*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Đến hẹn lại lên:v Chúc mọi người một ngày tốt lành (Đừng để ý lời chúc muộn màng này)Trần Gia Ngôn theo sau bước vào, nhanh nhẩu tiến lên kéo ghế ngồi cho Chi Chi, sảng khoái giới thiệu cô cùng những người khác: "Nào nào nào, để tôi giới thiệu với mấy người chút, người đẹp này là Nguyễn Chi Chi. Cô ấy không phải giảng viên công tác tại trường mình đâu. Là nhờ một bằng hữu trong trường mà Chi Chi cùng chúng ta hôm nay ở đây mới có duyên gặp gỡ du ngoạn đó".
Nguyễn Chi Chi theo phép lịch sự mỉm cười, vừa mấp máy môi định chính thức giới thiệu bản thân một lần nữa thì kịp phát hiện tầm mắt của ba cô gái hoàn toàn không dừng lại ở trên người cô, bọn họ hiển nhiên đối với cô không hề có hứng thú.
Mọi ánh mắt đều đang đặt hết trên người Thời Nghiên.
"Thời Nghiên, trước đây mình cũng từng ra nước ngoài du học. Trùng hợp thật đấy" Một cô gái phá vỡ bầu không khí mở miệng. Cô gái đang nói trông rất ưa nhìn, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to tròn và mái tóc xoăn bồng bềnh, trông xinh xắn dễ thương như cô búp bê nhỏ.
Bị người gọi tên, Thời Nghiên cũng dựa theo mà đáp lại: "Ừm, trùng hợp"
Trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh vẫn một sắc thái nhàn nhạt, không hề có cảm xúc như vui vẻ hứng thú.
Phản ứng hờ hững này của đối phương thế nhưng vẫn thành công tiếp thêm cho cô gái kia động lực, Nguyễn Chi Chi nhìn cô nàng hai mắt nhanh chóng cháy lên hai ngọn lửa đầy sinh khí, thậm chí còn dời ghế dựa đến gần Thời Nghiên hơn.
Trong gian phòng, ánh mắt hai cô gái còn lại hiện lên rõ vẻ âm thầm hâm mộ cùng ghen tị. Trần Gia Ngôn nhếch môi cười, khẽ nghiêng mình về phía Nguyễn Chi Chi, sát dần vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Chi Chi, cô tuyệt đối không được giống những cô gái này mà mê đắm cậu ấy có biết chưa. A Nghiên cậu ta, trời sinh băng lãnh lạnh lùng, vừa hôm nay cậu ấy có thể cùng cô nói chuyện vui vẻ, nhưng không biết được ngày sau gặp lại đã không thèm nhận ra người ta nữa đâu"
Sau khi nói xong, anh ta còn âm thầm liếc mắt sang bên cạnh rồi mới tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Tôi thấy cô so với mấy tiểu cô nương ngu muội này có phần khác biệt mới có lòng tốt mà nhắc nhở cô đấy"
Nguyễn Chi Chi nghẹn lời, dở khóc dở cười nói: "Vậy tôi cũng có lòng mà nhắc nhở anh. Anh đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi không có ý đồ gì với anh ấy đâu. Anh ấy là loại người thế nào, không liên quan gì đến tôi"
Nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh, trong lúc mọi người còn đang tám vài câu, đủ các loại hải sản đã xếp đầy một bàn. Sò điệp hấp miến tỏi, cua nấu cà ri, sò biển xào dầu hành, hải sâm đảo lửa, còn có canh hầm thuốc bắc. Món nào món nấy vô cùng hấp dẫn, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để biết thế nào là cao lương mỹ vị.
Nguyễn Chi Chi hôm nay từ sáng sớm đã phải rời giường theo đoàn du lịch đi đã nửa ngày trời, vừa mệt vừa đói, nhưng thống khổ hơn nữa là trên bàn lúc này toàn bộ đều là đồ biển. Không còn cách nào khác, sau khi quan sát tới lui hồi lâu, cuối cùng cô ngậm ngùi gắp một miếng salad rong biển.
Trần Gia Ngôn để ý thấy cô im lặng, từ đầu bữa tới giờ chỉ kẹp đũa gắp mỗi món rau trộn, liền chu đáo gắp một phần thức ăn bỏ vào đĩa rồi di nó đến trước mặt cô, nói: "Chi Chi, hàu tươi chiên trứng là món tủ ở tiệm này đấy, cực kỳ nổi tiếng, cô nếm thử một miếng xem"
Nhìn ánh mắt háo hức của hắn, Nguyễn Chi Chi nhất thời không biết nên từ chối thế nào, bất đắc dĩ nói cảm ơn, cố ý giả vờ dùng đũa quét qua miếng hàu thơm phức một lát mới đưa đũa lên miệng, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Mà đối diện cô, mấy cô gái cùng Thời Nghiên đã trò chuyện sôi nổi được một lúc... Đúng hơn mà nói, chỉ có các cô là đơn phương nhiệt tình. Bởi vì nhân vật chính biểu tình từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm, chỉ có chiếc bật lửa thỉnh thoảng bị hất lên rồi lại gập xuống.
"Thời Nghiên, tôi nghe ba tôi nói rằng bây giờ anh vẫn còn độc thân, thật vậy hả?"
"Thật vậy"
"À? Chắc anh năm nay cũng đã hai sáu, hai bảy tuổi rồi chứ, sao không tìm một người bạn gái đi"
"Không gặp được người thích hợp"
Anh nhướng mi mắt, không để ý chút nào trả lời.
Các cô gái trong lòng lập tức tràn đầy hiếu kỳ. Cô gái xinh đẹp vừa bắt chuyện đầu tiên thẹn thùng vén tóc mái sang một bên, hơi lo lắng hỏi: "Vậy anh cảm thấy, người thế nào mới là thích hợp?"
Một câu này vừa nói ra, bầu không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, ngay cả Nguyễn Chi Chi, người từ đầu đã xác định tâm thế thả lỏng xem kịch cũng có chút tò mò. Mẫu hình lý tưởng của một người đàn ông cao cao tại thượng như hắn có thể trông như thế nào a...
Thời Nghiên không nói gì, thời gian trôi qua cảm chừng như đã nửa ngày anh ta mới đặt bật lửa trên tay xuống, trầm ngâm trả lời: "Xem duyên phận đi."
Lời này vừa nghe đã biết đối phương chỉ trả lời qua loa cho có lệ, nhanh chóng khiến những đôi mắt sáng lấp lánh vừa rồi quay trở về trạng thái ảm đạm. Ba cô gái không giấu được vẻ mặt thất vọng, Nguyễn Chi Chi tiếp tục cúi đầu lặng lẽ nhai rong biển, nhưng trong lòng vẫn không khỏi xao động về câu trả lời kỳ quái vừa rồi của người đàn ông bí ẩn trước mặt.
Có Trần Gia Ngôn ở đây, bầu không khí ngượng ngùng rất nhanh đã sôi nổi trở lại.
Dùng bữa qua được chừng nửa thời gian, Thời Nghiên đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ, nói muốn ra ngoài hút điếu thuốc, Trần Gia Ngôn quen thuộc xua xua tay.
Lúc hắn ra ngoài sẽ tự nhiên mà ngang qua chỗ của Nguyễn Chi Chi, cô đang húp canh cũng theo bản năng nâng mắt lên nhìn một cái, vẫn là đôi mắt lạnh lẽo, gương mặt thanh tú nhưng không có tình cảm.
Anh lặng lẽ bước qua, rõ ràng trong ánh mắt không có cảm xúc dư thừa nào cũng không chứa thêm ai khác, nhưng lúc này lại khiến cô ngờ ngợ tưởng như mình đang được anh chú ý.
Nguyễn Chi Chi lắc lắc đầu, thật muốn mệnh mà, hóa ra tất cả những đánh giá của cô về anh vẫn chưa phải là đáng sợ, loại ảo giác này mới thật là khiến người ta sợ hãi nhất.
Thời Nghiên vừa ra ngoài, ba cô gái dường như cũng trở nên mất hứng. Cũng may, Trần Gia Ngôn là người biết ăn nói, lại thêm cũng khá am hiểu cách dỗ con gái vui vẻ, cho nên bữa ăn này hầu như đều khá hòa hợp thoải mái, mà các cô nàng cũng chóng hồi thần tươi cười tiếp tục tán gẫu.
Nguyễn Chi Chi cúi đầu nhìn điện thoại, nghĩ nếu bây giờ rời đi, trước khi tập hợp về đoàn chắc vẫn có thời gian chạy đi mua chút đồ ăn lót dạ. Nếu không, với cái thể chất này của cô, cuốc bộ thêm một buổi chiều nữa bằng cái bụng trống rỗng này, khẳng định té xỉu chỉ là chuyện sớm muộn.
