Editor: Bình Nguyên

Mùa đông năm nay ở thành phố dường như muốn lạnh hơn năm ngoái.

Nguyễn Chi Chi mặc một chiếc áo khoác lông vũ thật dày ngồi trong một quán cà phê nổi tiếng ở trung tâm thành phố A. Cô sắc mặt đăm chiêu, ánh mắt chăm chú nhìn mấy tờ báo rải rác trên mặt bàn mà thẫn thờ một hồi.

Cô thở dài, đưa tay ra nhặt lấy một tờ Nhật Báo Nhân Dân thoạt nhìn đã có vẻ cũ nát. Mỗi tờ báo đều sẽ có một khu vực đặc biệt đăng tin tức đáng chú ý, tiêu đề được đánh cỡ chứ lớn nhất, lại nằm ngay trang đầu, rất dễ bắt mắt người đọc. Lần này, ở khu vực đó là tin kể về vụ xét xử một doanh nhân giàu có vì phát hiện vợ mình lừa dối, lòng mang theo oán hận nên đã làm ra hành vi giết người.

Nguyễn Chi Chi mới chỉ là phóng viên hãy còn đang trong giai đoạn thử việc cho một tờ báo nhỏ. Trước đó, cấp trên đã giao nhiệm vụ cho nhóm phóng viên thực tập bọn họ, yêu cầu mỗi người tự đi thăm dò tin tức, thu thập tư liệu, rồi lại tự mình tổng hợp lại thông tin đã có để viết một bản tin chuyên nghiệp.

Vì thế, cô quyết định đọc lại một số bản tin của những năm trước. Như vậy nhất định có thể quan sát và học hỏi được từ các bài phỏng vấn hoặc các bài phóng sự cũ kinh nghiệm viết của những tác giả xuất sắc.

Trên thực tế, những vụ án giết người vì tình xảy ra hầu như hàng ngày ở mọi ngóc ngách của mọi thành phố. Nguyễn Chi Chi tuy rằng hiện tại vẫn còn đang trong thời gian thử việc nhưng đối với những vụ án tương tự thế này cô đã thấy nhiều đến nỗi chẳng còn thấy có gì lạ lẫm.Tuy nhiên, chuyện gì cũng có nguyên do của nó. Sở dĩ một câu chuyện vốn được coi là tương đối quen thuộc với tình tiết cũ như này lại được chọn làm tin đầu đề thì hẳn nhiên nó vẫn phải có điểm đặc biệt.

Tên doanh nhân là thủ phạm thực chất không phải người hành sự theo cảm tính, nhất thời xúc động mà giết người. Vốn sau khi biết mình bị vợ lừa dối, hắn đã lên kế hoạch chuẩn bị kỹ lưỡng sát hại bà. Quả thật giả như có manh mối cho thấy hắn liên quan đến vụ việc này thì hắn cũng chỉ được phán là ngộ sát là cùng. Hắn làm việc thật là thần không biết quỷ không hay. Phải, nếu không có nhân chứng đến khai báo, chắc hẳn kẻ sát nhân nay vẫn cứ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Người chứng kiến vụ việc là một cậu bé mới bảy tuổi, cũng chính là con trai ruột của đôi vợ chồng doanh nhân giàu có ấy.Nguyễn Chi Chi cúi đầu nhấp một ngụm cà phê đen trong cốc sứ, hương vị đắng chát chậm rãi tràn ngập đầu lưỡi. Cô cầm tờ báo đã ố vàng trên tay, tầm mắt theo bản năng vô thức dừng lại ở một bức ảnh sắc màu u tối ở góc dưới bên phải của trang.

Đó là một cậu bé với khuôn mặt nhợt nhạt, hốc mắt trũng sâu, đáy mắt mang theo một tia sắc xanh nhàn nhạt, trông ảm đạm và thờ ơ. Trong bức ảnh, cậu lặng lẽ đứng bên cửa, sống lưng thẳng đứng, đôi mắt nhìn vào ống kính tối đen như mực, sâu không thấy đáy.

Một đứa bé mới bảy tuổi, nhưng lại có một ánh mắt thâm trầm khiến lòng người run sợ. Sau khi chứng kiến cảnh cha giết mẹ, cậu vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đến đồn cảnh sát báo án.Sức mạnh tâm lý của cậu bé thực quá lớn, đến cả người trưởng thành cũng không thể theo kịp.Từ trên bức ảnh, tâm trí cũng dần khôi phục, Nguyễn Chi Chi lắc đầu ép bản thân tập trung lại, bắt đầu đọc kỹ những bài phỏng vấn và báo cáo của các tiền bối trước đó đã đưa tin về vụ án này.

Là một đứa trẻ sinh non, sức khỏe của Nguyễn Chi Chi từ nhỏ đã yếu hơn những người bình thường khác. Thời gian cứ thế trôi qua, sau khoảng một giờ đồng hồ, cô đã bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Cô duỗi tay cầm lên chiếc đĩa sứ tinh xảo trên bàn, nhìn đến mới phát hiện miếng bánh macaron cuối cùng vậy mà cũng đã bị mình ăn hết rồi.

Cũng bởi thể chất đặc thù của mình, cô luôn dựa vào đồ ngọt để bổ sung đường và kích hoạt não bộ hoạt động tốt hơn từ khi còn nhỏ.

Trong lúc căng thẳng, Nguyễn Chi Chi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm lên chiếc ví định đi đến quầy gọi món lấy thêm một phần macaron mới.

Thời điểm vừa bước tới quầy bánh, cô và một người đàn ông lạ mặt đi ngang qua nhau. Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen, đầu hơi cúi xuống.

Sở dĩ để ý đến hắn là vì người đàn ông này thật sự quá cao, nếu cô không ngước mắt lên, chỉ nhìn thẳng ngang chiều cao của mình, vậy thì thậm chí còn không nhìn tới ngực người kia. Trong ấn tượng của Nguyễn Chi Chi, một người đàn ông quá cao, ít nhiều khi anh ta bước đi sẽ khiến người ta có cảm giác như lưng bị gù, nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng mang lại một phong thái khác biệt.

Bởi vì hắn cao, lưng lại thằng tắp, thực sự chỉ cần hắn liếc mắt đi ngang qua cũng đã đủ để cô cảm thấy có chút cảm giác như chính mình bị áp bách.

Tay trái hắn mảnh mai và tao nhã, lười biếng cầm theo một chiếc hộp thắt nơ bướm màu hồng phấn.

Hmm... cái hộp này hơi quen.

Có lẽ để tạo bầu không khí yên tĩnh, đèn chùm trên trần của quán cà phê rất mờ. Cũng vì thế mà đôi mắt trong sáng của cô càng phản chiếu rõ ràng gương mặt thanh tú và u tối của người đàn ông ấy.

Nguyễn Chi Chi lập tức quay đầu lại, trong tầm mắt chỉ còn nhìn thấy bóng lưng cô đơn đen kịt và gầy gò, bước chân của anh ta không hề vội vàng, cũng không chậm chạp, trong vẻ mặt bình tĩnh lại hiện ra một cảm giác nguy hiểm.

Người đàn ông trông u ám và khó đoán.

Tất nhiên, nói chung quy cho đơn giản lại đi, những người đàn ông như thế này thường rất khó đối phó.

Có điều hắn thế nào thực cũng không có liên quan gì đến cô.

Chừng như tất cả những quan sát và cảm nhận chỉ xảy ra trong vài tích tắc, mà mấy tâm tư suy nghĩa cũng nhanh chóng bị cô vứt hết ra sau đầu. Ngay bây giờ chẳng phải nên là vui vẻ mua bánh mới sao? Nhưng giây tiếp theo, vào lúc người phục vụ phía sau quầy dùng giọng điệu vô cùng tiếc nuối nói với cô đã có khách hàng mua những chiếc macaron cuối cùng trong cửa hàng, thì một chút tâm trạng tốt cũng tan thành mây khói.

Hình ảnh hộp nơ màu hồng mà người đàn ông vừa cầm trong đầu chợt lóe lên, Nguyễn Chi Chi phải mất một giây mới nhớ ra đó là loại hộp mà cửa hàng này chuyên dùng để gói bánh macaron. Một người đàn ông trưởng thành với vẻ ngoài lạnh lùng và u ám, lại muốn ăn loại bánh ngọt đến mức thậm chí cả con gái cũng cảm thấy béo ngậy?

Cô cắn môi khinh bỉ một cái, cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải gọi một phần bánh Napoléon.

Nguyễn Chi Chi về chỗ đưa một thìa bánh mềm như lụa vào miệng, rồi lại đọc hết đống báo thu được trên bàn, tâm tình mới được thả lỏng một chút.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối đã nhuộm sắc hồng, vừa lúc hoàng hôn.

Qua một khoảng thời gian nữa là đến giao thừa, nhưng ngoại trừ những bảng hiệu giảm giá của các trung tâm thương mại lớn, khung cảnh đường phố vẫn như thường lệ, không hề có không khí sôi động chuẩn bị đón năm mới.

Giữa tiết trời lạnh lẽo của mùa đông, cô lại chợt nhớ tới Lý Tư Thần.

Do dự vài giây, ngón tay cơ hồ không còn chịu khống chế của lý trí mà mở ra giao diện Weibo.Nguyễn Chi Chi đã đăng ký tài khoản Weibo được 5 năm rồi.

Thời điểm ban đầu, Weibo không có tính năng "âm thầm theo dõi", vì vậy mà mỗi tối cô đều phải gõ tên của người kia, lướt gần chục cái tài khoản Weibo mới tìm trúng tài khoản muốn xem.

Cũng may, tên của anh vạn năm cũng không thay đổi.

Nguyễn Chi Chi và Lý Tư Thần học chung hồi đại học, cô với hắn đã từng ở bên nhau như "anh em" trong suốt bốn năm. Cô vì hắn đã làm hết tất cả những điều ngu ngốc mà cô nghĩ chúng có thể xuất hiện trong đời mình. Nhưng mãi đến khi hai người mỗi người một đường, cô vẫn không thể khiến hắn thích mình.

Có chút có tật giật mình nhấp vào trang Weibo cá nhân của anh, cô thấy một bài biết mới được đăng cách đây một giờ, với một dòng mô tả trạng thái kèm theo một bức ảnh.Nguyễn Chi Chi vừa nhìn đã nhận ra đó là biển xanh và bầu trời xanh ở Santa Monica, California. Trong kỳ nghỉ xuân của năm 2 đại học, cô, Lý Tư Thần, Cố Niệm, còn có Trình Phong Cẩn đã cùng nhau đi du lịch qua đây.

Đó là thời điểm lúc cô cảm thấy mình và Lý Tư Thần trở nên thân thiết nhất, lại gần gũi đến vậy.

Bây giờ đã ba năm kể từ khi tốt nghiệp Đại học California, Los Angeles, chuyện chung thân đại sự, Cố Niệm cùng Trình Phong Cẩn đã định đến rồi, thế nhưng Nguyễn Chi Chi cô và Lý Tư Thần, người đã chọn làm việc ở Hoa Kỳ, lại suốt 3 năm chưa từng gặp mặt.Năm cuối đại học, trong bữa tiệc sinh nhật của Lý Tư Thần, Nguyễn Chi Chi liều mình uống hết một chai vodka 60 độ, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để tỏ tình với anh trong cơn say.

Lúc đó anh trả lời thế nào?

Ah đúng rồi, lúc đó anh rõ ràng là bối rối tới mức tay chân đều lộ vẻ luống cuống, trầm mặc cả nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn cô, giống như bao ngày đã qua, anh nở một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, trong giọng nói mang theo điểm làm nũng hướng cô mà nói: "Chi Chi, chúng ta cứ như bây giờ, làm bạn bè, làm anh em tốt, mỗi ngày gặp nhau chơi đùa vui vẻ, vô ưu vô lo, chẳng phải rất tốt hay sao?"

Nói xong, dường như đã bắt nhịp lại được hơi thở, anh còn thả lỏng mình mà hỏi lại cô: "Chúng ta vẫn sẽ là bạn thân của nhau, đúng không?"

Anh giống như một đứa trẻ sẽ không bao giờ lớn, nhưng vì cô thích anh, một cách tự nhiên lại vô hình, anh liền như đã sớm chiếm hết cả một thời thanh xuân rực rỡ tươi đẹp của cô.Chính là,vào khi Nguyễn Chi Chi lấy lại tinh thần nhìn anh, trong đôi mắt anh còn mang theo thần sắc khẩn cầu, cô cuối cùng cũng chịu lùi một bước mà gật đầu trong vô vọng.

Ai đã từng trải qua mới biết, cái cảm giác mãi mãi chỉ có thể dùng thân phận bạn bè ở bên cạnh người mình thầm thương, người này lại không thể đáp lại tình cảm của mình như vậy có biết bao nhiêu đau đớn, mỗi phút mỗi giây đều là giày vò. Sau khi tốt nghiệp đại học, Nguyễn Chi Chi thậm chí còn không tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học, cô một mình chạy trốn trở về nước, không dám ở lại thêm một khắc nào nữa.

Nguyễn Chi Chi sinh ra vốn đã có vẻ ngoài xinh đẹp. Cô xung quanh không thiếu người theo đuổi, lại có bằng cấp của một trường học hàng đầu của Mỹ, sau khi về nước, mọi sự diễn ra thuận buồm xuôi gió, cuộc sống cũng dần ổn định.

Theo thời gian, cô dường như đã buông bỏ được đoạn ký ức đó.

Thi thoảng, có mấy lần cô sẽ ngẫu nhiên nhớ lại, không còn bi thương khổ sở, nhưng cảm giác trong lòng mình chỉ còn một khoảng trống rỗng không rõ phải mô tả thế nào.

Cho nên cuối cùng, cô cũng dần hình thành thói quen theo dõi Weibo của Lý Tư Thần.

Nguyễn Chi Chi đưa tay vén một lọn tóc dài ra sau tai, ánh mắt một lần nữa trở về bài viết trên Weibo mà Lý Tư Thần vừa đăng, nhìn kỹ mới phát hiện, nội dung của dòng trạng thái vậy mà lại là --- "Thành phố A, I'm back" (Thành phố A, tôi về rồi)

Anh đã về nước?

Tựa như mặt hồ phẳng lặng bỗng nhiên bị một viên đá ném xuống, ngay lập tức đã tạo nên rất nhiều gợn sóng, cứ thế lớn dần rồi lại lớn dần.

Vừa lúc cô còn đang xuất thần, tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi áo, Nguyễn Chi Chi luống cuống lấy ra xem thử, người gọi hóa ra là cô bạn thân từ thuở nhỏ của cô.

"Tiểu bảo bối, đang làm gì vậy?"

Điện thoại vừa được bắt máy đã vang lên giọng nói nũng nịu, chỉ cần nghe qua thanh âm cũng đủ tượng tượng cô gái này có bao nhiêu dính người.

Bầu không khí đầu dây bên kia có chút ồn ào, Nguyễn Chi Chi cầm điện thoại ra xa một chút, uể oải ngáp dài trả lời: "Không có gì, đang ở quán cà phê tìm cảm hứng viết báo mà thôi."

Nghe câu trả lời vạn năm không đổi, Cố Niệm không khỏi bật cười, "Tìm cảm hứng ở đây thì có gì thú vị chứ. Nhân tiện, hoạt động cuối năm của trường mình, hiệu trưởng tổ chức tham quan du lịch, đã đăng ký cho các giáo sư mỗi người một chỉ tiếu. Đây là cơ hội hiếm có a. Đáng tiếc, mình lại có việc cần đi cùng với Phong Cẩn. Nghĩ đi nghĩ lại, suất bay lần này thật sự không nên bỏ phí đâu, cho nên"

"Cho nên?" Nguyễn Chi Chi nhíu mày, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy tình huống có phần không tốt lắm.

"Cho nên a, sau khi được sự cho phép của cấp trên, mình đã tự giác điền thông tin cá nhân của cậu vào đơn đăng ký rồi"

Giọng Cố Niệm thực ngọt, giống y hệt mỗi lần cô hỏi bữa trưa nay ăn gì vậy.

Phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của đối phương, Nguyễn Chi Chi hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh, đang định nói gì đó đã nghe thấy tiếng Cố Niệm ở bên kia điện thoại nói liên tiếp không ngừng: "Chi Chi, mình để ý dạo này cậu ăn không được ngủ cũng không xong, ngày ngày vùi mình trong công việc, mình cảm thấy đau khổ, thực sự đau khổ. Nói tóm lại, mau, mau, cậu mau về thu dọn đồ đạc, ngày mai đi Vân Nam thả lỏng một chút đi.

Không cần phải cảm ơn mình đâu, hai chúng ta không cần phải khách sáo, khụ, quyết định vậy đi, tạm biệt."

Nói xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại, trong lòng có lẽ biết Nguyễn Chi Chi sẽ bùng nổ trong một giây tiếp theo.

Đầu ngón tay cầm điện thoại di động hơi trắng lại, nghe thấy âm thanh báo bận truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, chuyện đang xảy ra... Nguyễn Chi Chi không hiểu, nhưng hành động lại nhanh hơn mọi suy nghĩ rất nhiều, cánh tay hung hăng khép lại laptop trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play