Mở cửa quả nhiên là ba người Trần Giai Kiệt, bọn họ xách theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, sau khi chào hỏi Tiêu Mộ Vũ, lập tức cười lấy lòng nhìn Thẩm Thanh Thu đang ngồi trong phòng, cẩn thận đem đồ vật vào nhà bếp.
Nhìn dáng vẻ dè dặt của ba người, Thẩm Thanh Thu vừa tức giận vừa buồn cười, "Làm gì, tới cũng tới rồi, tôi còn có thể đuổi các người đi sao? Cũng không phải tôi phục vụ, tôi chỉ phụ trách ăn, các người cứ tự nhiên đi, không cần xem tôi là kẻ ác."
Tô Cẩn nở nụ cười, vội vàng lắc đầu: "Không có không có, chúng em chỉ là thấy phó đội khỏe mạnh rồi, thực vui vẻ mà thôi."
Thẩm Thanh Thu cũng không thèm để ý bọn họ, chờ bày biện thức ăn xong rồi, năm người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.
"Đã trải qua 7 cái phó bản, chúng tôi cũng đại khái hiểu biết một ít đặc điểm của hệ thống. Lần này phó bản 007 độ khó rất cao, vừa trở về ba người chúng tôi liền cẩn thận suy ngẫm lại, luôn cảm giác mình có thể vượt qua nó là một điều không thể tưởng tượng. Nếu không nhờ có Tiêu đội cùng phó đội, chúng tôi hẳn là phải chết không thể nghi ngờ."
Đàm luận một hồi, đề tài không thể tránh khỏi mà chuyển tới phó bản 007, Trần Giai Kiệt nhịn không được cảm khái ra tiếng, trên mặt trừ bỏ may mắn, cũng tràn đầy sầu lo.
Ba người bọn họ kỳ thật cũng không tự tin, xuyên suốt phó bản là thử thách liên hoàn, chỉ cần sai một bước chính là thua hết cả bàn cờ, liền tính có Tiêu Mộ Vũ ở đó, bọn họ cũng trôi qua vô cùng gian khổ.
Bọn họ đã thử tính toán một chút, nếu chỉ có ba người bọn họ, đi đến phân đoạn thứ hai cũng xem như may mắn rồi. Nhận tri này để ba người đều có chút rùng mình.
Tiêu Mộ Vũ cũng nghĩ đến loại giả thuyết này, bình tĩnh xem xét, phó bản 007 độ khó phải tương đương cấp địa ngục (SSS).
Vô luận tình tiết cốt truyện hay cường độ nhiệm vụ an bài, đều khiến người lao tâm lao lực quá mức. Trên thực tế nếu chỉ bằng Tiêu Mộ Vũ, cũng không có khả năng thông quan.
"Tôi có thể lý giải lo lắng của các bạn, nhưng sự thật không phải như vậy. Lý do Thiên Võng cưỡng chế tổ đội chính là vì càng về sau độ khó càng tăng, chỉ bằng sức một người khó có thể hoàn thành. Tựa như nhiệm vụ đầu tiên trong 007, nếu không có các bạn, tôi cùng Thanh Thu đã không còn cơ hội nhìn đến nhiệm vụ thứ hai. Chúng ta bỏ sót chi tiết nên tìm không thấy đường đi ra ngoài, nếu không nhờ Hương dẫn đường của Điềm Điềm, liền bị nhốt chết trong âm dương giới. Nhờ năm người chúng ta một lòng chăm chỉ cố gắng, mỗi người một sở trường riêng nhưng hợp lại cũng liền trở nên cường đại."
Tiêu Mộ Vũ tâm tư trong sáng, bởi vì thông tuệ nàng luôn có thể nắm bắt tâm lý đồng đội, kịp thời đưa ra lời trấn an tốt nhất.
"Hơn nữa, tôi cảm thấy sự ăn ý giữa chúng ta ngày càng được nâng cao." Tiêu Mộ Vũ dừng một chút, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Mấy người Trần Giai Kiệt nghe được sửng sốt, Tiêu Mộ Vũ tiếp tục nói: "Các bạn thử nhìn xem đội ngũ khác, họ xảy ra vấn đề cũng không phải do thực lực, mà là do lòng người. Các bạn hẳn là còn nhớ phó bản 《 Thành phố tuyệt mệnh 》, thử thách Cửu liên hoàn tuy rằng rất khó, nhưng hai đội Kỳ Hồng Nguyệt cùng Tưởng Vĩ vẫn thành công vượt qua, điều này chứng minh bên trong cao thủ không ít, nhưng vì sao họ lại tổn thất nhiều người như vậy?"
Thẩm Thanh Thu tiếp lời nói: "Các bạn có nghĩ tới không, lúc đó nếu tôi cùng Mộ Vũ không muốn tiếp nhận rủi ro của các bạn, đội ngũ mình liền phải mất đi một hai người rồi. Liền tính chúng tôi tiếp nhận, thời điểm mấu chốt, nếu không nhờ các bạn dùng hết toàn lực bảo vệ Mộ Vũ, nàng cũng không có khả năng giải xong cửu liên hoàn, minh bạch sao?"
Nói xong Thẩm Thanh Thu lại có chút ghét bỏ mà nhìn bọn họ, "Người giống như năm ngón tay, ai cũng có sở trường riêng, các bạn có tình có nghĩa, có dũng có mưu, mạnh dạn đi theo Mộ Vũ là được rồi. Mặt khác, giữa người với người chính là có chênh lệch, so sánh với Mộ Vũ thì các bạn không cùng đẳng cấp, cho nên không cần luẩn quẩn trong lòng."
Trần Giai Kiệt nghe được vui vẻ lên, lại có chút ngượng ngùng: "Chúng tôi hiểu, chỉ là có chút bất an, vẫn còn ba phó bản nữa. Cái này 007 cấp S đã kinh khủng như vậy, còn hai cấp tiếp theo sẽ khó đến mức nào, chúng tôi đều không thể tưởng tượng nổi."
Đề tài này có chút trầm trọng, vài người trầm mặc một chút, Tiêu Mộ Vũ mới mở miệng nói: "Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, khó nhưng không phải không có chuyển cơ. Tôi đã từng nói với các bạn, hệ thống luôn nhằm vào tôi và Thanh Thu, thậm chí có thời điểm nó rất cường liệt muốn lấy mạng chúng tôi. Giống như ở phó bản 《 Hỉ 》 nó bắt tôi vào quan tài, còn Thanh Thu bị ép làm tân nương giấy, đều không phải do chúng tôi làm sai cái gì kích phát cốt truyện, mà là nó đã sớm an bài khi đưa chúng tôi vào 007, nói cách khác tôi cùng Thanh Thu đều không thể lẩn tránh."
"Tôi ở trong quan tài dùng Thuần Quân Kiếm chém đều vô dụng, bởi vì quan tài toàn bộ bị phong ấn. Nhưng đúng lúc đó hệ thống lại đưa ra vấn đề bắt tôi lựa chọn. Mà đáp án đã sớm định sẵn, hơn nữa nó cho gợi ý rất quang minh chính đại, từ đó mới giúp tôi tìm ra lời giải. Cho nên, giải trừ phong ấn, tôi mới có thể bổ ra quan tài."
Những chuyện này Tiêu Mộ Vũ đã kể với bọn họ, bây giờ nói lại lần nữa, thoát ly tình cảnh kia, bọn họ càng sâu mà cảm nhận được trong đó vi diệu.
"Còn có Thanh Thu, nàng bị Bạch Hà lang quân dùng người giấy khống chế, không hề sức phản kháng, nhưng chỉ cần chúng ta đến kịp, chúng ta liền có thể từ trong tay quỷ tân lang cứu được Thanh Thu. Mỗi một cửa ải đều vô cùng trí mạng, nhưng hệ thống vẫn luôn chừa ra một đường sinh cơ, chỉ cần chúng ta bắt được, nó nhất định phải thỏa hiệp buông tha chúng ta."
Tô Cẩn liên tục gật đầu, nhưng sắc mặt cô có chút ngưng trọng: "Tiêu đội, chị nói hệ thống nhằm vào chị cùng phó đội, chúng em đều có thể cảm giác được, thật là như vậy. Nhưng khiến cho chúng em cảm thấy quỷ dị chính là, hành vi của hệ thống giống như phụ nữ sau sinh thất thường, nó biểu hiện ra đều thực mâu thuẫn. Thiết trí nhiều sát chiêu như vậy, lại chủ động gợi ý phương thức phá giải. Chị và phó đội rút được thẻ bài đều thiên kỳ bách quái, nhìn qua như vô dụng, nhưng trừ bỏ 'Chúc bạn may mắn lần sau', mỗi thẻ bài đều có công năng kỳ diệu. Thậm chí ngay cả thẻ bài cấp C khi được tổ hợp ở bên nhau liền có thể nâng cấp, sức mạnh vượt qua thẻ cấp S bình thường rất nhiều."
Tả Điềm Điềm nghe thế cũng ngồi không yên, "Đúng vậy, chúng em đã phân tích qua một chút, giống như đèn kéo quân, trên mô tả nói rằng một chiếc đèn kéo quân đã tắt thì có công dụng gì chứ? Kết quả phó đội rút được Kẻ đánh cắp trái tim, dùng thắp sáng đèn kéo quân của chị. Lại như thanh kiếm đồng cũ nát kia hợp cùng cổ kiếm thời Chiến quốc hàng nhái, cuối cùng hoàn mỹ đúc ra Thuần Quân Kiếm. Bên cạnh đó, Tang thi không có đầu óc rốt cuộc tìm thấy đầu óc rồi, phàm là thẻ bài do Tiêu đội rút, hợp cùng thẻ bài của phó đội, chính là tuyệt phối! Mỗi thẻ bài đều rơi xuống ở những phó bản khác nhau, loại xác suất này thật sự quá thấp, em cảm giác....."
Tả Điềm Điềm do dự một chút, Trần Giai Kiệt lại vội vàng tiếp lời, "Cảm giác nó muốn cho Tiêu đội thứ tốt, rồi lại không thể chính diện cấp, nên phải quanh co lòng vòng ném ra vài thẻ bài rách nát, nhìn như hạ thấp vận may của Tiêu đội, kỳ thực lại là giúp Tiêu đội."
Ba người bọn họ đều rất nghiêm túc nhìn hai vị đội trưởng nhà mình, nhưng biểu hiện của Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu thật sự bình tĩnh, hiển nhiên các nàng đã sớm biết điều này.
Tô Cẩn cúi đầu, trên mặt biểu tình có chút do dự, lại có chút uể oải, cô hít vào một hơi nói: "Tiêu đội, chúng em phân vân đã lâu rồi, không biết có nên hỏi chị chuyện này hay không. Nhưng vô luận chị trả lời thế nào, đều sẽ không thay đổi địa vị của hai chị trong lòng chúng em, cũng không vì thế mà ảnh hưởng tình nghĩa đồng đội giữa chúng ta."
"Em chỉ là cảm thấy, các chị là bằng hữu quan trọng nhất của em ở thế giới này, những gì các chị gặp phải, em cũng muốn hiểu rõ, cũng muốn tận khả năng hỗ trợ các chị. Có chút chuyện nếu yên lặng gánh vác, kỳ thật rất nặng nề."
Tiêu Mộ Vũ biết bọn họ muốn hỏi cái gì, chỉ là không ngờ bọn họ nhanh như vậy liền nghĩ tới.
Nàng nhìn Thẩm Thanh Thu, đối phương cười như không cười mà nhìn ba người kia, phát hiện Tiêu Mộ Vũ nhìn mình, Thẩm Thanh Thu chỉ là nhún vai, ý bảo toàn quyền nghe nàng.
Vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ dịu xuống, "Các bạn muốn hỏi chuyện gì, cứ việc hỏi đi." Phía trước không nói, là bởi vì Tiêu Mộ Vũ cảm thấy những việc này không liên quan đến người khác, nhưng trải qua phó bản 007, tâm thái của nàng đã biến hóa rất nhiều.
Nàng cô độc lâu lắm, cũng lạnh nhạt lâu lắm. Dĩ vãng nàng không muốn chia sẻ nỗi khổ của mình cho người khác biết, nàng cảm thấy không cần thiết, bởi vì bên cạnh cũng không có ai khiến nàng tin tưởng. Nhưng trước mắt, nàng thật sự xem ba người Trần Giai Kiệt là người nhà của mình.
Ánh mắt Tô Cẩn lộ ra vui mừng, cô nhìn Trần Giai Kiệt cùng Tả Điềm Điềm, hai người kia đều gật đầu.
Theo sau Tô Cẩn hỏi: "Chị cùng phó đội có phải quen biết từ trước không, ý em là trước khi vào phó bản đầu tiên, bằng không hệ thống cũng sẽ không đồng thời nhắm vào hai chị?"
Tiêu Mộ Vũ thoáng suy nghĩ, gật gật đầu, "Đúng vậy, nhưng chuyện này tôi cùng Thanh Thu cũng mới xác nhận đêm qua thôi."
Đáp án này khiến mấy người Tô Cẩn đều kinh sợ, đột nhiên cảm thấy sự tình phức tạp vượt xa những gì bọn họ tưởng tượng. Tô Cẩn chợt nhớ tới tình cảnh lúc Tiêu Mộ Vũ khôi phục ký ức trong phó bản 007, ngực không khỏi có chút buồn đau.
"Lúc em tiến vào Thiên Võng, đã có hơn 50 triệu người chơi trong đây, dựa theo lẽ thường nó không nên nhắm vào chị cùng phó đội. Cho nên Tiêu đội, các chị ở đời thực từng tiếp xúc qua Thiên Võng phải không?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ nở nụ cười, quả nhiên là đồng đội của nàng, đầu óc đều rất tinh tế.
Đã đến bước này rồi Tiêu Mộ Vũ cũng không muốn bọn họ ở kia đoán mò, trực tiếp ném ra một tin tức chấn động.
"Đây cũng là chuyện tôi cùng Thanh Thu hiện tại muốn biết, ký ức hai người chúng tôi đều bị xáo trộn, mãi đến đêm qua tôi mới xác nhận tôi cùng Thanh Thu quen biết từ trước. Nhưng là quen biết trong thực tế ảo, hay là ngoài hiện thực, tôi không thể kết luận được. Nguyên nhân hệ thống nhằm vào chúng tôi, là bởi vì nó muốn lấy một thứ từ tôi, cụ thể là vật gì tôi cũng không biết."
Tiêu Mộ Vũ trực tiếp nói ra chân tướng làm ba người kia thất kinh choáng váng, bọn họ hai mặt nhìn nhau trì hoãn thật lâu.
Trần Giai Kiệt lập tức có chút hoảng loạn, "Tiêu đội, cô đã từng nói Thiên Võng rất có thể là một chương trình máy tính, nó lại muốn lấy đồ vật từ trên người cô, nó rốt cuộc là cái gì? Thế giới này rốt cuộc như thế nào tồn tại, còn người chơi chúng ta thì sao?"
Ba người bối rối thật lâu, đặc biệt là Trần Giai Kiệt không ngừng lau mặt, cảm giác thế giới quan đều sụp đổ.
Nhưng tốt xấu đã trải qua nhiều tháng ngày mài giũa tôi luyện, ba người vẫn tiếp nhận giả thiết không thể tưởng tượng này, "Chẳng lẽ thật có trí tuệ nhân tạo có ý thức riêng? Kỳ thật tôi vẫn luôn không hiểu, chúng ta rốt cuộc như thế nào tiến trò chơi, chẳng lẽ khoa học kỹ thuật phát triển đến trình độ này rồi, liền có thể đùa bỡn sinh mệnh người khác sao? Vì cái gì chính phủ không quản lý? Tôi không rõ."
Tô Cẩn cũng mới từ chấn động lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, nếu đây là thực tế ảo, chúng ta bị đưa vào bằng cách nào, tử vong, chẳng lẽ thật sự liền tử vong sao? Ý thức tử vong? Thông quan rồi, chúng ta thật sự có thể rời đi nơi này?"
"Con người không có khả năng thao túng phạm vi rộng lớn như vậy, trách nhiệm này không ai có thể gánh vác. Nếu Tiêu đội đoán không sai, em cảm thấy hệ thống này đã tự diễn sinh ý thức, nó đang bóp méo, đùa bỡn nhân loại." Tả Điềm Điềm vẫn luôn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu.
Ngay sau đó, cô lại tiếp tục nói: "Tiêu đội, các chị có phát hiện không, mỗi phó bản tuy rằng đáng sợ cùng nguy hiểm trùng trùng, một bước đạp sai liền sẽ mất mạng, còn kèm theo rất nhiều giả thiết tàn nhẫn, nhưng mỗi kịch bản đều có ý nghĩa giáo dục xã hội. Lúc trước chúng ta đã đàm luận qua, nếu phó bản không kinh khủng như vậy, người chơi không phải thật chết bên trong, cởi bỏ tấm áo khủng bố này đi, nội hàm trò chơi sẽ là gì?"
Trần Giai Kiệt hai mắt bỗng nhiên trào ra một cổ quang mang, "Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh. Nó tuy rằng cực đoan, nhưng mỗi một đoạn kết đều cho chúng ta biết, con người tạo nghiệt ắt nhận quả đắng, nó dường như mang thông điệp cảnh tỉnh nhân loại, đúng hay không?"
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nhìn lẫn nhau, cảm thấy chính mình lại một lần chạm đến sát vách chân tướng.
Có một vài chuyện không phải ngươi không nghĩ tới, mà cần có người nhắc nhở, ngươi mới có thể từ trong ngàn vạn hỗn loạn tìm ra một con đường.
Năm người thương lượng thật lâu, tuy rằng Tiêu Mộ Vũ không thể nói ra tất cả, nhưng trước mắt tin tức quan trọng mọi người đều đã biết. Trừ bỏ tạm thời che giấu tấm thẻ bài 'Kêu rách cổ họng' của Thẩm Thanh Thu.
Ban đêm hai người nằm ở trên giường, còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay. Thẩm Thanh Thu thân thể khôi phục không sai biệt lắm, đã không còn nóng nữa.
Xem ra hệ thống chỉ muốn cảnh cáo nàng, hoặc là nó cũng không thể xuống tay nặng hơn, nhưng hiện giờ nàng không muốn nghĩ đến vấn đề này.
Các nàng đã rời phó bản một ngày, Thẩm Thập Nhất bên kia hẳn là cũng được đến tin tức.
Thẩm Thanh Thu nhớ tới Thẩm Thập Nhất lý do thoái thác, nhịn không được hỏi: "Mộ Vũ, Thẩm Thập Nhất muốn rời đi Thiên Võng, vậy hắn định khi nào cùng chúng ta tổ đội? Hắn có kể với em bản thân đã đi đến phó bản số mấy không?"
Phía trước Thẩm Thập Nhất úp úp mở mở nói rằng, hắn tin tưởng mấy người Tiêu Mộ Vũ có thể dẫn hắn rời đi, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu liền căn cứ cách nói của hắn, suy đoán ra hắn cũng là người chơi.
Bởi vì là người chơi, cho nên hắn liền có thể cùng các nàng tổ đội. Sau khi tổ đội, chỉ cần các nàng thông quan rồi, Thẩm Thập Nhất tự nhiên có thể rời đi.
Tiêu Mộ Vũ trầm tư hồi lâu, "Ít nhất là cấp S, cho nên hắn mới có nhiều thời gian như vậy."
Chỉ là nói xong nàng lại cảm thấy không đúng, "Thanh Thu, Thẩm Thập Nhất vì sao lại thức tỉnh?"
Thẩm Thanh Thu còn chưa phản ứng kịp, Tiêu Mộ Vũ đã tiếp tục nói: "Hắn rõ ràng biết chính mình là người chơi, nhưng em tiếp xúc qua nhiều NPC như vậy, chưa từng có ai thức tỉnh, em còn tưởng rằng những NPC kia không giống chúng ta."
Thẩm Thanh Thu sắc mặt hơi ngưng, "Thật vậy, hắn khác hẳn người bản xứ, có lẽ hắn có thủ đoạn đặc thù nào đó, lần sau gặp mặt, chị nhất định khiến hắn nói ra sự thật."
Xem Tiêu Mộ Vũ biểu tình nghiêm túc, Thẩm Thanh Thu thò lại gần nói: "Trước không cần nghĩ nhiều, hôm nay mệt mỏi một ngày, đã gần 9h rồi, nên nghỉ ngơi."
Tiêu Mộ Vũ vẫn đang chìm đắm trong chính sự, còn không ý thức được vấn đề, theo bản năng hỏi: "Còn không đến 9 giờ như thế nào liền phải nghỉ ngơi, chị không thoải mái sao?"
Phải biết rằng ngày thường, Thẩm Thanh Thu sau 11 giờ mới ngủ.
Mới vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy biểu tình cười như không cười của đối phương, lập tức hiểu ý, gương mặt hơi nóng lên, "Chị đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Thanh Thu con ngươi vừa chuyển, trong mắt mang theo cười, thấp giọng nói: "Mộ Vũ, em có phát hiện không, đêm qua có một thứ đã thay đổi."
Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, "Cái gì thay đổi?"
Thẩm Thanh Thu nhẫn nại thật lâu, hưng phấn nói: "Em đưa tay trái cho chị đi."
Tiêu Mộ Vũ không rõ nguyên do, duỗi tay đưa qua. Thẩm Thanh Thu chế trụ tay nàng, xoay người nhẹ áp xuống, "Nghỉ ngơi một chút, em sẽ biết."
Thực tủy biết vị đại khái chính là nói Thẩm Thanh Thu, đương nhiên Tiêu Mộ Vũ cũng không ngoại lệ.
Sau khi hai người tới lui một lần, trong lúc Tiêu Mộ Vũ còn đang mơ hồ, Thẩm Thanh Thu đem tay hai người giao nắm đưa tới trước mắt nàng.
Trong tầm nhìn mông lung hơi nước đong đưa, một sợi tơ hồng tươi đẹp hiện lên dưới ánh đèn ngủ ám trầm, một đầu hư hư vòng quanh Thẩm Thanh Thu ngón áp út, một khác đầu lại triền lên ngón áp út của nàng.
Liền như vậy trong nháy mắt, khiến cho Tiêu Mộ Vũ trực tiếp quân lính tan rã.
Nàng thể xác và tinh thần đều hướng nữ nhân bên gối đầu hàng, nhắm mắt lại gắt gao ôm Thẩm Thanh Thu.
--------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Chương này lần nữa sắp xếp lại toàn bộ manh mối, tránh cho các nàng quên, chúng ta đàm luận một chút đi.
1. Thiên Võng là chương trình máy tính (thực tế ảo), điều này không phải bàn nữa.
2. Hệ thống có mâu thuẫn, còn không biết nguyên nhân;
3. Thiên Võng dân bản xứ, người chơi, NPC là ba loại trạng thái;
4. Thẩm Tiêu từng ở bên nhau, yêu nhau nhưng bị xóa ký ức.