dĩ Niên đau điếng, nếu không phải tình thế cấp bách thì cậu rất muốn trở mặt với Thần Nhiên.

"Đúng là hai người họ chia tay rồi, nhưng thái độ của Úc Hòe với cậu ấy..." Thần Nhiên mỉm cười, không nói nữa.

Hai tên yêu quái này là nhân viên công tác của hội đấu giá, đương nhiên biết lửa trên nước hôm nay là ai mua được. Ba con mắt của ba mắt đều toát ra sự mơ màng và sợ hãi.

Thần Nhiên nhân cơ hội này thêm thắt: "Các người có thể không tin, nhưng mà tính tình của cậu ấy rất xấu, toàn giết người không chớp mắt."

Từ Dĩ Niên đợi nửa ngày, cuối cùng cũng nghe thấy tín hiệu ra tay, cậu rút dao gọt hoa quả đang cắm trên thùng đựng hàng ra, cầm dao tiến về phía trước, "Không muốn nói à? Được, vậy đời này cũng đừng hòng nói nữa."

Ba mắt: "..."

Da xanh: "..."

Da xanh không chịu nổi nữa, tỏ vẻ cầu xin: "Không phải, cho dù tôi có đồng ý thì tóm lại là là các người phải nói xem các người muốn hỏi cái gì chứ?"

...

Theo lời của hai tên yêu quái thì bên dưới căn biệt thự như hoàng cung này còn có một địa điểm ngầm, đó là nơi diễn ra cuộc cuồng hoan mười năm một lần của yêu tộc.

Hội đấu giá ban ngày cùng lắm chỉ là động tác giả của chủ sự hòng lừa gạt các thầy trừ yêu thôi, nhóm yêu quái giả vờ hòa bình chung sống với thầy trừ yêu, họ tụ tập lại trong một căn phòng, đem những của lạ đẫm máu để đổi thành châu báu mà nhân loại có thể dùng được, mãi đến ban đêm mới bại lộ bản tính.

Hội đấu giá thật sự của yêu giới chỉ tổ chức vào ban đêm, hội đấu giá ngầm lần này do bộ tộc huyễn yêu làm chủ, người được mời phải nhận được giấy thông hành từ chủ sự, vậy mới có thể đi vào hội trường.

Từ Dĩ Niên đưa giấy thông hành cho Thần Nhiên.

Hai tấm giấy thông hành dành cho nhân viên lấy được từ chỗ hai tên yêu quái, bọn họ dán băng dính lên miệng hai tên đó, xiết chặt dây thừng hơn, chắc chắn rằng cả hai không thể trốn thoát được thì mới rời khỏi nhà kho.

Khương Thu Nguyệt lo rằng mấy tên yêu quái đó sẽ cầu cứu nên trước lúc đi còn ra sức quấn thêm vài vòng quanh miệng họ. Cô nhìn giấy thông hành trong tay, lo lắng: "Các cậu muốn đi thật à? Không thì chờ một chút đi, chúng ta đợi giáo viên đến."

"Nhiều năm như vậy rồi, cục trừ yêu cũng chưa từng phát hiện có một hội đấu giá ngầm." Khương Thu Nguyệt càng nói càng sợ, "Hơn nữa rất có thể bọn Tô Đường đã đi xuống đó nên mới không có tin tức gì, nhỡ đâu hai người các cậu cũng gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"

Từ Dĩ Niên không cần suy nghĩ: "Đúng lúc, gặp được thì kéo bọn họ lên."

"Từ học viện tới đây nhanh nhất cũng phải đến bốn tiếng. Chúng ta xuống xem tình hình trước đã, nếu không ổn thì rút về." So ra thì mạch não của Thần Nhiên giống người bình thường hơn một tí, y dặn dò Khương Thu Nguyệt: "Hôm nay sau khi về phòng cậu đóng kín cửa vào, nếu trời sáng mà học viện vẫn chưa có ai đến giúp đỡ thì cậu cứ một mình lén rời khỏi chỗ này."

Khương Thu Nguyệt nhìn y hồi lâu.

Bỗng nhiên, cô nảy ra một suy nghĩ.

"Tuy rằng nhóm chúng ta đều đồng ý từ bỏ thành tích kiểm tra lần này, nhưng không dám tham gia cùng, tôi cũng không có can đảm xuống dưới với hai cậu..." Khương Thu Nguyệt cúi đầu, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Rất xin lỗi."

"Không sao đâu." Thần Nhiên dịu dàng hiếm thấy, "Nội dung kiểm tra của chúng ta chỉ có hội đấu giá trên mặt đất, cậu vốn không cần đi xuống, nơi này cũng chỉ có hai tờ giấy thông hành thôi."

Khương Thu Nguyệt nghe vậy, mắt miễn cưỡng có một chút nét cười.

Cô không nhịn được lại tiếp tục dặn dò: "Các cậu nhất định phải chú ý an toàn đấy."

Lúc đến được nơi mà hai tên yêu quái kia miêu tả, Thần Nhiên đột nhiên bảo: "Thật không ngờ, cuối cùng người đi với tôi lại là cậu."

Từ Dĩ Niên: "Làm sao, cậu cảm động lắm à?"

Thần Nhiên hỏi lại: "Cảm động cái gì? Cảm động cậu cản trở tôi ấy hả?"

Từ Dĩ Niên: "Mở miệng ngậm miệng toàn là móc mỉa người ta, không phải cậu đang che giấu sợ hãi trong lòng đấy chứ? Nếu sợ thì bây giờ vẫn còn kịp."

Thần Nhiên: "Tôi sợ cái con khỉ ấy, lần đầu tiên tôi bị bỏ thi, dù gì thì tôi cũng phải xem tên nào đã khiến tôi thành ra như này."

Cửa vào hội đấu giá ngầm nằm ở phía bên hông biệt thự, cánh cửa bằng đá cẩm thạch trắng được chạm trổ phù điêu, xung quanh không có ngọn đèn nào, hết thảy đều chìm trong ánh trăng bàng bạc như tấm lụa mỏng.

Lúc Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên đến gần, một gã nam hầu bước ra từ bóng tối, gã bước đi không gây ra tiếng, giống như một bóng ma.

Biểu cảm của Từ Dĩ Niên hơi thay đổi.

Dựa vào năm giác quan của thầy trừ yêu xuất chúng, lúc gã nam hầu chủ động xuất hiện trước mặt bọn họ, vậy mà bọn họ lại không nghe thấy tiếng hít thở của gã, cứ như là một vật chết.

"Hai vị." Nam hầu thấy bọn họ muốn đi vào trong, ngăn lại nói: "Nơi này đã đóng cửa rồi."

Từ Dĩ Niên lấy giấy thông hành dành cho nhân viên ra, lặng thinh đưa trước mặt gã. Nam hầu cẩn thận xem xét hai tờ giấy đó rồi nhanh chóng liếc nhìn cậu và Thần Nhiên một lát.

"Vào đi." Gã ra lệnh, "Tới khu B ấy, bên đó mới chết ba người, dọn dẹp sạch sẽ nhanh một chút."

Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên nghe thế thì gật đầu, lòng hai người đều trùng xuống.

Đi theo những bậc thang trải thảm nhung xuống dưới, đèn trên tường kéo dài bóng người trên đất, quẹo qua một lối rẽ thì tất cả như sáng bừng trước mặt.

Khác với sảnh đấu giá ngăn nắp trên mặt đất, nơi này có kết cấu hình tròn, giống như sân đấu thú ở thời La Mã cổ đại. Từ Dĩ Nhiên không xác định được mình trông thấy bao nhiêu yêu quái, thậm chí cậu còn cảm thấy hai tấm vé vô tình lấy được này là lệnh truy nã tội phạm đang lẩn trốn, vô số kể những con yêu quái đang hưng phấn nhìn sân khấu, bốn phía không ngừng vang lên những tiếng báo giá và đàm phán.

"Năm trăm vạn!"

"Năm năm năm mươi vạn!"

"Một chút tiền như vậy đã muốn mua được sáu mươi năm tuổi thọ à? Giá thị trường đúng là càng ngày càng thấp."

"Còn không phải vì cục trừ yêu chèn ép hay sao, lần đấu giá mười năm trước, vụ mua bán cuối cùng là bao nhiêu?"

