Thấy Bối An nhìn vào người bên cạnh với ánh mắt nghị ngoặt, đạo diễn lên tiếng giải thích "Đây là chủ tịch Diệp của công ty giải trí GM" Anh ta là nhà tài trợ cho bộ phim lần này của chúng ta.
Nghe đạo diễn nói Bối An cũng quay qua nhìn Diệp Hoành, thấy người nọ cũng nhìn lại mình nhưng trong mắt là một loại ý tứ khác, hắn làm như không thấy cầm ly rượu uống để che giấu sự xấu hổ. Đạo diễn tinh mắt nhìn thấy không khí kì quái giữa hai người khụ...khụ ho nhẹ để kéo sự chú ý.
Hai người giật mình bừng tỉnh, lúc này phục vụ lại tiếp tục bưng món ăn lên. Hắn vùi đầu vào ăn bỏ mặt đôi mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình. Hắn tự luôn cho mình có tửu lượng tốt, tửu lượng tốt là của thể xác này thôi, chứ linh hồn hắn còn thua xa.
Uống chưa được bao nhiêu hắn đã ngà ngà say, bên cạnh Diệp Hoành thấy hắn như vậy thì nói với đạo diễn sẽ giúp đưa hắn về. Đạo diễn nào dám chọc giận vị thần tài này, cũng đồng ý để Diệp Hoành đưa hắn đi.
Diệp Hoành bế hắn vào thang máy xuống hầm để xe, hắn rất ngoan không có quậy phá, cứ như con mèo con nép vào lòng ngực rộng của Diệp Hoành. Diệp Hoành cảm thấy cực thỏa mãn với hành động này của hắn, tới chỗ để xe Diệp Hoành nhẹ nhàng đặt hắn vào trong xe, thắt dây an toàn.
Diệp Hoành không đưa Bối An về nhà mà lái xe đưa Bối An đến biệt thự của mình, biệt thự của Diệp Hoành là một nằm ở vị trí rất thuận lợi cho giao thông, không như những người giàu có khác có sở thích lập dị phải xây nhà trên núi hay gần biển. Diệp Hoành chủ trương nhà của mình phải thuận lợi di chuyển, có thể mời bạn bè đến thăm dễ dàng.
Bảo vệ trước cổng thấy là xe của ông chủ liền mở cửa, hắn lái xe vào, rồi bế Bối An xuống xe. Quản gia và người hầu trố mắt nhìn, không phải ông chủ mắc hội chứng ám ảnh sạch sẽ sao, bắt kể ai cũng cảm thấy không sạch sẽ, ông chủ không bao giờ chạm vào ai, hay người khác cũng không được chạm vào ông chủ.
Tình cảnh trước mắt này là sao, Diệp Hoành gọi "Bác Từ sai nhà bếp nấu canh giải rượu và chuẩn bị nước tắm cho tôi"
Dặn dò xong mọi việc hắn lướt qua mọi người bế thẳng Bối An lên phòng của mình. Hắn đặt Bối An lên chiếc giường Kingsize, Bối An bên dưới khẽ ưm một tiếng, Diệp Hoành cảm thấy trái tim mình bị gãy nhẹ, thật ngứa. Hắn cuối xuống chạm môi mình vào đôi môi đỏ đang chu vì khó chịu kia, dù chỉ lướt qua nhưng rất thỏa mãn.
Hắn vào vệ sinh lấy khăn nhúng nước lau mặt cho Bối An để cậu cảm thấy thoải mái hơn. Lúc này thì quản gia gõ cửa bưng canh vào, hắn kêu quản gia để đó rồi cho người lui đi. Diệp Hoành bưng canh cho Bối An uống nhưng Bối An ngậm miệng không uống, hắn đành tự mình ngậm canh móm cho Bối An từng chút một.