"Chơi đủ chưa?"

Biên tập: Lebt Wohl

###

"...Cảm ơn." Từ Dĩ Niên nói khẽ.

Cậu không dám nhìn màn hình nữa, hình ảnh trên đó rất dễ khiến người ta phân tâm. Úc Hòe liếc thoáng qua cậu, nghe vậy "Ừm" một tiếng không mặn không nhạt.

Thấy Úc Hòe đi xuống khỏi đài thi đấu, trọng tài lớn tiếng tuyên bố tiếp tục trận đấu.

"Nghỉ ngơi giữa trận đã kết thúc, quý vị khán giả thân mến, hãy hướng mắt về phía đài thi đấu!" Bình luận viên cầm chặt tai nghe, "Cameraman lia ống kính đi! Đừng quay ông chủ nữa, sùng bái cá nhân không được ảnh hưởng đến công việc, lúc đi làm thì chuyên tâm vào trận đấu."

Tạ Kỳ Hàn đứng ở một phía của đài thi đấu, so với sự đối chọi gay gắt lúc đầu, bây giờ bầu không khí có vẻ đã dịu đi không ít: "Hai người quen nhau à?"

Từ Dĩ Niên úp mở gật đầu.

Tạ Kỳ Hàn nói nửa thật nửa giả: "Phiền phức đấy, tao có nên nhường mày không nhỉ, nhỡ đâu đánh mày tàn phế khiến lão đại không vui thì sao."

Từ Dĩ Niên khiêu khích lại: "Anh ấy vui hay buồn thì tôi không biết, nhưng mười phút sau người cười không nổi chính là anh đấy."

"A ha, mày cũng thú vị đấy." Tạ Kỳ Hàn vòng tay về phía sau, lòng bàn tay áp lên bả vai, những mảng hoa văn lớn màu vàng lan dọc theo đường xương sống không ngừng chảy máu vàng.

"——Tới đây." Gã nói với Từ Dĩ Niên.

Máu me trôi nổi xung quanh thân Tạ Kỳ Hàn, hợp thành một cơ thể hoàn chỉnh, khác với những vũ khí lần trước, khung xương bằng máu lần này có màu đen quỷ dị, khung xương máu đen sì dường như bao kín lấy Tạ Kỳ Hàn. Từ Dĩ Niên không hề do dự, cậu đạp mũi chân, toàn thân bùng nổ dòng điện màu lam tím sáng chói, trực tiếp công kích về phía ngực Tạ Kỳ Hàn.

Chạm vào bộ xương đen khiến đầu ngón tay cậu tê rần, suýt nữa bị phản tác dụng ngã ngửa xuống đất, cậu miễn cưỡng ổn định lại cơ thể, mặt toát ra sự kinh ngạc.

Cứng quá!

Cậu không thể đánh vỡ được, độ cứng của bộ xương máu màu đen hoàn toàn khác xa với vũ khí màu vàng lúc trước. Hồi nãy cậu có ảo giác như mình dùng tay bùn để vặn xương thép. Từ Dĩ Niên nhịn không được lầm bầm: "Đây là cái gì, phòng ngự tuyệt đối à?"

"Tuy là tên nghe hơi ngu nhưng đại khái là vậy đấy." Tạ Kỳ Hàn cà lơ phất phơ trả lời. Bộ xương bao lấy người gã kéo dài ra, cuối cùng hóa thành hình một cây đao. Tạ Kỳ Hàn cầm đao xông tới, bộ xương phòng ngự nhìn có vẻ khá nặng nhưng lúc gã hành động thì trông như không có gì, giây lát sau liền lao đến trước mặt Từ Dĩ Niên.

Nương theo sự công kích của dòng điện, khó khăn lắm Từ Dĩ Niên mới tránh thoát được thanh đao, cậu lăn một vòng trên mặt đất, sau khi đứng dậy liền không do dự nhắm tới Tạ Kỳ Hàn, ý đồ phóng điện vào khe hở của bộ xương.

"Tình hình căng thẳng quá! Đối với tuyển thủ Tạ Kỳ Hàn mà nói, thời gian trận đấu này đã sắp phá kỷ lục rồi."

So với sự thành thạo của Tạ Kỳ Hàn, vẻ mặt của Từ Dĩ Niên tỉnh rụi nhưng trong lòng lại dần cảm thấy cuống lên.

Trước khi đến đấu trường thể thao Tượng Sơn, cậu đã giết chết rất nhiều huyễn yêu phục kích tại nhà xác, sau đó còn lăn lộn qua nhiều nơi, tuy rằng bầu trời ở cảng Tự Do tối đen, nhưng tính theo thời gian bên ngoài thì bây giờ đã là ba giờ sáng rồi. Hơn nữa sáu trận đấu trước đã làm cậu đuối đến lực bất tòng tâm. Thể lực của nhân loại không so được với yêu quái, huống hồ còn là một thầy trừ yêu ít am hiểu đánh lâu dài, chỉ thiên về đánh nhanh thắng nhanh.

Thời gian càng kéo dài đối với cậu càng bất lợi.

Cậu đang suy nghĩ cách đánh trả thì đột nhiên mặt đất vang lên động tĩnh nho nhỏ, rất nhiều gai xương mọc lên từ dưới đất! Từ Dĩ Niên không kịp trốn, bất cẩn bị đâm trúng lòng bàn chân, cậu không thể duy trì cân bằng, lảo đảo ngã xuống đất, dòng điện bao quanh người cũng thoắt cái biến mất.

Đấu trường vang lên những tiếng hít sâu, cameraman chiếu ống kính lại gần, nhắm ngay chỗ bị thương của Từ Dĩ Niên.

Máu sắc bén đâm một lỗ trên chân cậu, mặc dù không đâm xuyên qua nhưng nhìn chiều sâu của miệng vết thương có lẽ đã đâm vào xương, máu đỏ trào ra. Từ Dĩ Niên dùng một tay chống nền nhà muốn đứng dậy, ánh mắt của Tạ Kỳ Hàn dừng trên cánh tay cậu. Ngón tay và cánh tay của nam sinh đều đang run rẩy, đó là biểu hiện của dị năng tiêu hao quá độ.

"Nhận thua đi."

"..."

"Chẳng có gì phải mất mặt cả, con người có thể làm được đến thế này đã không tồi rồi." Tạ Kỳ Hàn nói tới đây, nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, tên mày là gì?"

Từ Dĩ Niên không hé răng.

Nghĩ đến Úc Hòe đang ở đấu trường, rất có thể còn đang xem trận đấu, cậu không muốn nhận thua, không muốn thất bại. Cậu muốn thắng, cảm giác bất lực cậu đã nếm đủ rồi.

Đứng dậy... Nhanh lên! Nhanh hơn một chút!

Kẻ thua cuộc xưng tên của mình thì có nghĩa gì? Kẻ thắng trận bâng quơ nêu danh không còn quan trọng, trận này đánh quá sướng—— Mẹ nó, nghĩ lại sướng muốn bay lên.

Mười ngón tay Từ Dĩ Niên run rẩy, bỏ qua sự kháng nghị của cơ thể, những ánh điện tản mất lại ngưng tụ giữa các ngón tay lần nữa.

Tạ Kỳ Hàn thấy thế nhún vai, những hoa văn tượng trưng cho sự công kích lại hiện lên trên người gã lần nữa. Gã không ngần ngại sự lựa chọn của Từ Dĩ Niên, trái lại còn cảm thấy thằng nhóc này rất tâm huyết, quyết định rất hợp khẩu vị của gã.

Bộ xương máu vây xung quanh Tạ Kỳ Hàn không ngừng biến hình, trên tay nó xuất hiện một lưỡi hái, chém xuống mặt đối thủ.

Từ Dĩ Niên không kịp né tránh, đành phải lăn một vòng ngay tại chỗ, chật vật lắm mới thoát khỏi công kích được. Sàn của đấu trường bị lưỡi hái cắt nứt ra, vô số đá vụn văng tung tóe, Từ Dĩ Niên đập một cái thật dứt khoát xuống đất phóng ra dòng điện, dòng điện nhỏ yếu cuốn lấy đá bay về phía Tạ Kỳ Hàn. Mỗi một viên đá đều bám vào ánh điện lập lòe, điều này khiến cho tốc độ và lực sát thương của chúng tương đương với viên đạn.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bất đắc dĩ, Tạ Kỳ Hàn điều động một một lượng máu lớn để phòng ngự, Từ Dĩ Niên nhân cơ hội này xoay người nhảy lên, tốc độ di chuyển của Tạ Kỳ Hàn như quỷ mị, muốn đâm thanh đao máu màu vàng xuyên qua sàn nhà hướng về phía cậu, lần nào cũng kề sát rất hung hiểm nhưng không trúng mục tiêu.

"Quá nhanh! Tốc độ phản ứng của hai vị tuyển thủ đều rất kinh người! Tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi thoăn thoắt trên đài thi đấu như con thoi, thậm chí chúng ta còn không nhìn thấy bóng của cậu ấy, chỉ có thể nhìn thấy vết máu do cậu ấy trốn chạy để lại. Thanh đao máu mà tuyển thủ Tạ Kỳ Hàn chế tạo giống như một con mãnh thú ngửi thấy mùi máu vậy, cứ luôn truy sát ngay phía sau tuyển thủ Hi Hi Hi Hi Hi, để hình dung thanh đao máu hung ác này... nó tựa như một con rồng lớn đang săn mồi."

So với Tạ Kỳ Hàn, cậu có ưu thế về tốc độ và sức bật hơn. Nếu còn kéo dài nữa thì người đuối trước nhất định sẽ là cậu, Từ Dĩ Niên đành nhẫn tâm.

——Thế thì cược một ván!

Cậu theo quán tính trốn chạy quỳ rạp xuống, hai tay vỗ mạnh vào mặt đất.

Sấm sét như thủy triều tuôn ra từ dưới đất, cả đài thi đấu vang lên tiếng đùng đùng.

Thanh đao máu của Tạ Kỳ Hàn có thể dài ra, điều đó có nghĩa là máu của gã chắc chắn đã dùng cách nào đó thể liên tục vận chuyển cuồn cuộn dưới sàn thi đấu. Trong lúc chạy trốn, Từ Dĩ Niên cẩn thận quan sát, gót chân của bộ xương khô trên người Tạ Kỳ Hàn dường như có một đoạn đâm xuống đất, Từ Dĩ Niên đoán đây là nơi Tạ Kỳ Hàn dùng để truyền máu. Tuy rằng bên ngoài chỉ là một đoạn nho nhỏ, nhưng thực tế lượng máu gã vận chuyển tuyệt đối không ít.

Trận đấu kéo dài đến tận bây giờ, Tạ Kỳ Hàn đã mất khá nhiều sức, số lượng vũ khí có thể chế tạo cũng giới hạn, toàn bộ đao máu màu vàng trên đài thi đấu là một minh chứng. Nếu cậu đoán không nhầm, máu dưới sàn chỉ biết ngưng tụ thành vũ khí màu vàng. Chất liệu của vũ khí màu đen cứng rắn rất dị thường, còn vũ khí màu vàng thì dòng điện có thể trực tiếp xuyên thấu. Cứ như vậy, cho dù Tạ Kỳ Hàn có tránh thì cũng sẽ bị điện giật. Hơn nữa do đặc tính của hoàng linh mà vũ khí chế tạo ra sẽ có liên hệ chặt chẽ với gã, tương đương với việc trực tiếp công kích gã.

Đài thi đấu bị Từ Dĩ Niên hủy hoại hoàn toàn. Yêu quái trong đấu trường đều cho rằng màn này có thể so với lực phá hoại của cuồng phong. Thấy Tạ Kỳ Hàn lơ là, bộ xương vỡ tan ra do gã đã đánh mất năng lực khống chế, những khán giả ngồi hàng ghế đầu không tự chủ được nghiêng về đằng trước, hai tay nắm chặt lan can.

Từ Dĩ Niên đưa hai tay ra.

Ầm!

Ầm!

Mấy tia sấm sét liên tiếp giáng xuống, độ sáng của chúng còn hơn cả nguồn sáng trong đấu trường, tiếng nổ như tiếng thần phạt.

"Không xong rồi, các anh em, chúng ta gặp phải cao thủ rồi!"

"Trời ơi, anh Hi trâu vãi, anh Hi giết nó! Chỉ cần thắng vòng này, anh chính là số một Tượng Sơn! Bọn em liền đi theo sau anh húp miếng canh."

"Lời này tôi chẳng thích nghe, luật cá cược rồi, đứa nào mạnh đứa đấy làm bố. Nếu cậu đủ mạnh thì cậu cũng có thể trở thành bố tôi."

"Sao màn hình đột nhiên đen xì vậy? Không phải cameraman bị giật chết rồi đấy chứ?"

"Ai thắng? Mẹ nó sao tôi không nhìn thấy gì vậy. Đằng trước ngồi xuống tí được không? Có tố chất của một khán giả giùm!"

"Rốt cuộc ai thắng? Nói một câu đi!"

"Khó có thể tin——" Âm thanh của bình luận viên vang vọng cả đấu trường, "Dưới tình huống gian nan như vậy mà vẫn có thể xoay chuyển tình thế, quả thực chính là vua cược! Tuyển thủ Tạ Kỳ Hàn dường như đã đánh mất năng lực hành động, anh ấy đã ngã xuống đất, tuyển thủ Hi Hi Hi Hi vẫn đứng vững như cũ!"

Tiếng sấm qua đi, không chỉ có đài thi đấu vỡ vụn mà ngay cả màn hình tiếp sóng cũng bị ảnh hưởng nên xám xịt lại.

"... Anh thu tay đi." Giọng Từ Dĩ Niên nói chuyện đứt quãng, hơi thở dồn dập, cảnh tượng trước mắt cũng trắng xóa đi. Cậu hoàn toàn dựa vào tâm lý thắng thì phải thắng đến cùng mới ép bản thân đứng được.

"Mày...cũng không thu...A!" Tạ Kỳ Hàn phun ra máu, da dẻ cả người gã bị giật cháy, ngay cả hoa văn màu vàng chói mắt ở thái dương cũng u ám hơn không ít, "Ông đây... Không đặt cược bản thân, không cần thật sự liều mạng."

"Anh nhận thua chưa?" Từ Dĩ Niên chậm rãi, cảm giác tình trạng hơi tốt hơn một chút, giữa ngón tay lại nổi lên dòng điện.

Tạ Kỳ Hàn không ngờ mình đã như vậy rồi mà cậu vẫn cứ không quên trận đấu, nhất thời vừa tức vừa buồn cười, gần như là quát cậu: "Nhận, nhận! Mẹ nó tao nhận! Mày trâu bò!"

"Được." Từ Dĩ Niên nghe vậy buông hai tay xuống, một lúc lâu sau, khuôn mặt dính máu nở nụ cười, "Mẹ nó sướng quá!"

"..."

Nghe thấy Tạ Kỳ Hàn nhận thua, bình luận viên trên đài lớn tiếng nói: "Chúng ta hãy chúc mừng tuyển thủ đeo mặt nạ này! Tuy rằng ngay cả tên thật của cậu ấy chúng ta cũng không biết, nhưng cậu ấy đã trở thành quán quân đấu nhóm tháng này tại Tượng Sơn. Các quý vị khán giả, cùng hô lớn tên của cậu ấy nào."

"Hi Hi Hi Hi Hi."

"Hi Hi Hi Hi Hi."

"Anh Hi quá đỉnh! Hi Hi Hi Hi Hi! Mẹ nó đổi tên đi được không, ông đây thua tiền rồi mà vẫn phải giả vờ cười, mặt chó của mấy đứa thắng tiền bên cạnh đều cười sái quai hàm luôn, xúi quẩy!"

Tạ Kỳ Hàn không thể động đậy, Từ Dĩ Niên đi tới bày ra phong độ của người chiến thắng. Lúc nhân viên công tác qua nâng Tạ Kỳ Hàn lên, cậu rất tự tin nói: "Tiền thuốc men của anh ta cứ tính cho tôi, không cần khách khí."

Tạ Kỳ Hàn cười mắng: "Đệt, xui."

Chờ Tạ Kỳ Hàn được nâng lên cáng, Từ Dĩ Niên bước xuống khỏi đài thi đấu, tiếng hô gần như muốn bao trùm lấy cậu. Một vài yêu quái thắng tiền hoan hô cậu, cả đám yêu quái thua tiền cũng vẫn hoan hô cậu. Trong bầu không khí điên cuồng như tận thế này, cậu đột nhiên hiểu được vì sao nhiều người thích đem mạng của mình ra cá cược với đấu trường thể thao như vậy.

Cậu xuống đài, trông thấy Úc Hòe đứng cách đó không xa.

Từ Dĩ Niên bước mấy bước, màn hình lớn đã được sửa gấp lại chiếu hình ảnh của cậu và Úc Hòe, bình luận viên nôn nóng, có vẻ đã chuẩn bị tốt để hóng hớt.

Úc Hòe phất tay một cái, màn hình tối đen, bình luận viên cũng tắt mic, vô số yêu quái phát ra tiếng kêu thất vọng.

Không cho chiếu à?

Cái này sao có thể không chiếu chứ, con người và đại yêu quái, người chiến thắng tháng này và ông chủ cảng Tự Do, nội dung kịch bản đi theo chiều hướng phấn khích đến mức nào cơ chứ!

So với thằng quỷ đã vong ân phụ nghĩa lại còn không biết điều nhà họ Từ kia, đương nhiên người này xứng với ông chủ hơn rồi.

Yêu tộc từ trong xương cốt đã không biết nề nếp là gì, tuy rằng màn hình đen nhưng tiếng xôn xao bốn phía vẫn không dừng lại, chẳng biết ai lớn tiếng hô trước: "Xứng!"

Yêu quái khác ồn ào theo sau: "Xứng!"

Cảnh tượng cực kỳ huyên háo, mặt Từ Dĩ Niên hơi khô nóng, nhưng Úc Hòe không bị ảnh hưởng, hắn quan sát một lượt vết thương của Từ Dĩ Niên, trải qua trận đấu kịch liệt, rất nhiều chỗ trên người cậu đã chảy máu, bị thương nặng nhất là chân khiến cậu đi đường khập khiễng.

Úc Hòe nhìn bộ dạng chật vật đáng thương của cậu, trong mắt hiện lên một thứ tình cảm khó có thể nắm bắt. Đối diện như vậy hồi lâu, Úc Hòe chủ động hỏi: "Chơi đủ chưa?"

Tim Từ Dĩ Niên thịch một cái.

Rõ ràng vẻ mặt và giọng điệu toàn là cười nhạo, nhưng cậu vẫn cảm thấy cứ như đối phương cố tình chờ cậu ở chỗ này.

Cậu có lẽ thật sự bị Tạ Kỳ Hàn đánh cho choáng váng rồi...

Vừa nghĩ tới Tạ Kỳ Hàn, cái giọng bị điện giật của gã lại vang lên không đúng lúc, Tạ Kỳ Hàn bị vài nhân viên công tác luống cuống tay chân đặt lên cáng, nhưng vẫn cứ ương ngạnh cử động cơ thể hét về phía bọn họ: "Suýt nữa thì quên, người anh em, xưng tên đi, vết thương lành rồi tao tới tìm mày uống rượu!"

Úc Hòe không nhìn về phía đó, hắn tiến lên từng bước, hơi cúi thấp người, áp sát vào bên tai Từ Dĩ Niên.

Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, Úc Hòe dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được mà nỉ non: "Giỏi quá nhỉ, Từ Dĩ Niên."

Bất ngờ bị gọi tên, cậu theo bản năng quay đầu lại, vành tay hình như đã cọ vào thứ gì đó, có vẻ cậu đã không cẩn thận cọ vào sườn mặt Úc Hòe, nhưng lại có vẻ không giống lắm.

Rõ ràng cộng tất cả các yêu quái ở chỗ này lại với nhau cũng chẳng nguy hiểm bằng người trước mặt, nhưng cậu không sợ hãi chút nào. Tinh thần vẫn luôn căng thẳng được bình tĩnh trở lại, Từ Dĩ Niên cảm thấy mỏi mệt.

Hóa ra trong tiềm thức, cậu vẫn còn giữ lại suy nghĩ và thói quen ngày trước.

Chỉ cần ở cạnh Úc Hòe, cậu sẽ an toàn.

Tứ chi Từ Dĩ Niên nhũn ra, ý thức được mình đã hết sức rồi, cậu cười khổ, khóe môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh gì.

Rất xin lỗi.

Em muốn ỷ lại anh một lần, chỉ lần này thôi...

Cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

###

Note: Mấy web re-up ơi, tác giả mới sửa lại năng lực của Tạ Kỳ Hàn ở chương 17 và 18, mấy bạn nhớ chú ý sửa theo mình nhé, không thì readers bỡ ngỡ lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play