Nói thì nói như vậy, nhưng giá cả vẫn càng ngày càng cao, có yêu quái đang cạnh tranh nhịn không được nói với bốn phía: "Một đám trẻ tuổi các người đã vội vã cải lão hoàn đồng thế cơ à? Cướp với đám già chúng tôi làm cái gì, bảy trăm vạn!"

Trên sân khấu có mấy đứa trẻ đang đứng.

Bé gái thì mặc váy, bé trai thì mặc âu phục, một đám trẻ con ăn mặc rất đẹp, giống như búp bê trong tủ kính vậy.

"Bọn họ đang mua tuổi thọ." Từ Dĩ Niên hiểu ra, trừng mắt kinh ngạc.

"Nhưng đây là điều cấm mà." Thần Nhiên cũng ngây dại, "Trái với pháp luật của cục trừ yêu rồi, lại còn là trẻ con nữa, tội chết đó..."

Tuổi thọ không thể tự nhiên mà có, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng.

Hiến tế tuổi thọ của con người cho yêu quái, yêu quái có thể tăng thêm tuổi thọ.

Lúc bọn họ đang nói thì sáu mươi năm tuổi thọ được nâng lên một cái giá giá cao chết khiếp. Sau khi MC tuyên bố giá cả, mời một yêu quái khoác áo choàng dáng còng còng lên đài.

Thần Nhiên thì thầm: "Thầy đổi mệnh đấy."

Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm yêu quái khoác áo choàng không dời mắt, "Chẳng phải tất cả các thầy đổi mệnh đều ngồi tù hết rồi à? Chủ sự của cái chỗ này bị làm sao vậy?"

MC tiếp tục nói: "Mời người mua ngồi ở số 13 khu C lên sân khấu để thầy đổi mệnh trao đổi tuổi thọ cho ngài."

Người đấu giá được tuổi thọ là một nữ yêu đã có tuổi, dưới ánh mắt của mọi người, nữ yêu thong thả bước lên sân khấu. Thầy đổi mệnh ra hiệu cho ả chọn một đứa trẻ. Chọn xong, thầy đổi mệnh túm lấy bé trai vừa được chọn, tay kia cầm lấy cổ tay của người mua.

Không biết thầy đổi mệnh đã làm gì, cơ thể của bé trai lớn lên rất nhanh bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn rõ, tương tự như vậy, hai bên tóc mai bạc trắng của nữ yêu lại biến thành màu đen, nếp nhăn quanh mặt cũng biến mất. Cuối cùng đứa trẻ biến thành một người đàn ông trưởng thành, còn nữ yêu vốn già nua cũng đã biến thành dáng vẻ trung niên.

Nữ yêu tỏ vẻ vui sướng, ả vẫn cứ nhìn chằm chằm da tay và vuốt ve da mặt của mình. Bé trai loài người cho dù biến thành dáng vẻ hơn hai mươi tuổi nhưng cử chỉ vẫn cứ như đứa trẻ, bởi vì lớn lên nên bị đau nhức, vả lại cả người bị bó trong bộ quần áo không vừa vặn, đột nhiên bật khóc.

Tiết mục trợ hứng này khiến yêu quái trong hội trường tỏ ra ủng hộ, bọn họ hưng phấn nói: "Thêm lần nữa đi!" "Thêm một đứa con gái nữa đi!"

Sau khi bị cướp đoạt tuổi thọ, cho dù có may mắn trở về xã hội loài người thì đứa bé trong cơ thể người lớn cũng khó có thể thích ứng với cuộc sống lần nữa.

Nhận ra bọn họ đã ở trong này lâu lắm rồi, Từ Dĩ Niên đè nén cảm xúc, định nhắc nhở Thần Nhiên tới khu vực làm việc trước đã.

"Các người là nhân viên vệ sinh à?" Một nữ hầu mặc sườn xám tỏ ra nghi ngờ khi thấy bọn họ, "Không đi dọn dẹp đi còn ở trong này xem náo nhiệt cái gì."

Từ Dĩ Niên liếc nhìn nữ hầu, cứ thấy sai sai ở đâu, nhưng Thần Nhiên đã đáp: "Đi ngay đây."

Đồng tử của nữ hầu phản chiếu mấy bóng người, có vài con yêu quái đang ở phía sau bọn họ!

Từ Dĩ Niên không kịp tránh, gáy tê rần, mắt tối sầm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play