Ta quay phắt người, nhìn Phương Nguyên, giọng ta run rẩy hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Ta cảm thấy rất không tốt.
Phương Nguyên chậm rãi nói: “Lúc nương nương rời đi được một thời gian ngắn thì kinh thành xảy ra chính biến. Hoàng thượng tiêu trừ hàng loạt các viên quan có chức vụ lớn, mà hầu hết là người của lão gia. Sau đó lão gia cũng bị sờ đến.”
Ta nghe thế thì hoảng sợ. Bản lĩnh tuyệt tình của Tiêu Hạo Hiên ta đã lĩnh giáo qua, ta hét lên: “Ngươi nói cho rõ đi!”
Ngược lại, Phương Nguyên rất bình tĩnh: “Phụ mẫu người đúng là đi du ngoạn, chỉ là sẽ không bao giờ trở về nữa. Trước đó, lão gia định từ quan rời khỏi kinh thành, mặc kệ chính sự, chỉ là được một thời gian thì bị triệu về kinh. Hoàng thượng gán cho Lão gia tội thông đồng với địch phản quốc, thế nhưng ngài là người cương trực, quyết không nhận tội, nên trước mặt văn võ bá quan đã rút kiếm tự sát. Phu nhân sau đó cũng đã quyên sinh đi theo lão gia.”
Đất trời trước mắt ta như sụp đổ.
Cái gì? Phản quốc? Tự sát?
Nước mắt ta chảy dài trên má, ta bấp chấp quy củ mà túm lấy cổ áo của Phương Nguyên: “Ngươi đừng có mà nói láo!!!”
Đôi mắt của Phương Nguyên không hề gợn sóng, môi mỏng khẽ nhếch: “Nương nương nghĩ thần nói dối người ư?”
Ta ngã rạp xuống đất. Đúng rồi, hắn nói dối ta làm gì? Làm gì cơ chứ…. Thế rồi, cả cái biểu cảm của nha hoàn kia nữa.
“A!!!!” Ta hét lên, gần như là úp mặt xuống đất, gào khóc dữ dội. Ta không thể nào chấp nhận sự thật này.
Không thể nào!
A Phóng nghe thấy tiếng ta hét thì vội vàng đỡ ta dậy, hỏi Phương Nguyên: “Ngươi làm cái gì với nương nương vậy?”
“Tiểu nhân không làm gì cả.”
Ngừng một chút, hắn nói tiếp: “Chỉ là nói một chút về lão gia và phu nhân thôi.”
Cơ thể A Phóng cứng ngắc lại. Ta phẫn nộ nắm lấy vai A Phóng, hét vào mặt nàng: “Ngươi biết rồi đúng không! Ngươi biết rồi đúng không!!!”
A Phóng không nói gì cả, ta càng chắc về lập luận của mình là đúng. Ta cho A Phóng một bạt tai. Lần đầu tiên trong đời, ta đánh một ai đó. Ta hét: “Từ Phóng, có phải ngươi thấy chúng ta quen nhau nhiều năm như thế nên ngươi cho rằng ta sẽ không làm gì ngươi không? Cái gì ngươi cũng giấu ta, cái gì ngươi cũng không nói cho ta! Ngươi coi ta là cái gì, ngươi coi ta là đồ ngốc hả?!”
Ta cơ hồ hét đến lạc cả giọng. A Phóng mặt đầy nước mắt, nhưng ta biết không phải do ta đánh nàng đau. Nàng ôm chầm lấy ta, rồi nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, là lỗi của nô tì.”
Lỗi của ai liệu còn có quan trọng?
Ta cảm thấy rất nực cười.
Nực cười lắm.
Từ trên cao, ta lại nghe Phương Nguyên nói: “Đúng rồi, Ngọc phi nương nương, có bao giờ người thắc mắc rằng tại sao Hoàng thượng lại tìm ra người không, hay nói đúng hơn, là tại sao Hoàng thượng lại biết người chưa chết? Nếu người là sủng phi thì đã đành.”
A Phóng mắng: “Phương Nguyên, dừng lại ngay!”
“Tiểu nhân nói sai sao?” Hắn mỉa mai rồi bỏ lại hai chúng ta, thẳng bước đi về.
A Du ơi! Ta phải làm sao đây! Làm sao để ta chấp nhận sự thật này?
Ta không biết mình về Thường Xuân cung kiểu gì, chỉ biết sau lần đó, ta lại ốm liệt giường. Lần này, ta không cho Bối Bối đi Xuân Yên các nữa, bé phải ở đây với ta. Trên thế gian này, ta chỉ còn Bối Bối và A Phóng mà thôi.
Để đề phóng bé bị lây bệnh, ta cho bé ở một phòng cách xa phòng ta một chút, A Phóng chuyên tâm chăm sóc bé. Ở Thường Xuân cung rộng lớn này, A Phóng là người duy nhất ta tin tưởng, còn những người khác, ta căn bản chẳng biết họ là ai.
Chàng hỏi ta: “Làm sao lại ốm rồi?”
Ta không đáp lời. Ta không còn sức nữa.
Đã quá mệt mỏi rồi.
Chàng nói với thái y với vẻ khó chịu: “Nàng làm sao đấy?”
“Muôn tâu bệ hạ, nương nương là kinh hách quá độ nên sinh bệnh ạ?”
Kinh hách quá độ nên sinh bệnh? Ta chưa chết là còn may đấy.
Khi thái y đi rồi, chàng hỏi: “Làm sao lại kinh hách?”
“Là nhờ ơn của bệ hạ.”
Ta trả lời không đầu không đuôi như thế, nhưng ta tin chàng vẫn hiểu.
Chàng nhíu mày: “Làm sao, nàng nói rõ hơn đi.”
Ta khó nhọc ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn ươn ướt vương nét buồn rầu nhìn chằm chằm đôi mắt của chàng. Ta cười buồn bã: “Bệ hạ à, thiếp biết hết rồi.”
“Nàng biết cái gì?” Giọng của chàng có chút không bình tĩnh, không biết có phải do ta tưởng tượng không nữa.
Giọng của ta đột nhiên cao vút: “Thiếp biết hết rồi. Biết hết rồi. Lẽ ra thiếp phải nhận ra sớm hơn, Lục An là người của bệ hạ, ngay từ ban đầu, thiếp chỉ là quân cờ của người! Người đẩy thiếp đi là vì muốn phụ thân không lợi dụng thiếp được, để người tiêu diệt phụ thân thần thiếp!”
Không đợi chàng đáp lời, ta đã cực kỳ kích động mà nói tiếp: “Để thiếp nói cho người biết, Tiên đế cũng chẳng phải người tài năng gì, nếu không Nhị Hoàng tử đã không tạo phản, nhiều quan viên như thế lại đứng về phía Nhị Hoàng tử, nếu không có phụ thân thần thiếp, người nghĩ Vân quốc này sẽ thành ra cái dạng gì? Phụ thân thần thiếp lại còn có công hộ giá, nếu ngài muốn tạo phản thì đã làm lâu rồi chứ chẳng chờ đến bây giờ, lại còn nói gì đến phản quốc! Ngài biết rõ là không thể!”
Chàng im lặng nghe ta nói, nhưng ta nhận ra được, ta càng nói, chàng càng tức giận.
Chàng dữ tợn nhìn ta: “Nàng nói xong chưa?”
Nói xong một tràng như thế, ta cũng thở hổn hển.
Chàng nói tiếp: “Thế để trẫm nói cho nàng biết, chính vì phụ thân nàng nhiều công trạng như thế, trẫm mới muốn giết hắn. Hắn đe dọa đến quyền lực của trẫm!”
Quyền lực, lại là quyền lực.
Ta cười nhưng hai hàng nước mắt cứ chảy ra: “Nếu như bệ hạ có tài thì sợ gì không nắm lấy tâm đại thần chứ!”
“Nàng vĩnh viễn không hiểu được! Nàng chỉ là nữ nhân, một nữ nhân! Phụ thân nàng quyền thế ngập trời, trẫm há có thể không đề phòng? Ông ta càng tỏ ra không màng quyền lực, trẫm càng không yên tâm. Trẫm là Hoàng đế cai trị thiên hạ này, trẫm sẽ không thể nào để có người uy hiếp đến vị trí của mình được! Kể cả ông ta không làm gì sai, thì vinh hoa phú quý đó, ông ta cũng hưởng đủ rồi. Nàng nói đúng, Tiên Hoàng vô năng nên nhị Hoàng tử mới tạo phản, trẫm không thể giống như Tiên Hoàng được!”
Tự cổ chí kim, đế vương đều đa nghi.
Ta ngửa cổ lên, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài. Ta mím chặt môi để ngăn bản thân không khóc thành tiếng, thế rồi ta quệt đi nước mắt rồi nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ coi thiếp thân là cái gì? Ngài chơi đùa thiếp có vui không? Thiếp cảm thấy, mình chỉ là trò hề trên bàn cờ của ngài. Lục An, thiếp đã tin tưởng hắn như thế.”
Chàng không nói gì cả. Ta cũng không nói nữa, chui người vào trong chăn, kéo chăn qua mặt mình.
Ta không muốn nghĩ nữa.
Chỉ là không muốn nghĩ nữa thôi.
Sự thật này, ta không thể nào chấp nhận, không chấp nhận được.
Phụ mẫu ta tự sát để bảo vệ danh tiếng, để bảo vệ hai mươi mấy nghìn nhân mạng Tịch gia. Thế nhưng làm cho ta đau lòng nhất là Lục An.
Hắn đã phản bội lòng tin của ta. Ta đã tin hắn như thế.
Lục An, sao ngươi lại nhẫn tâm với ta như thế?
Ta cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Lục An lại nói như thế trong lá thư tuyệt mệnh kia.
Thì ra là như vậy.
Lục An à, ngươi độc ác lắm. Ngươi chỉ ích kỷ một lần thôi, nhưng ngươi để lại cho ta vết thương đau đớn như thế đấy.
Ta đã coi ngươi là người thân, ta coi ngươi là ca ca của ta mà đối đãi, ta đã làm gì có lỗi với ngươi chưa?
Chuyện trên đời này, vốn dĩ không thể nào mà thấu hiểu hết được.
Giữa lúc ta đau đớn nhất, thì người mà ta tin tưởng lại cho ta một kích trí mạng.
Sự thật luôn trần trụi, chính vì thế người ta thường không thích sự thật. Bởi vì quá trần trụi nên làm người ta đau lòng, bởi vì đau lòng nên sinh ra tàn nhẫn, bởi vì tàn nhẫn không thể chấp nhận được nên sinh ra giả dối.
Giả dối luôn xa hoa, luôn đẹp đẽ, nhưng lại chỉ là chuyện trong mộng cảnh, chỉ là ảo tưởng của đời người, sẽ không có thật, sẽ chỉ tồn tại trong chốc lát, chỉ là do quá đau lòng nên sinh ra giả dối.
Giả dối sinh ra là để tự dối lòng mình, để khỏa lấp đi tổn thương quá nặng nề mà sự thật gây ra.
Ta từng giận mẫu thân vì bà phản đối ta gả cho chàng, nhưng hóa ra người yêu thương ta đến cuối cùng chỉ có mẫu thân chứ không có chàng.
Chàng không phải là nam nhân của một mình ta, mẫu thân cũng không phải mẫu thân của một mình ta, thế nhưng ta là con gái của mẫu thân, là ruột rà của người, người thương ta hơn bản thân mình, còn chàng, trên ta là những nữ nhân khác, trên vai chàng là nặng gánh giang sơn.
Ta có thể hiểu cho chàng, nhưng ta sẽ không tha thứ cho chàng.
Chàng giết A Du, chàng hãm hại phụ mẫu ta, ta sẽ không tha thứ, cũng sẽ không quên đi được nỗi đau ấy.
Thôi thôi, vẫn là nên thôi đi.
Ta có tha thứ cho chàng hay không, đối với chàng liệu có liên quan?
Chàng là Hoàng đế, người đứng đầu thiên hạ này.
Ta thì là ai chứ? Ta thì tính là gì? Chỉ là một người lướt qua cuộc đời của chàng mà thôi. Người có ơn với chàng chàng còn giết được, ta thì là ai?
Một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT