A Phóng kết hôn đã được mấy tháng, thời gian đầu, nàng rất siêng tới thăm ta, nhìn A Phóng mặt lúc nào cũng đơ như tượng gỗ giờ đây lại hay đỏ mặt, ta không biết là mình có cảm giác gì. Hơn nữa lúc Tôn tiểu tướng quân đến đây, hai người tình cảm ý thiếp làm ta có cảm giác mình là người thừa.
Ta cười khổ: “Đừng có liếc mắt đưa tình như thế, các ngươi có đặt bổn cung vào trong mắt không thế?”
Cả hai người lại cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín làm ta phát bực.
A Phóng nhỏ giọng: “Nô tì không cố ý.”
“Nô tì cái gì. Xưng hô cho đúng vào, người ta nghe được lại tưởng ta bắt nạt ngươi!”
Ta đang rất là bực mình đấy! Hừ!
Ta phẩy tay: “Hai người các ngươi đi đâu thì đi nhanh lên, cuốn đi cho khuất mắt ta, mắc công ta lại bực mình. Ra cho ta còn nghỉ ngơi!”
Đi đi! Đi thật xa đi! Cuốn đi cho ta đỡ bực mình!
Hai đứa nó ý đông ăn hiếp yếu ta, ân ân ái ái trước mặt ta, lại không nghĩ đến ta đây!
Ta ôm Bối Bối, giọng đầy cay cú bảo: “Bối Bối, sau này con lấy vợ thì cấm không có được diễn cảnh ân ái trước mặt ta nghen chưa? Hừ, có gì thì đóng cửa lại mà tỏ cho nhau xem, phô ra cho thiên hạ xem làm gì?”
Thật là bực mình!
Ta chỉ cảm thấy, mình lúc ấy thật là ấu trĩ.
_Tác giả_: Nỗi lòng không của riêng ai, đặc biệt là những đứa FA.
Thế rồi ta bảo một nha hoàn đứng bên cạnh: “Đến giờ rồi, truyền thiện đi.”
Ta đói rồi đấy, Bối Bối cũng đói rồi. Bực mình làm ta đói nhanh hơn.
“Vâng.”
Lúc ta đang ăn thì chàng đến, chàng kéo một cái ghế, ngồi xuống hỏi: “Làm sao lại ăn sớm thế?”
Chàng cười: “Đời này cho nàng ta còn không tiếc, nói chi mấy đồng bạc lẻ này.”
Cái gì đây? Lậm truyện à? Xem kịch nhiều quá bị ảo tưởng rồi à?”
Ta nhíu mày: “Bệ hạ bị làm sao đấy?”
Rồi lại nói: “Ngài bị ngải nhập à? Có ai yểm bùa ngài à?”
Ta cảm thấy lá gan mình nó ngày càng lớn ra. Chàng cười: “Là nàng đấy.”
Nghe vậy, ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Ta thất kinh: “Ngài đừng có mà ăn nói hàm hồ, yểm bùa là tử tội đấy. Ngài đừng có gán cho ta cái tội đấy!”
Chàng vẫn giữ cái vẻ mặt tươi cười ấy: “Làm sao mà ta giết nàng được, kể cả có là nàng yểm bùa ta thật đi chăng nữa.”
Ta bật thốt lên: “Ngài chắng gán cho phụ thân ta tội phản quốc đấy thôi!”
Không khí trong phòng trùng xuống, đám cung nhân thức thời lui hết đi.
Vẻ mặt chàng phải nói là khó coi tới cực điểm, giọng chàng lạnh lẽo: “Ai nói cho nàng?”
Ta cười khẩy: “Ai nói cho ta không quan trọng. Chẳng phải ta đã nói với chàng rồi sao, ta biết hết rồi! Chàng gán cho phụ thân ta tội mưu phản, bức tử ông ấy!”
Không nói thì thôi, nói đến thì ta lại muốn khóc. Hốc mắt ta hồng hồng, nhưng ta ngăn không cho mình rơi nước mắt.
Ta đã không còn muốn yếu đuổi trước mặt chàng nữa.
“Bây giờ nàng và Tịch gia không liên quan đến nhau. Nàng không còn là Nguyên Ý Hoàng hậu nữa!”
“Thiếp mãi mãi là Tịch Tịnh Kỳ, thiếp vĩnh viễn là người Tịch gia, cho dù thiếp có là Nguyên Ý Hoàng hậu hay Ngọc phi của ngài, thì điều này chỉ là danh phận mà thôi. Dòng máu chảy trong người ta là Tịch gia, ta nói cho ngài biết, ngài có thể bỏ ta, ngài có thể khai trừ ta, biếm ta làm thứ dân, nhưng cha mẹ ta chẳng bao giờ bỏ rơi ta cả. Năm đó ta bỏ đi, chỉ có cha mẹ ta quan tâm đến ta, chỉ có A Du, chỉ có A Phóng, còn Lục An, thôi quên đi!”
Ta cực kỳ tức giận mà nói một tràng dài như vậy.
Chàng nghe xong thì tím tái mặt mày, phất tay áo bỏ đi.
Ta cười lạnh. Chột dạ! Chắc chắn là chột dạ!
Từ đó chàng cũng không đến đây nữa, có lẽ là bởi vì chúng ta cãi nhau, thêm nữa dạo này quân Tây Nhung tấn công biên giới, chàng có cả đống việc để làm.
Một tì nữ hỏi ta: “Người không đi thăm Hoàng thượng ạ?”
Ta liếc nhìn nàng ta: “Thăm làm gì? Nhiều người thăm chàng lắm, khỏi nhọc lòng ta.”
“Nương nương là được sủng ái nhất lục cung đấy.” Cung nữ đó nói.
Một tháng ba mươi ngày, mười lăm ngày đến chỗ ta, không được sủng ái nhất mới là lạ. Ta lười biếng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cung nữ đó kính cẩn thưa: “Bẩm nương nương, nô tì tên Lan Hi ạ.”
“Lan Hi à? Lan Hỉ được không?”
Ta chỉ nổi hứng nói chơi chút thôi, ai ngờ Lan Hi nói: “Nô tì tạ ơn nương nương ban tên.”
Ta quay người lại, mặt méo xệch: “Nói đùa thôi. Tên cha mẹ đặt đổi cái gì mà đổi, cạo đầu trôi sông đấy.”
“Vâng.”
Người gì đâu chán ngắt.
Ta cứ quanh quẩn trong Thường Xuân cung cả ngày, ngẫu nhiên cũng sẽ ngồi thơ thẩn ở cạnh đình ở Thường Xuân cung hóng gió hoặc là chơi với Bối Bối, dạy Bối Bối học. Cho dù ta không thông minh đi nữa thì dạy Bối Bối học ta vẫn làm được.
Một hôm Lan Hi nói: “Nương nương, người đã trở thành truyền kì ở hậu cung này rồi đấy.”
“Mắc gì?” Ta hỏi. Mấy ngày hôm nay chán ngắt, chẳng có gì để làm cả.
Lan Hi hào hứng kể: “Từ chuyện của Lý quý phi chẳng có phi tần nào đến đây tìm người nữa, người cũng chẳng đến tìm ai nên mọi người tò mò không biết rốt cuộc Ngọc phi nương nương độc sủng hậu cung là có hình dáng gì.”
Ta cười khẩy: “Mấy người đó chắc ghen ghét đến tận óc rồi, gặp ta là muốn băm vằm cái thây ta ra chứ gì.”
Lan Hi sợ hãi: “Người đừng có nói như thế chứ!”
Từ sau cái chết của cha mẹ, ta hình như có sự thay đổi rõ rệt.
Ta cũng đã quá mệt mỏi với việc phải dịu dàng đoan chính rồi. Có lẽ đây mới chính là con người ta. Hoặc cũng có thể là con người mà ta muốn sống bấy lâu nay.
Không có quy củ, không có nền nếp, không còn hình tượng.
Ta cười: “Mà thôi, ngươi đến phủ Tôn tướng quân mời Từ di nương đến đây cho ta.”
Ta biết lần này là Tôn tiểu tướng quân phải ra chiến trường, sợ A Phóng một mình buồn, ta muốn mời nàng đến đây với ta. Hơn nữa ta cũng buồn, mà Bối Bối cũng nhớ nàng.
Ta hỏi Bối Bối: “Từ cô cô đến đây con có thích không?”
“Dạ thích ạ!”
Bối Bối ngoan lắm!
A Phóng rõ ràng là gầy đi hẳn, mắt nàng hốc hác, khóe mắt còn hơi ướt. Ta hỏi: “Ngươi mắc bệnh tương tư à?”
A Phóng sụt sịt: “Người còn đùa thiếp nữa!”
“Ta nào đùa ngươi làm gì. Hỏi đàng hoàng đấy.”
Ta ngồi xuống cạnh A Phóng, nói: “Quân Tây Nhung cũng có phải lần đầu tấn công Vân quốc đâu, mà Tây Nhung cũng có lần nào thành công đâu, ngươi không phải sợ.”
“Nhưng nhỡ chàng gặp chuyện bất trắc gì thì sao?” A Phóng lại bắt đầu sụt sùi.
“Ngươi đừng lo. Tôn tiểu tướng quân sẽ ổn thôi. Hắn là con trai độc đinh của Tôn tướng quân mà, có chuyện gì được cơ chứ.”
A Phóng có vẻ bình tĩnh hơn, nói: “Vâng.”
Lúc phụ mẫu ta chết, động lực duy nhất để ta tiếp tục sống là Bối Bối. Ta chết rồi, ai lo cho Bối Bối? Bối Bối phải làm sao? Nhưng A Phóng thì khác, nàng không có cha mẹ, không có con, hơn nữa ta biết, nàng là thật lòng yêu thương Tôn tiểu tướng quân.
Thế nên, Tôn tiểu tướng quân không thể có chuyện gì được, mà A Phóng, ta phải giữ A Phóng lại.
Ta đã mất A Du rồi, không thể mất thêm A Phóng nữa.
Chỉ là, cuộc đời vĩnh viễn không phải là mơ.
Mấy hôm sau, trong cung truyền tin, Tôn Diện tướng quân anh dũng hy sinh vì đất nước, được truy phong tước vị Hầu gia.
Lúc nghe cái tin sét đánh này, A Phóng ngã ra giữa điện, nàng xụi lơ rồi ngất đi.
Ta hoảng hốt, ra lệnh cho Lan Hi: “Mau, mời thái y đến đây! Nhanh lên!”
Thế rồi mấy cung nữ khác đem A Phóng lên giường, ta ngồi bên cạnh, nắm chặt lấy tay nàng.
A Phóng ơi! Ngươi nhất định không được có chuyện gì đâu đấy!
Lúc nàng tỉnh lại, ta hỏi: “Ngươi đỡ mệt hơn chưa?”
Nàng không trả lời ta mà nắm lấy tay ta, hai hàng nước mắt lăn dài trên má: “Nương nương, người nói cho thần thiếp biết đi, có phải Tôn Diện chưa chết không, có phải chàng vẫn tốt không, chỉ là bị thương thôi đúng không?”
Thấy ta không nói gì, A Phòng ôm mặt khóc nức nở, rồi ta ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn còn có ta mà. A Phóng, đừng lo.”
Đừng lo, A Phóng à.
A Phóng chỉ im lặng. Nàng không nói gì cả.
Hôm sau, A Phóng xin phép ta ra về.
Ta lo lắng, nói: “Ngươi cứ ở đây cũng được, bên tướng quân ta nói khéo cho.”
Nàng cười yếu ớt: “Thôi, làm phiền nương nương mấy ngày là được rồi. Thần thiếp đa tạ ý tốt của nương nương.”
Chỉ là đến tối trước khi đi ngủ, ta phát hiện có một phong thư đề một hàng chữ: “Gửi tiểu thư.” Nhìn qua là biết, đây là chữ A Phóng. Đã bao lâu rồi A Phóng không gọi ta là ‘tiểu thư’? Ta không nhớ nữa.
Cầm phong thư mà tay ta run run, lòng tràn ngập sợ hãi.
Bởi vì nó giống như phong thư tuyệt mệnh mà Lục An đã để lại vậy.
Ta nói với Lan Hi: “Ngươi ra ngoài một chút đi, có việc thì ta gọi vào.”
“Vâng.”
Sau đó, các cung nhân cũng đều lui ra hết.
Ta khó nhọc mở phong thư, rồi nặng nề mà mở ra từng nếp gấp. Thời gian như trôi chậm lại, giống như lúc A Du chết, chỉ là một khoảnh khắc thôi mà như kéo dài hàng trăm năm.
“Tiểu thư à, lúc tiểu thư đọc lá thư này, A Phóng biết là mình sẽ không bao giờ được gặp tiểu thư nữa. A Phóng rất yêu mến người, người có ơn với A Phóng, Tịch gia có ơn với A Phóng. Khi A Phóng đang cù bơ cù bất không nơi nương tựa thì Tịch gia đã cứu rỗi A Phóng. Người đối xử với A Phóng và A Du không khác gì tỉ muội thân thích, người chưa từng trách phạt hai chúng ta. A Phóng biết mình chẳng phải người tốt đẹp gì, cái gì A Phóng cũng giấu người, A Phóng không cho người biết, cũng đã nhiều lần làm người buồn phiền. Nhưng người biết không, A Phóng rất yêu mến người. Nếu có kiếp sau, người cho A Phóng lại hầu hạ người nhé?
Tiểu thư à, A Phóng đã dành nửa cuộc đời để trung thành với người rồi, người cho A Phóng nửa đời sau dành cho Tôn Diện nhé? A Phóng rất yêu Tôn Diện, rất yêu mến người, cũng rất quý Bối Bối. Người và tiểu Hoàng tử nhất định phải sống thật tốt đấy.
Tiểu thư à, A Phóng chỉ muốn ích kỷ một lần thôi, người tha thứ cho A Phóng nhé.”
Lá thư rơi từ trên tay ta tới sàn gạch lạnh lẽo, vẻ mặt ta thì thất thần. Bối Bối hỏi: “Mẫu thân, người sao vậy?”
Ta cố gắng nuốt nước mắt vào trong, giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, xoa đầu Bối Bối và nói: “Mẫu thân không sao. Bây giờ, con đi ngủ đi nhé.”
“Vâng.”
A Phóng à, ta sẽ nhớ ngươi lắm đấy.
Nhưng ngươi biết không, tất cả các ngươi đều nói mình muốn ích kỷ một lần, tất cả đều nhẫn tâm bỏ rơi ta.
Ta là kẻ vô dụng, không thể bảo vệ được ai cả, không thể bảo vệ được các ngươi.
Kiếp sau, đừng đến tìm ta nữa, hãy tìm những người có thể cho các ngươi cuộc sống tốt, vì các ngươi xứng đáng được như vậy.
A Phóng, A Du, và cả Lục An nữa. Hãy yên nghỉ nhé.
Ngày hôm sau, Từ dị nương của Tôn tiểu tướng quân được phát hiện trong tình trạng treo cổ tự sát. Có người nói nàng si tình, cũng có người nói nàng ngu dốt, còn ta, ta không biết mình mang cảm giác gì. Có lẽ là thương tiếc cho A Phóng, cho một người xinh đẹp, tài giỏi nhưng lại có kết cục như vậy.
Đây là con đường mà nàng ấy chọn, ta tin là nàng ấy không hối hận.
Ta chọn yêu Tiêu Hạo Hiên, thế nhưng bây giờ ta lại hối hận vì điều ấy. Có lẽ tình yêu ta dành cho chàng không lớn như ta vẫn nghĩ, nhưng cũng có lẽ, là do người tổn thương trong cuộc tình này không chỉ có mình ta, mà vô tình, ta đã liên lụy rất nhiều người.
Nếu như có kiếp sau, ta cũng muốn được như A Phóng, sẽ không phải lúc nào cũng thân bất do kỷ, có thể làm được những điều mình muốn và không bao giờ phải hối hận vì bất kì điều gì.
Thôi, cầu chúc cho tất cả các ngươi, kiếp sau hãy có một bến đỗ an bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT