"Tuy rằng mọi thứ đều là suy đoán, nhưng sau tất cả những gì mình đã trải qua, em nghĩ khả năng này rất lớn." Tiêu Mộ Vũ cảm thấy ý tưởng này có chút điên cuồng, nhưng lại rất phù hợp logic.

Uống canh xong, Thẩm Thanh Thu nhớ tới một chuyện vẫn làm nàng canh cánh trong lòng.

Nàng mạc danh cảm thấy sự kiện kia có liên quan đến mình, nhịn không được mở miệng hỏi: "Mộ Vũ, chị vẫn luôn có chuyện muốn hỏi em, lúc em giải khóa Tiêu gia ký ức, có phải nhớ tới điều gì khác hay không, cho nên em mới khó chịu như vậy?"

Tiêu Mộ Vũ thoáng trầm mặc, biểu tình cũng bắt đầu trở nên ảm đạm. Ánh mắt Thẩm Thanh Thu mềm xuống, cũng không hề thúc giục Tiêu Mộ Vũ, chỉ là ôn hòa nhìn nàng.

Tiêu Mộ Vũ cố gắng bình phục tâm tình, nhưng nhìn đến Thẩm Thanh Thu trước mắt ôn nhu vô cùng, ký ức mãnh liệt trào dâng mang theo nỗi đau vô tận, khiến cho đôi mắt nàng lập tức đỏ lên.

Vẻ mặt dịu dàng của Thẩm Thanh Thu cũng đông cứng lại, lộ ra sự hoảng loạn, "Em làm sao vậy, chị..... em, em đừng khổ sở, chị không hỏi nữa. Nếu em không muốn nói, hoặc là muốn chậm rãi ngẫm lại, chúng ta qua đoạn thời gian lại nói, được không?"

Thẩm Thanh Thu có chút hối hận ở thời điểm này lại nhắc đến chuyện kia, nàng không đành lòng làm cho Tiêu Mộ Vũ đau khổ.

Nàng không biết loại chuyện gì mới có thể khiến người nội tâm cường đại như Tiêu Mộ Vũ trong nháy mắt trở nên yếu ớt, nhưng chỉ cần nhìn nàng ấy như vậy, chính mình cũng đi theo khổ sở.

Tiêu Mộ Vũ nhẫn nại lắc đầu, thanh âm có chút nghẹn, "Những ký ức kia tuy rằng thống khổ, nhưng trong đó ẩn chứa rất nhiều tin tức quan trọng."

Nàng ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, biểu tình trong mắt thập phần áp lực, tựa hồ chỉ cần nhìn chăm chú Thẩm Thanh Thu cũng đã làm nàng rất đau rồi.

Cho dù Thẩm Thanh Thu không biết rõ những ký ức là gì, nhưng trong lòng nàng đồng dạng không dễ chịu. Chuyện của hai người các nàng, không chỉ Tiêu Mộ Vũ, chính nàng cũng mơ hồ cảm nhận được.

Sau một lúc lâu, nàng đặt tay lên mu bàn tay Tiêu Mộ Vũ, từng chút nắm chặt, "Mộ Vũ, những ký ức kia có liên quan đến chị phải không?"

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Lúc giải khóa ký ức, không chỉ thông tin vai diễn vọt vào đầu em, còn kèm theo rất nhiều hình ảnh khác, cũng không có ngoại lệ, đều là chị."

Thẩm Thanh Thu sắc mặt biến đổi lại biến, đến cuối cùng lộ ra một tia cười khổ cùng bất đắc dĩ, "Chúng ta thật sự đã từng gặp qua, chỉ là chúng ta không nhớ rõ?"

Tiêu Mộ Vũ gian nan gật đầu, mạt đạm hồng nơi khóe mắt dần nồng đậm, "Đúng vậy."

Thẩm Thanh Thu đôi mắt cũng đỏ lên, nàng đầu tiên là cười, nhưng sau đó lại nhịn không được rơi nước mắt, "Chị liền biết, chị luôn khống chế không được bản thân, rõ ràng tiếp cận em chỉ vì nhiệm vụ, chị không nên vi phạm nguyên tắc, nhưng chị lại nhịn không được, không muốn em bị thương, không muốn em khổ sở, dễ như trở bàn tay liền yêu thích em."

Nói xong nàng nghẹn ngào, miễn cưỡng xả ra một mạt cười: "Chúng ta trước kia liền ở bên nhau phải không? Vì vậy đêm qua.... Rõ ràng là lần đầu tiên, chị lại cảm thấy mình giống như đã làm qua rất nhiều lần."

Tiêu Mộ Vũ không biết nên làm sao diễn tả cảm xúc của mình, tất cả tâm tình đều bị một câu cuối cùng của Thẩm Thanh Thu đánh vỡ, khiến nàng cũng không nhịn cười lên.

Nhưng nghĩ đến những đoạn ngắn xẹt qua trong trí nhớ, Tiêu Mộ Vũ rất nhanh thu lại ý cười. Nàng cũng không có giấu giếm Thẩm Thanh Thu, ánh mắt nhìn nàng ấy vừa đau lòng lại áy náy, "Em thấy được chị, nghe được lời chị nói với em, tuy rằng em không rõ chúng ta rốt cuộc đã trải qua cái gì, nhưng Thanh Thu, em có thể cảm giác được, trong quá khứ em đối xử với chị không tốt lắm."

Nói đến đây, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ tràn đầy hối hận, nàng cúi đầu muộn thanh nói: "Dáng vẻ của chị rất khổ sở, dường như em đã làm tổn thương chị rồi."

Lúc nàng nhớ đến những ký ức kia cũng không hề cảm thấy vui sướng, mà chỉ thấy một cổ thống khổ cùng hít thở không thông ập vào trong lòng, thế cho nên làm cảm xúc của nàng hỏng mất.

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, nàng không nghĩ Tiêu Mộ Vũ sẽ bởi vì chuyện này mà tâm tình sa sút, tức khắc sắc mặt cũng thoáng hiện một tia bối rối. Chỉ là nàng tâm tư tinh xảo, miệng càng biết nói, lập tức ôn nhu cười nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Chờ Tiêu Mộ Vũ có chút khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn nàng, nàng mới chớp chớp mắt nói: "Đây không phải thực bình thường sao, em ngày thường là cái đầu gỗ khó ở, lại thích khẩu thị tâm phi, lúc mình mới gặp nhau em không chỉ một lần làm tổn thương chị. Ngay cả khi em thích chị, em vẫn đối chị không nóng không lạnh."

Tiêu Mộ Vũ có chút ủy khuất nhìn nàng, người này thật là đang an ủi mình sao?

Thấy Tiêu Mộ Vũ như vậy, Thẩm Thanh Thu lại lần nữa phụt cười lên tiếng, mặt mày đều cong cong, "Đoạn thời gian kia, chị luôn có thể phát hiện được em âm thầm quan tâm chị, tuy rằng em thích đem chị lượn vòng, miệng cũng có chút tra tấn người, nhưng một khi nhớ tới, chị đều cảm nhận được tư vị hạnh phúc trong đó, liền càng thêm thỏa mãn. Càng quan trọng là, một khi em thật sự nhận định chị, liền khiến cho chị vui sướng không thôi, cho nên những chua xót trong quá khứ cũng không tính là gì. Nếu cho chị lựa chọn một lần nữa, chị nhất định vẫn sẽ chọn em."

Phía trước nàng vẫn là cười, đến mặt sau liền càng thêm nghiêm túc chuyên chú, đôi con ngươi màu xám kiên định làm người vô cùng tin phục mỗi một câu của nàng.

"Chị không biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta đã từng yêu nhau là sự thật, tuyệt không thể nghi ngờ, đúng không?" Nàng hỏi Tiêu Mộ Vũ, mơ hồ có chút chứng thực.

Tiêu Mộ Vũ gương mặt ửng đỏ, gật gật đầu, mạc danh cảm thấy ngượng ngùng. Phía trước nàng liền cảm thấy chính mình cùng Thẩm Thanh Thu ăn ý lại quen thuộc, cũng không phải chưa từng hoài nghi các nàng có quá khứ, nhưng có quá khứ cũng không đại biểu đối phương là người yêu của nàng.

Mãi đến đêm qua, sau khi các nàng lẫn nhau gắn bó thân mật, nàng mới dám xác nhận. Cho dù nàng mất đi ký ức, nhưng cảm giác quen thuộc tận xương, thực tủy biết vị kia không thể nào quên được.

Thậm chí khi đó nương ánh đèn nhìn thấy tấm lưng mướt mồ hôi của Thẩm Thanh Thu, nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc băng bó vết thương cho nàng ấy ở phó bản số hai, nhìn mồ hôi rịn ra trên lưng nàng ấy, trong đầu nàng liền vọt ra một đoạn hình ảnh nóng bỏng, giờ phút này trọng điệp cùng cảnh tượng trước mắt nàng.

Thẩm Thanh Thu nhịn không được cong cong môi, nàng phủng tay Tiêu Mộ Vũ trong lòng bàn tay mình, ý cười lưu luyến: "Cho nên, vô luận trước kia đã xảy ra chuyện gì, vô luận em có từng làm chị khổ sở hay không, em đều đền bù rất tốt. Khi đó chị hẳn là giống như bây giờ, thực hạnh phúc cùng thỏa mãn."

Tiêu Mộ Vũ không chớp mắt mà nhìn nàng, trong mắt ý cười doanh doanh rồi lại đầy ngập xúc động, cuối cùng khóe mắt đỏ bừng, con ngươi đều có sương mù.

Thẩm Thanh Thu sợ nhất Tiêu Mộ Vũ như vậy, vội vàng duỗi tay xoa xoa khóe mắt nàng, "Em đừng khóc, cũng đừng vì chuyện kia mà khổ sở, em như vậy chị cũng đi theo đau lòng."

Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu, thấp giọng phủ nhận: "Em không khóc, em làm sao sẽ vì mấy câu nói của chị mà khóc chứ."

Thẩm Thanh Thu thấy nàng đã trở lại dáng vẻ bướng bỉnh thường ngày, nhịn không được bật cười. Không còn cách nào, ai bảo chính mình thích nữ nhân ngạo kiều này đây.

Chỉ là sau khi nói xong, Tiêu Mộ Vũ lại có chút ngưng trọng: "Em nhớ tới đều là những mảnh vỡ vụn vặt, căn bản không thể phác họa ra bối cảnh hoàn chỉnh. Nhưng em cũng chưa nói với chị một chuyện, em không chỉ đối chị quen thuộc, mà còn quen thuộc những gì xảy ra trong phó bản, dường như em đã từng thấy qua kịch bản đó ở nơi nào. Loại cảm giác này có đôi khi mãnh liệt, có đôi khi rất mơ hồ, nhưng cường liệt nhất là khi chúng ta vào phó bản《 Hỉ 》."

"Em rất quen thuộc nó?" Thẩm Thanh Thu có chút chinh lăng.

"Đúng vậy, những tình tiết kia em loáng thoáng đã từng gặp qua. Nhưng em để ý nhất không phải là cốt truyện quỷ dị kia, mà chính là vai diễn cùng bối cảnh của em và chị."

Nói đến đây Tiêu Mộ Vũ càng thêm cảm thấy kỳ quái, rõ ràng nhân vật Thẩm Thanh Thu đảm nhiệm tương phản rất lớn với đời thực, nhưng nàng lại không hề cảm thấy xa lạ.

Ban đầu nàng chỉ là buồn cười Thẩm Thanh Thu bị hệ thống giả thiết thành cái dạng này, là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhát gan dễ khóc, hoạt bát linh động, hoàn thành bất đồng với Thẩm Thanh Thu mà nàng biết, nhưng nàng lại không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất quen thuộc. Thật giống như, nàng không phải lần đầu tiên thấy nàng ấy như vậy.

Nghe Tiêu Mộ Vũ nói xong, Thẩm Thanh Thu đều có chút mờ mịt, nàng nhíu cái mũi, vẻ mặt không tình nguyện: "Chị làm sao sẽ là đại tiểu thư đỏng đảnh, nhát gan, còn kêu cứu mạng...." Nàng còn chưa nói xong, đã nhanh chóng khép lại miệng.

Tiêu Mộ Vũ chợt hiểu nàng nhắc đến chuyện gì, cười đến khó có thể ức chế, "Chị vẫn để ý chuyện kia sao? Em đã nói rồi, chỉ có em biết được, hơn nữa chị như vậy rất đáng yêu."

Thẩm Thanh Thu bĩu bĩu môi, vẻ mặt rất là miễn cưỡng.

Bất quá hiện giờ không phải thời điểm rối rắm chuyện này, tuy rằng Thẩm Thanh Thu không muốn thừa nhận, nhưng nàng vẫn thuận theo lời Tiêu Mộ Vũ, "Ý của em là, ký ức của chị khả năng cũng không đáng tin cậy, cái gọi là thế giới hiện thực cũng là giả. Trong quá khứ, có lẽ tính cách chị từng giống như Thẩm đại tiểu thư kia?"

Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, gian nan nói.

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, ánh mắt hơi trầm thấp, tiếp tục nói: "Em quen thuộc chị, bởi vì chúng ta không phải lần đầu tiên nhận thức, vậy em quen thuộc phó bản, điều này chứng minh cái gì?"

Nàng vẫn luôn khóa chặt Thẩm Thanh Thu, hai người lẫn nhau trầm mặc nhưng đều thấy được đáp án từ trong mắt đối phương.

"Chuyện này quá không thể tưởng tượng, thật sự điên rồ." Thẩm Thanh Thu dùng đôi tay lau mặt, lẩm bẩm nói.

Tuy rằng Tiêu Mộ Vũ có thể đoán được rất nhiều chuyện, nhưng tin tức trong tay nàng quá hữu hạn, nàng không thể vội vàng đẩy ra chân tướng. Nàng cấp thiết muốn một chứng cứ xác thực mới có thể chứng minh hết thảy, kết luận quá sớm sẽ khiến các nàng đi lầm đường.

Cho dù trong khoảng thời gian này chịu nhiều áp lực về tinh thần, nàng cũng rất giỏi điều tiết cảm xúc chính mình, vô luận quá khứ như thế nào, tương lai như thế nào, nàng cần quý trọng và nắm chắc hiện tại, đồng dạng nàng cũng không hi vọng Thẩm Thanh Thu đi theo trầm luân.

Nguyên bản con đường phía trước mù mịt, nếu hai người còn mãi đắm chìm trong thống khổ, khi có tình huống bất ngờ xảy ra liền chỉ có thể bất lực chịu đựng.

Vì vậy nàng không tiếp tục đàm luận chuyện này, lập tức đổi đề tài, "Đúng rồi Thanh Thu, thẻ bài chị rút được là cái gì vậy?"

Thẩm Thanh Thu có chút bất ngờ, rõ ràng đang nghiêm túc trầm trọng phân tích sự tình, Tiêu Mộ Vũ làm sao đột nhiên chuyển hướng sang thẻ bài?

Thế cho nên sắc mặt nàng tức khắc thay đổi, biểu tình có chút mất khống chế, ánh mắt cũng đang trốn tránh. "Không có gì, chỉ là một thẻ bài tầm thường, thực nhàm chán, cũng không hữu dụng lắm."

Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn vẻ mặt làm như không sao cả của nàng, trong mắt mang theo tia giảo hoạt, "Chị cảm thấy em tin sao?"

Thẩm Thanh Thu: "......"

Tiêu Mộ Vũ tiếp lấy cái chén trên tay nàng, không nhanh không chậm nói: "Lát nữa mấy người Tô Cẩn sẽ ghé ăn trưa, chị muốn đợi đến lúc đó mới giao ra thẻ bài, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người ư?"

Thẩm Thanh Thu: "......"

Nàng không thể tin được mà nhìn Tiêu Mộ Vũ, ủy khuất nói: "Em khi dễ chị."

Thấy nàng bĩu môi làm nũng, Tiêu Mộ Vũ nghẹn cười, quơ quơ ngón tay, "Không đời nào, em thương chị còn không kịp, sao đành lòng khi dễ chị. Nếu chị không muốn nói, em sẽ không hỏi nữa, được chưa?"

Thẩm Thanh Thu vẻ mặt hồ nghi, nàng luôn cảm thấy Tiêu Mộ Vũ có chút gian tà, sẽ không lòng tốt như vậy.

Quả nhiên Tiêu Mộ Vũ lại đứng đắn nói: "Em đoán một chút, khẳng định là bởi vì nó tổn hại uy nghiêm phó đội nhà em, quá mất mặt nên chị mới không chịu nói. Em sẽ ngẫm lại, chỗ nào khiến phó đội nhà em cảm thấy mất mặt đây?"

Tiêu Mộ Vũ con ngươi xoay chuyển, trên mặt mang theo cười, Thẩm Thanh Thu vội sửa lại biểu tình, "Không phải, em đã đoán sai."

"Chẳng lẽ là liên quan đến chuyện kêu cứu mạng?"

Tiêu Mộ Vũ nói xong, sắc mặt Thẩm Thanh Thu liền cứng lại rồi, nàng mím môi cuối cùng đơn giản từ bỏ giãy giụa, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Tiêu Mộ Vũ rất muốn cười, nhưng vẫn tận lực chiếu cố tâm tình của người yêu mình, nàng thò lại gần nói: "Được rồi, em sẽ không tiết lộ cho người khác biết, chị đừng buồn bực."

Thẩm Thanh Thu thở dài, "Nếu về sau có thể tìm được hệ thống, chị nhất định phải hủy đi nó."

Nói xong nàng nhảy ra một tấm card đưa cho Tiêu Mộ Vũ, "Thôi, biết em tò mò, vật này liền giao cho em."

Tiêu Mộ Vũ tiếp nhận nhìn nhìn, lập tức bật cười thành tiếng.

Thẩm Thanh Thu buồn bực nói: "Xem như chị chịu thua, em thông minh như vậy, cái gì đều đoán đúng."

Thẻ bài tên là <Kêu rách cổ họng>, độ hiếm cấp A, khi người chơi ở trong phó bản kêu lên ba tiếng 'cứu mạng', mới có xác suất cực thấp rơi xuống.

Mô tả vật phẩm: Lúc gặp phải người xấu, bọn họ luôn nói, ngươi kêu đi, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai tới cứu.

Nhưng có thẻ bài này, lúc gặp người xấu, chỉ cần ngươi hô to ba tiếng 'cứu mạng', liền có thể triệu hồi Hộ Vệ có sức chiến đấu tương đương địch quân trước mắt, bảo hộ người nắm giữ! Thời gian liên tục 3 phút, làm lạnh 24 giờ.

Tiêu Mộ Vũ thật sự cười đến không ngừng được, nàng không phải người thích cười, đổi là ai đó rút được thẻ bài này nàng cũng chỉ cười cho qua, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Thanh Thu vừa ủy khuất lại buồn bực, nàng liền nhịn không được.

Thực mau tiếng đập cửa vang lên, là mấy người Trần Giai Kiệt, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng ngẩng đầu xem Thẩm Thanh Thu, đưa thẻ bài trở lại, "Chị cất đi."

Lúc nàng đứng lên mở cửa, trên mặt đã không còn một tia ý cười, thập phần đứng đắn.

Thẩm Thanh Thu âm thầm mắng một tiếng: Thật là biết giả vờ. Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ngọt, thôi, chính mình hết cứu chữa rồi.

------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play