Sau khi tạm biệt Úc Hòe, Hạ Tử Hoành ồn ào thảo luận với mọi người một chút, bốn người đều tới phòng của y.
"Đêm nay chắc tôi mất ngủ quá." Mặt Hạ Tử Hoành đau khổ, ôm gối đầu trong tay, "Team building xuất sắc, tôi vừa nhắm mắt lại là trông thấy ngay hai cái hốc mắt máu thịt lẫn lộn của La trưởng lão, hú hồn luôn."
"Làm như kiểu cậu chưa từng giết yêu quái nào vậy." Thần Nhiên chậm rãi đi tới, y lựa chọn quên đi sự thật rằng vừa rồi mình cũng sửng sốt một hồi lâu, rất có phong độ nhóm trưởng hỏi, "Cậu sợ cái gì?"
"Lần này khác, lúc tôi giết yêu quái cũng không trò chuyện với người ta cả tiếng đồng hồ. Nói giết là giết, Úc Hòe trở mặt còn nhanh hơn lật sách..."
"Đúng là kích thích hơn phim ma." Từ Dĩ Niên thấy y vẫn còn sợ hãi trong lòng, không tim không phổi nở một nụ cười.
Hạ Tử Hoành ngoảnh đầu nhìn cậu.
Ngoại trừ sự kinh ngạc ngắn ngủi, dường như Từ Dĩ Niên không hề để tâm đến chuyện này. Y cứ tưởng mình đã to gan lắm rồi, không ngờ Từ Dĩ Niên còn to gan hơn cả y, có thể cử xử như thường với người bạn trai cũ Úc Hòe này.
"Sự sợ hãi không ngừng chiếm lấy tôi." Hạ Tử Hoành nỗ lực lôi một cái đệm lưng ra, "Anh Diệp cũng bị dọa cho choáng rồi."
Y nói xong câu đó, tỏ rõ mưu đồ của mình, "Anh Diệp, không thì đêm nay hai chúng mình ngủ chung nhé? Chúng mình nương tựa lẫn nhau."
Diệp Thiểu không trả lời câu hỏi của y, chỉ nói: "Tôi nghĩ tới một vài chuyện."
Từ Dĩ Niên nghe vậy nhìn về phía Diệp Thiểu. Cậu chưa bao giờ thấy Diệp Thiểu thất lễ, nhưng Diệp Thiểu không muốn nhắc thì cậu cũng không hỏi.
"Tôi sợ không phải là cái chết của La trưởng lão." Hạ Tử Hoành đột nhiên nói, "Ông ta và Hoa Hoành Cảnh đều là huyễn yêu, là yêu quái cùng một tộc... Làm ra chuyện này với người trong tộc mình thì thật quái lạ. Chưa kể Hoa Hoành Cảnh, hắn... hắn cũng hết cách. Lúc nghe kể chuyện tôi cảm thấy hắn đáng thương quá, nhưng nếu hắn muốn giết nhiều người như vậy, tôi..."
Trong phòng yên tĩnh một lát.
"Đầu óc không được thông minh mà nghĩ nhiều quá nhỉ." Thần Nhiên phá tan sự im lặng, y đẩy cửa ra, "Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, ngủ đi."
"Tôi cũng phải đi rồi." Diệp Thiểu đi theo ra khỏi cửa.
Mắt thấy Từ Dĩ Niên cũng muốn bỏ đi, Hạ Tử Hoành vùng vẫy giãy chết: "Anh Tiểu Từ, đừng đi! Anh muốn ngủ với em không?"
"Không cần." Từ Dĩ Niên từ chối một cách vô tình, "Tôi không ngủ với người nhát gan."
"..."
Hạ Tử Hoành còn định nói gì tiếp thì trước mặt bỗng nhiên tối sầm, giây lát sau liền mất đi ý thức.
Từ Dĩ Niên thấy cậu ngã ra giường, bị chọc cười: "Này, định giở trò với tôi đấy à?"
Cậu gọi hai tiếng, người hôn mê không có phản ứng gì, Từ Dĩ Niên nhận ra chuyện điều chẳng lành.
"Hạ Tử Hoành? Tỉnh dậy! Hạ Tử Hoành!... Thần Nhiên! Thần Nhiên đừng đi!" Từ Dĩ Niên chạy ra khỏi phòng, hô to với Thần Nhiên và Diệp Thiểu còn chưa đi xa, "Hạ Tử Hoành mất ý thức rồi."
Hai người vòng về, xác định rằng Hạ Tử Hoành đã ngừng thở rồi, Thần Nhiên quả quyết nói, "Cậu tìm Úc Hòe, Diệp Thiểu ở lại đây trông cậu ấy, tôi đi liên hệ với học viện."
...
