Thế rồi, bắt đầu từ ngày đó, Lục An kể cho ta những câu chuyện về vùng đất Giang Nam, rằng Giang Nam đẹp như thế nào, rằng con người Giang Nam tốt bụng như thế nào.

Điều đó càng ngày càng thôi thúc ta có một cái ý nghĩ điên rồ: Bỏ trốn khỏi Hoàng cung.

Thế nhưng ta lại không dám, nếu như ta bỏ trốn, Tịch gia phải làm sao? Tiêu Hạo Hiên nhất định sẽ trách tội Tịch gia.

Dù cho cha ta đã từng lợi dụng mối hôn sự của ta và Thái tử để củng cố quyền lực, thì cũng không thể phủ nhận rằng đó là cha ta, là phu quân của mẫu thân ta. Ta là người Tịch gia, và nhiệm vụ của ta là cho đến chết cũng phải bảo vệ Tịch gia.

Người ta nói con lấy chồng như bát nước đổ đi, bất quá, người con gái ấy cho đến chết vẫn là mang trong mình dòng máu của gia tộc.

Ta thở dài.

Giá như, ta không phải là Hoàng hậu. Vị trí Hoàng hậu này là cái giá mà ta phải trả cho một thời ngông cuồng.

Giá như thời gian có thể quay ngược trở lại, ta nhất định sẽ không dây dưa gì với hắn nữa.

Hắn mang đến cho ta cảm xúc ngọt ngào của thiếu nữ mới biết yêu, nhưng cũng tàn nhẫn mà mang cho ta những giọt nước mắt căm hận. Thế nhưng, bây giờ ta lại chẳng thể nào mà khóc nổi nữa. Có phải là ta đã quá tuyệt vọng vào hắn, có phải là đã đến tột cùng của bi thương, nên chẳng thể nào khóc được nữa? Ta vẫn thường nghe nói trong các thoại bản, rằng vết thương gây ra bởi tình yêu là vết thương không rỉ máu, và bởi vì không rỉ máu, nên là vết thương đau đớn nhất, khó lành nhất.

Bây giờ, thứ ta cần là một sự giải thoát, giải thoát khỏi cái lồng son mang tên “Hoàng cung”, khỏi gông cùm xiềng xích mà người đời thường gọi bằng cái tên mĩ miều “Mẫu nghi thiên hạ.”

Một hôm, ta đọc một thoại bản, chuyện kể về nàng Vu Nương xinh đẹp, kiều diễm nổi tiếng cả vùng nhưng lại yêu thương chàng thư sinh nghèo khó tên Phó Dự. Phó Dự ba lần đi thi đều trượt nên nàng không dám ngỏ lời với cha mẹ, sợ cha mẹ từ chối. Từ đó, Vu Nương mắc bệnh tương tư. Bệnh của nàng ngày càng nặng, nàng không biết làm thế nào để giải thoát bản thân, cuối cùng làm nàng trút tâm sự của mình lên những vần thơ. Cha của Vu Nương đọc được, biết nàng tương tư Phó Dự thì bực lắm, bèn cấm nàng viết thơ. Không còn nơi để trút bầu tâm sự, Vu Nương sinh bệnh. Cha của Vu Nương lúc này lo lắng không biết làm sao, cuối cùng nghe lời bà mối mà cho Vu Nương nên duyên vợ chồng với một người tên Đoàn Huy, là anh họ của Vu Nương. Vu Nương đành nuốt nước mắt vào trong mà gả cho Đoàn Huy, rồi ngày ngày mang trong mình nỗi tương tư chàng Phó Dự. Điều mà Vu Nương không ngờ là chàng Phó Dự cũng yêu thích mình, bèn ngày đêm cố gắng học tập có công danh đỗ đạt, đến lúc đó sẽ cầu thân với nhà Vu Nương, mặc cho Vu Nương đã có chồng. Nhưng khác với Vu Nương, Phó Dự dám thổ lộ với Vu Nương. Nàng mừng đến phát khóc, rồi cả hai cùng hứa hẹn. Thế nhưng ông trời trêu ngươi, Phó Dự trong lần lên kinh đi thi thì gặp cướp, bị sát hại đến không toàn thây. Nàng dù đau đớn nhưng lại không thể làm gì, vào đúng lúc tuyệt vọng ấy, Vu Nương phát hiện bản thân mang thai, là con của Phó Dự. Nàng sợ sinh con ra, đứa trẻ sẽ bị phát hiện là kết quả của nàng hồng hạnh xuất tường, bèn nảy sinh ý nghĩ muốn trốn đi, cuối cùng lại trốn đến một vùng núi non sơn dã, đổi tên thành Vu Ý, đứa con đặt tên là Phó Hành, cả đời sống ở nơi thâm sơn cùng cốc.

Ta cảm thấy, cuộc đời của Vu Nương đúng là đầy đau khổ. Thế nhưng, Vu Nương lại có cái hạnh phúc của Vu Nương, thứ hạnh phúc ta từng vô cùng khao khát.

Người Vu Nương yêu cũng yêu Vu Nương. Hơn nữa, Vu Nương còn mang thai con của người Vu Nương yêu.

Còn ta thì đến quyền làm mẹ cũng không có.

Chỉ là mấy ngày sau, như thường lệ, A Du bắt mạch cho ta thì phát hiện, ta thế nhưng mà có thai, mới được một tháng nên mạch tượng còn yếu.

Ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong đầu ta đó chính là phá bỏ cái thai này đi.

Ta ghê tởm Tiêu Hạo Hiên, ta lại càng ghê tởm đứa con của hắn. Nhưng nghĩ tới một đứa trẻ trăng trắng, mềm mềm ngọt ngào gọi ta là mẫu thân, lòng ta lại nhũn ra. Ta đột nhiên sợ hãi bản thân mình. Suy cho cùng, ta không thể ích kỷ thế được. Ta có căm ghét Tiêu Hạo Hiên thì đứa trẻ này là vô tội. người hành hạ ta, phụ bạc ta là phụ thân nó chứ không phải nó. Đứa bé này ta đã từng chờ mong, chỉ là nó đến không đúng lúc. Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên mà khoe cho Tiêu Hạo Hiên biết, rồi sau đó dùng đứa trẻ để làm cho Tiêu Hạo Hiên yêu ta.

Nhưng đó chỉ là trước kia thôi.

Ta nghe xong thì hoảng sợ, không biết nên làm thế nào, cuối cùng ta nói: “Chẳng lẽ lại làm Vu Nương?”

Ta muốn bỏ trốn.

Khi ta nói điều này, A Phóng vội xua tay: “Vậy thì Tịch gia làm sao chứ?”



“Ta đã nghĩ chu toàn rồi.” – Ta nói – “Ta sẽ đốt Trường Thu cung, rồi chuẩn bị mấy cái xác cho giống thật, sau đó mọi người sẽ tưởng là ta táng thân nơi biển lửa.”

“Vậy còn hoàng thượng?” A Phóng vẫn còn do dự.

Ta cười lạnh: “Hắn là mong ta chết đi ấy.”

Sau đó lại nói: “Trước khi đi, ta muốn đi thăm mẫu thân một chút.”

Lại nói đến mẫu thân ta, đáng nhẽ ta bế quan mẫu thân sẽ hỏi thăm, nhưng chuyện ngày hôm đó ta với Lý Uyển Nhi hoàn toàn bị bưng bít hết, không ai biết được. Ta sai A Du điều tra thì mới biết Tiêu Hạo Hiên đe dọa cung nhân giữ mồm giữ miệng.

Lục An nói: “Hoàng thượng vẫn giữ thể diện cho nương nương đấy.”

Ta nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Không phải đâu, hắn giữ thể diện cho hắn đấy, hắn chẳng qua chỉ không muốn mang cái tội sủng thiếp diệt thê thôi, lại lo nghĩ cho ta cơ. Qua mấy năm nữa hắn hẳn là sẽ phế bỏ ta, dù sao Hoàng hậu không con, có thể phế.”

Nào ngờ bây giờ ta có thai rồi.

Đối với y thuật của A Du, ta đương nhiên là tin tưởng.

Bất quá Lục An lại hỏi: “Người không muốn xoay người sao?”

Ta lắc đầu: “Nếu là trước kia thì có, chẳng qua bây giờ ta hết hy vọng rồi, không còn muốn dây dưa lằng nhằng nữa. Nơi này ta ở đủ lâu rồi, vị trí chính cung Hoàng hậu này ta ngồi đủ dài rồi. Ta nên trả lại nó cho người mà Tiêu Hạo Hiên muốn lập.”

Ta biết, bản thân là kẻ chẳng ra gì, đã gả rồi còn nghĩ đến chuyện muốn đi ra ngoài. Nhưng thực tế, ta nghĩ nhiều người đã quên mất, ta mới mười mấy tuổi, lại là khuê nữ được nuôi dưỡng cung chiều trong lồng kính. Có những chuyện bản thân ta vốn dĩ không hề rõ ràng.

Đêm hôm ấy, ta sai Lục An châm lửa đốt Trường Thu cung. Mới đó mà đã một năm rồi. Ta nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực, lại nhìn cung nhân hối hả dập lửa. Ngọn lửa ấy không chỉ thiêu đốt Trường Thu cung, mà còn thiêu đốt cả Tịch Tịnh Kỳ của những năm tháng bồng bột.

Cô nương đơn thuần từng vì thích một người mà không màng đến mẫu thân khuyên can ngày ấy, giờ đây đã táng thân nơi biển lửa rồi.

Từ bây giờ trên thế gian này sẽ không còn ai còn là đại tiểu thư phủ Thái sư, cũng sẽ không còn Nguyên Ý Hoàng hậu cao cao tại thượng nữa.

Hết thảy đều không phải.

Ta là ta, ta chỉ đơn giản là Tịch Tịnh Kỳ mà thôi.

Năm 16 tuổi, ta gả cho Tiêu Hạo Hiên, chính thức vào cung.

Đêm tân hôn, phu quân lạnh lùng cho ta uống canh tuyệt tự.

Ba tháng sau tân hôn, ta bị sủng phi của phu quân hạ độc đến bệnh liệt giường, hắn lại còn đề cập đến chuyện thăng vị cho một phi tần khác với ta.



Vừa khỏi bệnh được một tháng, ta lại rơi xuống hồ, Vương sung viên bị ta liên lụy, cuối cùng chết thảm. Từ đây ta bắt đầu khám phá ra kế hoạch diệt trừ Tịch gia của hắn.

Đến mùa hè năm sau, trong cung truyền ra tin tức Mai chiêu nghi có thai. Lúc ấy, ta rất hâm mộ Mai chiêu nghi, bởi nàng làm được một việc mà ta cả đời không làm được.

Thế rồi, Yến chiêu viên cũng thông báo có thai.

Thế rồi đến Tiệc trung thu, Mai chiêu nghi bị sảy thai, Huyên phi đổ tội cho ta. Dù rằng sau đó ta được minh oan, nhưng khi thấy người mà ta gọi là phu quân ấy không tin tưởng ta, ta đã bắt đầu tuyệt vọng.

Khi bị nhốt trong cung, ta đã bắt đầu suy nghĩ. Có lẽ ta đã sai ngay từ ban đầu rồi. Hy vọng rằng hắn sẽ yêu thương ta cũng đã dần phai nhạt.

Ta không còn dám mơ mộng nữa. Cứ như thế, ta trôi qua những năm tháng lạnh lẽo, cô tịch trong cung cấm.

Đằng sau bức tường son đỏ của chốn Hoàng cung xa hoa lộng lẫy là hàng ngàn số phận bi thương, là sợi xích sắt trói chặt cuộc đời của nữ nhân mãi mãi chẳng thể vãn hồi.

Thế rồi kỳ tuyển tú cũng đến, Lý Uyển Nhi vào cung.

Ta cố tình không để ý đến nàng, ta làm ngơ cho nàng tác quai tác quái, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, ta đã không thể chịu nổi nữa rồi.

Bất quá, cái người mà là phu quân ta ấy, đã vì nàng ta mà dạy dỗ ta trước mặt phi tần, còn lớn tiếng mắng mỏ ta, sỉ nhục ta chỉ vì ta nói nàng ta không có quy củ.

Đây chỉ là giọt nước tràn ly cho những gì mà ta đã phải chịu đựng.

Ta vẫn còn đau lòng, ta vẫn còn yêu hắn, ta vẫn còn yêu cái con người đối xử với ta tàn tệ ấy. Nhưng ta không thể nào nói buông là buông được, bởi đấy là người mà ta đã dành bốn năm để mến mộ, là người mà vì người đó ta đã học những thứ trước nay bản thân không thích.

Ba năm là đủ dài để ta buông bỏ mọi thứ.

Như vậy là quá đủ rồi.

Năm 19 tuổi, ta đốt Trường Thu cung, cùng người hầu thân cận trốn ra ngoài.

Từ bây giờ, cuộc đời ta sẽ không còn hình bóng của người tên Tiêu Hạo Hiên nữa.

Đôi lời tác giả:

Tôi nghĩ sẽ có người cảm thấy nữ chính là kiểu người nhanh chóng thay lòng đổi dạ, bởi mới có ba năm mà đã không chịu được, hơn nữa còn không đấu tranh để lấy lòng người mình yêu thương, thực sự là vô cùng yếu đuối.

Thứ nhất, nữ chính không phải là thánh nữ xuyên không, cũng chẳng có Hệ thống siêu cấp gì đó đằng sau hỗ trợ, càng chẳng phải nữ chủ trọng sinh báo thù gì, nữ chính chỉ là một thiếu nữ mới mười mấy tuổi, là đứa con gái được cha mẹ cưng chiều mà nuôi trong lồng kính mà thôi.

Thứ hai, nói đến đấu tranh thì tôi thừa nhận là nữ chính không làm, bởi vì nữ chính yếu đuối. Nhưng thử nghĩ mà xem, nữ chính vì nam chính đã học những thứ mình không thích, cũng vì vậy mà lần đầu tiên nháo loạn mới mẫu thân đòi gả cho nam chính rồi thích nam chính suốt bốn năm. Sau đó gả cho nam chính thì đêm tân hôn bị ép uống canh tuyệt tự, bảo làm sao mà nữ chính – một người được nuông chiều từ nhỏ chịu được? Rồi sau đó phải trơ mắt nhìn đám sủng phi của phu quân mình ra oai, phải luôn dịu dàng hòa nhã đối xử với hậu cung phi tần, hơn thế nữa còn bị Huyên phi hãm hại. Có thể sẽ có người nghĩ nữ chính ngu ngốc nên mới bị Huyên phi hại, thực ra câu này không sai. Nhưng hãy nhớ mẹ nữ chính ban đầu phản đối chuyện nữ chính gả vào nhà Hoàng gia, chứng tỏ ngay từ ban đầu nữ chính không hề được nuôi dưỡng để vào cung, Tịch gia cũng không có nhu cầu để con gái nhập cung, thế nên đối với những chuyện gió tanh mưa máu ở Hoàng cung, nữ chính hoàn toàn mù tịt. Lại nói Huyên phi đã từ một vị trí khác ngồi lên ghế phi thì làm sao mà còn đơn thuần được, chưa kể sau này Huyên phi còn hãm hại nữ chính tội Mai chiêu nghi sảy thai.

Nói tóm lại, mong rằng mọi người suy nghĩ cẩn thận một chút, bởi nữ chính trong chuyện này chỉ là người bình thường không am hiểu sự đời mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play