Trần Gia Ngôn dùng hết lời lẽ giữ cô lại không được mới miễn cưỡng ủ rũ tiễn Nguyễn Chi Chi xuống dưới lầu, vẫn không quên hào phóng hẹn lần sau lại mời.
Hai người khách sáo vài câu rồi chào tạm biệt, Nguyễn Chi Chi quay người bước ra khỏi cửa trước của nhà hàng, đang suy nghĩ xem nên đi đâu mua đồ ăn nhẹ, vừa đi được vài bước, cô bắt gặp Thời Nghiên đang dựa vào một con sư tử đá ở lối vào khách sạn.
Anh hờ hững nghiêng người, giữa hai đầu ngón tay còn kẹp một đoạn thuốc lá, gương mặt thường thường lạnh lẽo ẩn ẩn sau làn khói bất giác cho người ta cảm thấy mấy phần sa sút.
Chính là, bộ dáng mỗi lần anh hút thuốc đều nhìn như cô độc, còn có chút u ám.
Nguyễn Chi Chi hơi cúi đầu, vừa định nhân lúc đối phương còn chưa chú ý đến thì rời đi, nhưng vừa vặn khi từ khóe mắt, cô thoáng nhìn thấy thứ mà Thời Nghiên đặt trên phiến đá xanh, một hộp thức ăn nóng hổi hãy đang còn bốc hơi.
Cô can đảm nhìn kỹ hơn một chút --- Bánh cá hấp!*
(*Bánh cá hấp hay Oden hấp: Chả cá xiên - Một món ăn đường phố nổi tiếng ở Nhật Bản và Hàn quốc)Một trong những món ăn vặt yêu thích của cô.
Có nên hỏi anh chỗ mua không?
Trong vài giây ngắn ngủi, Nguyễn Chi Chi đã cau mày, một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, sau cùng vẫn quyết định đầu hàng với cái dạ dày trống không này của mình.
Cô bước tới, thuần thục nở một nụ cười đủ khiến đối phương thu vào hết tầm mắt hình ảnh một Nguyễn Chi Chi đơn thuần, dịu dàng, hiền hậu và vô hại, sau đó mới dùng giọng nói cực ôn nhu mở miệng: "Thời Nghiên, tôi hỏi anh một chút được không, anh mua bánh cá này ở đâu vậy ạ?"
Anh không ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của cô, vẻ mặt bình thản.
Thời Nghiên hơi giương mắt, khuôn mặt thanh tú thoáng hiện trong làn khói, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đây là phần cuối cùng."
Nguyễn Chi Chi: "..."
Đây lẽ nào là nghiệt duyên sao, lần trước anh là người lấy mất hộp bánh macaron cuối cùng, lần này cũng là mua hết phần bánh cá còn lại trong cửa hàng người ta.
Anh và cô nhất định là bát tự không hợp.
"Được rồi, cảm ơn anh" Nguyễn Chi Chi hít sâu một hơi, dùng hết tâm lực bảo trì bình tĩnh nói lời cảm ơn rồi xoay người muốn đi, nhưng đột nhiên, trong lúc không đề phòng bị người phía sau nắm lấy cổ tay. Ngón tay anh lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay lại thực ấm áp, một sự tương phản kỳ lạ.
Có chút ngạc nhiên quay đầu, vừa lúc nhìn đến Thời Nghiên ném tàn thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, anh cầm lên phần bánh cá trên nền đá xanh đặt vào tay cô: "Còn nóng ăn đi"
Đứng trên con phố cổ người người tấp nập qua lại giữa tiết trời lạnh giá của mùa đông, trên tay còn cảm nhận được độ nặng của suất bánh cá tỏa ra nhiệt độ ấm áp, Nguyễn Chi Chi sững sờ mất một lúc lâu mới định thần lại.
Không biết tại sao vào lúc này, cô đột nhiên nhớ tới thời điểm Trần Gia Ngôn dựa gần bên tai cô nói mấy lời kia.
Anh nói, A Nghiên cậu ta, trời sinh băng lãnh lạnh lùng, hôm nay hắn có thể cùng người ta nói vài câu, nhưng ngày sau gặp lại không chừng đã chẳng còn nhận ra người ta nữa đâu
Nguyễn Chi Chi cúi đầu nhìn phần bánh cá trong hộp nhựa còn bốc hương thơm phức, trong lòng bất chợt lo lắng, có phải ngày mai gặp lại, cô đối với anh sẽ trở nên xa lạ hay không...
Thật là một người kỳ lạ.