Thấm thoát cũng đã tới cuối tháng, event giữa Bối An và Lục Nhất Phàm được xác nhận sẽ quay ở Nam Á và điểm đến là Maldives
Bối An vẫn chưa nhắc chuyện mình phải đi Maldives với Từ Khiêm thì một chuyện rắc rối khác ập đến. Vẫn như mọi ngày cậu trở về nhà, vừa loay hoay tìm chìa khóa trong túi, phía sau có một bàn tay to chụp lấy miệng cậu, không cho cậu nói chuyện và kéo thẳng cậu về căn nhà đối diện.
Người đàn ông đang kéo cậu chính là Tề Hạo, khi Bối An nhìn thấy mặt Tề Hạo, tâm trạng sợ sệt cũng đã tan biến.
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Anh không thể ở đây?"
"Ý em là anh kéo em vào đây là muốn làm gì?"
"Em nghĩ anh muốn làm gì hả... đương nhiên là muốn thân mật với người thương"
"Ai là người thương của anh chứ, đừng tự mình đa tình"
"Là anh tự mình đa tình hay em vẫn chưa hiểu lòng của mình, lúc nãy còn rất phản kháng nhưng khi biết là anh, em nên xem lại phản ứng của mình đi"
***Reng...eng...eng*** Tiếng chuông điện thoại của Bối An
Bối An cố gắng đẩy Tề Hạo ra, lấy điện thoại ra xem ai gọi, trên màn hình báo người gọi là Từ Khâm. Vừa định nghe máy thì Tề Hạo là cướp lấy điện thoại của cậu và tắt máy. Bối An bực bội chất vấn "Anh có quyền gì mà lấy điện thoại của em"
"Nếu em đã nói anh không có quyền, thì để tối nay anh khẳng định lại chủ quyền trong lòng em"
______///______
Sau hơn 2 tiếng, lăn lộn giữa Tề Hạo và Bối An, Bối An thật sự không còn sức để xuống giường. Tất cả mọi thứ còn lại để phải trông cậy vào Tề Hạo từ việc ôm vào phòng tắm để cậu tẩy rửa thân thể rồi việc ăn tối sau khi vận động.
Bối An giống như nữ vương nằm chờ kẻ hậu đẹp trai chăm sóc, sự chăm sóc này có vẻ hơi miễn cưỡng vì bản thân đương sự cũng không muốn nhận đãi ngộ đặc biệt này.
Tề Hạo thấy Bối An hưởng thụ chăm sóc của mình mà ngủ thiếp đi cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ "Tim của em không thể thành thật như cơ thể của em sao bảo bối. Ngủ ngon tình yêu của anh"
Ở nhà đối diện, Từ Khiêm đứng ngồi không yên không hiểu tại sao bảo bối không nghe máy, gọi nhiều lần thì mất liên lạc. Anh thật sự rất lo lắng, cố gắng bình tĩnh anh lật tìm trong danh bạ điện thoại, rất có thể Tề Hạo biết cách nào đó, vì hắn có liên hệ với thế giới ngầm.
Điện thoại vừa thông anh liền kể rõ vấn đề với Tề Hạo, chẳng những Tề Hạo không lo lắng còn rất bình tĩnh trả lời anh. Từ Khiêm nghe ra điểm bất thường trong giọng nói của Tề Hạo liền nghi ngờ "Bảo bối đang ở đâu?"
Giọng nói không hơi ấm trả lời "Với tôi"
Từ Khiêm không biết nên hỏi tiếp thế nào thì Tề Hạo lại lên tiếng "Anh nên nhớ bảo bối không phải là của riêng ai, nên đừng có ý nghĩ độc chiếm bảo bối"
"Tút...tút...tút"
Từ Khiêm không kịp phản bác thì Tề Hạo đã cúp máy, Từ Khiêm cũng không còn giữ nổi bình tĩnh, quăng ngay điện thoại vào tường trút giận.
Trời lờ mờ sáng, Bối An đã dậy cậu rón rén mặc lại quần áo thu thập đồ đạc để trốn đi. Lúc Bối An dậy thì Tề Hạo cũng dậy nhưng anh không muốn làm khó cậu nên thả cho cậu đi.
Bối An mở cửa vào nhà thì thấy một bóng người đang ngồi trên sô pha, cậu hoảng hốt la lên "Á..."
"Về rồi à"
"Anh Khâm sao anh ngồi đó mà không bật đèn?"
"Chờ em"
"Em xin lỗi"
"Không sao là tốt, anh đi ngủ" Từ Khiêm quay người đi nhanh
"Chắc là đang giận mình cả đêm không về, đợi anh ấy bớt giận mình sẽ xin lỗi lần nữa" Bối An suy nghĩ.