Tiếng đập cửa dồn dập khiến Úc Hòe dừng động tác lại, hắn tắt vòi sen đi, tiện tay quấn khăn tắm ra mở cửa.
Quả nhiên, nam sinh tóc đen mắt đen đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Cùng với tiếng mở cửa, hơi nóng ẩm ướt phả vào mặt. Nhìn tứ chi thon dài mạnh mẽ của yêu tộc, trên da còn lấm tấm bọt nước...
Tai Từ Dĩ Niên nóng bừng, lắc đầu thật mạnh: "Hạ Tử Hoành không còn thở nữa rồi!"
Cậu tựa như tìm được cứu tinh, nói liến thoắng: "Vừa nãy chúng tôi nói chuyện trong phòng, đột nhiên cậu ấy không còn thở nữa, tim cũng không đập nữa."
Thể chất của thầy trừ yêu khác với người thường, sau khi ký hiệu sẽ không hôn mê ngay, một khi xuất hiện điều khác thường thì có nghĩa là ——
"Huyết tế chính thức bắt đầu rồi."
Nhớ tới phán đoán lúc đầu của Nguyên Mộ, Úc Hòe nhíu mày, hơi kinh ngạc, "Động tác của Hoa Hoành Cảnh đúng thật là quá nhanh, hóa ra hứa nguyện cơ còn có thể sử dụng vật tế ở dị không gian..."
"Thần Nhiên đi liên hệ học viện rồi, cậu ấy bảo tôi tới tìm anh."
Sắc mặt của Úc Hòe cuối cùng cũng thay đổi, hắn nhìn chằm chằm Từ Dĩ Niên mấy giây, giọng điệu bình tĩnh: "Tôi biết rồi, em về trước đi. Lát nữa tôi sẽ phái người tới chăm sóc bọn em."
Hắn nói xong liền chuẩn bị đóng cửa, không ngờ Từ Dĩ Niên lại tiến lên một bước, dán mắt vào hắn: "Vậy anh định làm gì?"
Bốn mắt nhìn nhau, yêu tộc trước mặt không nói gì. Từ Dĩ Niên dựa vào trực giác để truy hỏi: "Không phải anh định đi tìm Hoa Hoành Cảnh đấy chứ?"
Dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, Úc Hòe thừa nhận: "Phải."
"Tôi cũng đi." Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Dĩ Niên liền nhớ tới đối phương đã từng bâng quơ nhẹ nhàng cự tuyệt hành động can dự của cậu nên cậu vội vã khoe khoang, "Tôi giỏi hơn trước nhiều lắm, chỉ một chữ 'mạnh' thôi, tuyệt đối không cản trở anh đâu. Trừ cái hội đấu giá lần trước, tỉ lệ thắng kiểm tra thực hành của tôi là 100%——"
"Đi thôi."
"Chỉ cần anh dẫn tôi theo, phần thắng sẽ tăng lên gấp đôi... Hả?" Từ Dĩ Niên không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, ra sức gật đầu, "Đi, xông lên!"
Nếu muốn khiến người chết trở về nhân thế, tìm được vong hồn là bước quan trọng nhất.
Trong tình huống bình thường, linh hồn người chết sẽ quanh quẩn ở nơi tử vong, mặc dù rồi cũng vì đầu thai mà rời đi, nhưng nơi đó nhiều ít vẫn sẽ để lại dấu vết của vong hồn. Nhìn tòa núi thẳm không khí trầm lặng này, Từ Dĩ Niên nheo mắt trong gió đêm.
La trưởng lão nói đúng, Hoa Hoành Cảnh đã giết sạch vật sống trên núi Dao, máu của đám yêu quái chảy vào trong núi, thịt rữa thành bùn, oán khí nồng đậm bao lấy nơi đây. Núi Dao là nơi có khả năng tìm được Hoa Hoành Cảnh nhất, vì phòng ngừa sơ hở, Úc Hòe để Nam Chi và Tạ Kỳ Hàn chia nhau ra tới nhà chính của bộ tộc huyễn yêu và phần mộ của Hoa Hoành Nghệ.
Rõ ràng là lúc giao mùa xuân hạ, nhưng cả ngọn núi lại giống như một tảng băng lạnh. Tiếng chuông điện thoại vang lên trong bầu không khí yên ắng như thế này khiến nó chói tai lạ thường, Từ Dĩ Niên nhìn cuộc gọi đến.
Là Thần Nhiên.
"Từ Dĩ Niên!" Thần Nhiên ở đầu bên kia điện thoại gần như nghiến răng nghiến lợi, "Cậu chạy đi đâu rồi? Tôi bảo cậu tìm Úc Hòe, không bảo cậu hành động với anh ta."
Thần Nhiên tức gần chết, giọng nói không nhỏ, Úc Hòe nghe vậy ghé mắt nhìn sang.
Từ Dĩ Niên xấu hổ chớp mắt, vô liêm sỉ đẩy trách nhiệm lại cho y: "Hóa ra ý cậu là thế à? Lần sau nhớ nói rõ ràng nha..."
"..." Hô hấp của Thần Nhiên trở nên nặng nề, ngay lúc Từ Dĩ Niên nghĩ y chuẩn bị mắng chửi mình, Thần Nhiên liền nhỏ giọng lại: "Có chuyện rồi! Vừa mới xảy ra xong, lại có hơn mười vạn người trở thành vật huyết tế."
Sau khi báo cáo tình huống cho học viện chưa được bao lâu, nhân viên liên hệ của cục trừ yêu liền gửi lại một video livestream, Thần Nhiên đang lấy làm lạ không biết bên đó gửi cho y video này làm gì, vừa mới mở ra, y và Diệp Thiểu liền ngây dại.
"Mọi người quét giúp chúng tôi nhé! Phòng livestream của chúng tôi vừa mới đổi khẩu hiệu!" Streamer trong video có giọng nói cực kỳ cuốn hút, "Làm phiền mọi người giúp tôi gõ khẩu hiệu này lên màn hình, để khán giả mới tới có thể nhìn thấy, '0 giờ rút 6 con cái koi'—— Đây là khẩu hiệu mới nhất."
"Về quy tắc hoạt động của cá koi, tôi giải thích cho mọi người một chút, bởi vì hôm nay là ngày lễ điên cuồng mua sắm thương mại điện tử 17 tháng 4 mỗi năm một lần, các chủ nhãn hiệu chuẩn bị tặng cho mọi người phúc lợi trước nay chưa từng có! Trong một phút đồng hồ từ 24:00 đến 24:01 chúng tôi sẽ rút 6 con cá koi, chỉ cần nguyện vọng của cá koi là hợp pháp—— Nhắc nhở các vị một chút nhé, nhất định phải là hợp pháp! Còn nếu các bạn muốn mua một hòn đảo ở Thái Bình Dương thì cũng không phải không thể. Nguyện vọng hơn 50 vạn sẽ được chiết khấu. Chỉ cần phù hợp với hai điều kiện này, chủ nhãn hiệu của chúng tôi sẽ giúp các bạn cá koi thực hiện nguyện vọng, có phải rất khó tin không? Ha ha ha ha chúng tôi cũng không dám tin! Ban đầu lúc nghe lời đề nghị này tôi còn thốt ra, trời ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ! Thật sự là quá hào phóng!"
Màn hình hiện có hai triệu người đang xem trực tiếp, hơn nữa con số còn tăng nhanh lên.
Để làm đẹp số liệu, streamer thường sẽ tung ra số lượng người xem giả, nhưng số lượng người xem thật sự thường sẽ không quá kinh người đến vậy. Thần Nhiên nhận ra đây là buổi livestream lớn nhất trong nước, y không dám tưởng tượng đến tột cùng sẽ có bao nhiêu người sẽ chết ngay khi đang xem livestream.
"Bình luận xuống bên dưới nhé! Chúng tôi chuẩn bị rút cá koi đây! Đêm ngược từ mười nào. Mười, chín, tám,..."
"Mọi người có nguyện vọng gì vậy?" Streamer tươi cười thân thiết, "Nói cho tôi biết đi."
Vô số đáp án hiện lên ở dưới phần bình luận, chỉ trong một phút ngắn ngủi, không đếm xuể có bao nhiêu nguyện vọng trả lời câu hỏi của streamer.
"Hứa nguyện cơ dùng ảo thuật để hóa thành streamer, tất cả người xem đều trở thành vật tế. Khó trách đám Hoa Hoành Cảnh dám tiến hành huyết tế trong thời gian ngắn như vậy, hóa ra còn có chiêu ấy!" Thần Nhiên thật sự không ngờ còn có loại đường ngang ngõ tắt này, trong lòng thầm than não Hoa Hoành Cảnh bị gì vậy, "Cục trừ yêu phái ba nhân tài tới, chia nhau ra ba hướng. Cậu ở núi Dao phải không? Núi Dao là do Đường tiên sinh tự dẫn người tới."
"Thầy tôi?" Từ Dĩ Niên ngẩn người.
Cậu biết chuyện lần này không tầm thường, nhưng thế mà lại kinh động tới cả Đường Phỉ...
"Nếu cậu đã ở núi Dao rồi thì cố gắng nghĩ cách ngăn cản huyết tế đi. Hành động vĩ đại của cậu đã truyền khắp học viện, nếu không phải phó hiệu trưởng ngăn lại, hiệu trưởng đã định cho cậu cút về thẳng học viện luôn rồi. Cậu tranh thủ nhé, nói không chừng còn có cơ hội tốt nghiệp."
Khác với phó hiệu trưởng cáo già Nguyên Mộ hòa ái dễ gần, phong lưu trêu người, hiệu trưởng của học viện Phong Kiều vừa bảo thủ vừa nghiêm khắc, luôn cẩn thẩn tỉ mỉ trong công việc, ông ấy không quen nhìn kiểu học sinh tự tiện hành động không tuân thủ quy định như Từ Dĩ Niên.
Thần Nhiên đè thấp âm cuối, nhẹ giọng nhắc nhở: "Còn nữa, cẩn thận úc Hòe. Lập trường của hắn khác chúng ta, hẳn là hắn muốn tìm được Hoa Hoành Cảnh trước cục trừ yêu... Tôi không biết hắn định làm gì, cậu tự chú ý đi."
Sau khi cúp điện thoại, Từ Dĩ Niên nhìn về phía người mà Thần Nhiên nhắc nhở.
Người nọ cũng đang nhìn cậu, Từ Dĩ Niên mở miệng: "Livestream..."
Úc Hòe thản nhiên nói: "Nghe thấy rồi."
Lúc trả lời, vẻ mặt của hắn như thường, Từ Dĩ Niên không biết đến tột cùng là hắn đã nghe thấy câu nhắc nhở kia của Thần Nhiên chưa. Càng nghĩ, Từ Dĩ Niên lại càng không nhịn được: "Vì sao anh lại đồng ý dẫn tôi đến? Hồi trước tôi muốn tham gia điều tra hội đấu giá ngầm anh còn từ chối tôi mà."
"Không thì sao, để mình em nghĩ đông nghĩ tây à?" Thấy cậu không nói nên lời, Úc Hòe thu ánh mắt lại, "Tranh thủ thời gian, vào núi trước đi."
Khắp núi Dao nơi nơi đều là bùn đất màu đỏ. Càng lên đến đỉnh núi thì nhiệt độ không khí càng thấp, chướng khí tích góp nhiều năm tản ra mùi vị khiến người ta buồn nôn. Mùi đó giống như mùi khi mở quan tài, sự tanh tưởi đến từ xác chết được cất kín nhiều năm.
Từ Dĩ Niên và Úc Hòe đi một trước một sau, tầm nhìn bốn phía bị giới hạn. Bỗng nhiên cậu nghe thấy một hai tiếng nói chuyện, trong lúc mông lung mờ ảo giữa núi rừng thăm thẳm, tiếng nói chuyện nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Cậu muốn hỏi Úc hòe xem hắn có nghe thấy hay không, lúc quay đầu nhìn lại, cậu chợt phát hiện đằng sau cậu không có bóng người.
"Úc Hòe?" Từ Dĩ Niên gọi.
Không ai trả lời.
Cậu gọi lại lần nữa, trong tình thế không nắm chắc, cậu không dám quá lớn tiếng. Xung quanh tối đen, chỉ có những chấm ánh sáng lạnh lẽo thưa thớt.
Tiếng trò chuyện càng lúc càng lớn.
Có người tới đây, hơn nữa không chỉ là một người.
Từ Dĩ Niên trốn dưới tàng cây khô, trông thấy những bóng dáng đông nghìn nghịt dần dần lại gần. Số lượng yêu quái nhiều đến kinh người, vả lại còn không ngừng có yêu quái gia nhập vào, những đốm lửa lập lòe trong hàng ngũ, chiếu ra khuôn mặt sắc màu khác nhau. Cảnh tượng giống như bách quỷ dạ hành trong truyền thuyết thần thoại.
Đám yêu quái tới gần, Từ Dĩ Niên nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
"Thằng nhãi đó gây chuyện lớn rồi, lão đại khu Đông ra cái giá đắt thế để lấy đầu của hắn." Yêu quái mặt xanh vươn một ngón tay ra, "Một trăm con thương tuyết thú đổi lấy đầu một yêu quái. Cậu dám tin không? Thương tuyết thú chính là yêu quái đẹp nhất! Đừng nói Mai Cốt tràng, cái thứ đó đặt ở bên ngoài thôi cũng đã là thứ xa xỉ hàng thật giá thật rồi."
"Rốt cuộc hắn đã làm sai cái gì?"
"Tôi nghe đâu tình nhân của lão đại vừa nhìn thấy hắn đã sáng mắt lên, chuyện mất mặt như vậy ai mà nhịn được? Lão đại không giết thằng nhãi đó mới là lạ."
"Nói láo, đồ ngu! Nghe được tin vịt từ chỗ nào đấy? Chuyện còn nghiêm trọng hơn thế nhiều! Các người không biết chủng tộc của hắn hay sao? Tin này hôm qua đã truyền khắp khu Đông rồi, hắn là quỷ tộc."
Đồng tử của Từ Dĩ Niên đột nhiên co lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT