"Bảo bối, anh muốn mời em đi ăn" Lục Nhất Phàm không biết từ đâu đến đã đứng sau lưng cậu. Bối An đang uống nước bị giật mình ho sặc sụa "Khụ...khụ...khụ"
Lục Nhất Phàm vuốt vuốt sóng lưng cho cậu "Em không sao chứ"
"Tôi không sao, nhưng xin anh sau này đừng xuất hiện bất thình lình thế"
"Tôi xin lỗi"
"Ừm không sao, nhưng tôi không thể đi ăn với anh"
"Em lại từ chối tôi"
"Để lần sau nha, tôi có hẹn với người khác rồi"
"Em có hẹn với ai?"
"Không liên quan anh" Nói xong Bối An bỏ chạy như bay, sợ Lục Nhất Phàm lại tiếp tục hỏi
Bối An đã dần quen với việc trong nhà có thêm một người, cậu gọi điện thoại hỏi Từ Khâm ở nhà muốn ăn gì sẽ ghé qua siêu thị mua về cho anh.
"Ok đợi em về nha"
30 phút sau, Bối An xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà, không thấy Từ Khâm ở đâu chỉ nghe được âm thanh nước chảy truyền từ phòng tắm.
Từ Khâm biết cậu đã về, từ trong phòng tắm nói vọng ra "Bảo bối về rồi à, em có thể lấy giúp anh quần áo không, anh để quên trong phòng rồi"
"Anh mở cửa đi, em đưa quần áo cho anh"
Từ Khâm mở cửa lộ vòm ngực ướt đẫm nước, Bối An nhìn theo giọt nước chảy từ cổ xuống gần tới phần bụng đầy múi cơ của Từ Khâm." Tiểu Bối đưa quần áo cho anh"
Bối An giật mình vì sự háo sắc của mình, nhanh chóng đưa đồ rồi nhanh như cơn gió, biến mất.
Từ Khâm phì cười vì hành động đáng yêu của Bối An. Từ Khâm tắm xong trở ra thì Bối An đã ngủ quên trên ghế sô pha "Thường ngày em chạy còn nhanh hơn thỏ, thế mà giờ lại ham ngủ như mèo"
Không nỡ đánh thức cậu, Từ Khâm tự mình đem hết đống đồ ăn Bối An mua vào phòng bếp rồi bắt tay vào công việc nấu nướng của một người chồng đảm đang.
Hương thơm thức ăn bay thẳng vào mũi, đánh thức con mèo ham ngủ dậy "Anh Khâm nấu cơm xong rồi?"
"Nấu xong rồi, em mau đi tắm đi"
Lần nữa Bối An trở lại phòng bếp, trên người được thay bằng một bộ pijama màu đỏ rượu vang, nó cũng nằm trong series quà tặng của fan, nhưng trong màu sắc và hoa văn thì có khả năng câu dẫn người khác phạm tội hơn.
"Hôm nay có một người bạn tặng anh một chai rượu vang, họ nói phải uống ngay hôm nay, nếu để ngày khác sẽ không ngon"
"Phải không ? Nhưng vết thương của anh chưa khỏi không thể uống rượu"
"Rượu vang rất tốt cho sức khỏe và còn có công dụng chữa lành vết thương , để anh đi lấy ly"
Bối An nửa tin nửa ngờ lời của Từ Khâm, sự thật thì cậu cũng đâu phải người của thời đại này, nên Từ Khâm có nói dối hay nói thật cậu cũng không thể nào nhìn ra sơ hở.
"Đây, em thử một chút đi"
"Wow, vị nó ngon thật á anh"
"Nếu em thích thì có thể uống thêm, nhưng cũng đừng quên ăn đồ ăn trên bàn nha"
Bữa cơm kéo dài được 15 phút thì Bối An đã say quất cần câu, cá đã được tẩm rượu thì chỉ cần lột sạch và ăn thôi. Từ Khâm bế công chúa Bối An đặt lên giường, cơn mưa hôn đổ ập xuống mặt Bối An.
_____///_____
Cuộc nói chuyện giữa hai nhân cách
"Anh, tiểu Bối làm sao thế ?"
"Anh đã giúp em đêm nay có được bảo bối, chúc em có một buổi tối vui vẻ"
"Tiểu Bối sẽ ghét em đó anh"
"Tốt nếu em không muốn thì anh không ngại làm thay em đâu"
"Anh đừng ghẹo em nữa"
"Em vẫn hiền lành như vậy, anh sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, em phải làm tốt đó biết chưa"
Từ Khâm đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của Bối An "Tiểu Bối lâu rồi không gặp, anh thật nhớ hương vị lần đầu chúng ta ở bên nhau"